105. Xảy ra chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Thật sao? Đứa bé sinh ra rồi à, A Dung có khỏe không? Ngươi xem đứa bé rồi, là con trai hay song nhi, có khỏe không?" Hiện giờ, Ôn Nhạc có rất nhiều câu muốn hỏi, đã không biết mình nên hỏi cái nào trước rồi.


"Là song nhi, đều bình an, ngươi yên tâm đi!" Tống Vệ An đỡ Ôn Nhạc ngồi dậy, bên miệng còn nhắc mãi, "Nhưng đứa bé đều là nếp nhăn, ta thấy rất xấu mà Đường Thanh Thủy và thím đều khen đẹp, ngươi nói xem tại sao ta không nhìn ra được là chỗ nào đẹp chứ?"


Ôn Nhạc vừa nghe Tống Vệ An nói vậy hơi bất đắc dĩ nhìn hắn. Nhưng Ôn Nhạc vẫn lo lắng thái độ của người nhà họ Đường nhất, "Chú thím Đường không mất hứng chứ?"


"Không thấy mất hứng. Nhà họ Đường đã có Đường Cẩu Tử rồi, còn song nhi vẫn là đứa bé đầu tiên, thấy chú Đường vui lắm." Đường Diệu Vinh là người vô tư, không có việc gì cũng có thể cười ngây ngô cả buổi, huống gì là chuyện lớn như là có thêm cháu nội này chứ?


"Phải không? Vậy là tốt rồi." Ôn Nhạc nói tay không tự giác sờ bụng. Tống Vệ An không có thành kiến với song nhi, y cũng ngóng trông trong này có một song nhi.


"Ngày mai làm sao đây? Với tình hình nhà họ Đường bây giờ chỉ sợ không rảnh tay được, hay là ta mời một thím trong thôn tới chăm sóc ngươi nhé?" Người ta hay nói người có thai không được xem em bé, Ôn Nhạc cũng không tiện đến nhà họ Đường.


"Không cần, ta khỏe lắm, ta tự ở nhà một mình được." Ôn Nhạc cảm thấy nếu không phải do Tống Vệ An lo lắng thái quá thì bây giờ y còn có thể xuống bếp nấu cơm nữa, cái bụng này thật ra... Cũng không phải lớn lắm.


"Để mai bàn lại. Ta dìu ngươi đi vệ sinh rồi về ngủ." Tống Vệ An thấy sắc trời đã tối hẳn, chuẩn bị đi ngủ sớm một chút.


Nửa đêm, ngoài phòng đã bắt đầu có mưa nhỏ rơi tí tách, thôn Trà Sơn vào sáng sớm bị bao phủ trong mưa bụi mỏng manh. Ngay sau khi Tống Vệ An ăn bữa sáng xong, suy nghĩ xem nên tìm ai tới phụ trông coi Ôn Nhạc thì Lý Thúy Lan đã vào cửa, hắn vội vàng chào hỏi, "Chị dâu đến đấy à."


"Ừ, mẹ chồng bảo chị trong thời gian này sang bầu bạn với Ôn Nhạc." Bây giờ Ôn Nhạc không tiện đến nhà họ Đường, mẹ chồng lại phải chăm em bé, biết Tống Vệ An lo lắng Ôn Nhạc ở nhà một mình mới bảo nàng sang bên này.


"Thật sự rất cảm ơn chị dâu, em đang sầu không biết phải tìm ai giúp đây! Nhưng có làm trễ việc của chị dâu không?" Tống Vệ An nghe bây giờ mà thím Đường còn nghĩ đến bọn họ, trong lòng rất ấm áp.


"Không có đâu, chú cứ lo việc của mình đi! Giao nơi này lại cho chị!" Trong thời gian này Ôn Nhạc đều ở nhà họ Đường, họ cũng đã thân thiết lắm rồi, mà nàng sang đây chăm sóc Ôn Nhạc cũng chỉ là đổi một chỗ khác để làm thêu thùa thôi.


"Vậy cảm ơn chị dâu." Bây giờ Tống Vệ An thật sự có việc buộc phải rời nhà, Lý Thúy Lan sang đây đúng là giúp hắn giải quyết vấn đề khẩn cấp.


"Đương gia lên núi cũng phải cẩn thận đó." Ôn Nhạc thấy Tống Vệ An sắp rời đi, vội vàng đưa ấm nước cho hắn.


"Trời mưa đường trơn ngươi đi đường cẩn thận một chút, ta đi trước." Tống Vệ An nhận lấy đồ, đội mũ tre rồi vội vàng ra cửa.


Tháng hai năm nay rất nhiều mưa, may là không lớn, thời tiết như vậy dù là đối với ruộng đồng hay đất trồng trà đều có lợi, có mưa làm dịu giúp cho công việc đào hố trên núi cũng dễ chịu hơn nhiều.


Đợi những công việc chuẩn bị cho cây giống hoàn tất, Tống Vệ An nhân khí hậu mưa xuân như tơ thích hợp này, mang mấy chục gốc bạch trà trân phẩm đã được chiết nhánh đi gieo trồng trước.


Đợi cây giống vừa mới ổn định một chút cũng đến thời gian hái trà xuân, may mà Tống Vệ An không cần lên núi hái trà, trong thời gian này đều ở nhà, Lý Thúy Lan cũng yên tâm về giúp trong nhà mình.


Mưa vẫn liên tục như trước cho nên không thể phơi lá trà trong sân, Tống Vệ An chỉ có thể đặt toàn bộ lá trà thu gom được trong phòng trống để hong gió.


Vốn lần này không định để Ôn Nhạc phụ giúp nhưng người này gần đây đã quá buồn chán, nói gì cũng không chịu ngồi yên bên cạnh nhìn, mà cứ đòi chiếm lấy bếp lò rang trà giúp hắn.


Tống Vệ An nhìn Ôn Nhạc ngồi trên ghế nhỏ, hai tay duỗi thẳng suýt không với tới nồi sắt trước mặt mà không khỏi phụt cười.


Ôn Nhạc gian nan dùng tay lật trở lá trà trong nồi, nghe thấy tiếng cười của Tống Vệ An mà không khỏi bực bội nhìn về phía hắn, "Ngươi còn cười nữa."


"Không cười, không cười. Nhưng ngươi như vậy trông khó khăn quá, hay là để ta tự làm đi!" Tống Vệ An cũng là tới hôm nay mới phát hiện tay Ôn Nhạc ngắn đến vậy.


"Không cần, ta làm được, ngươi cứ làm chuyện của mình đi." Ôn Nhạc khó được từ chối Tống Vệ An thẳng thừng như vậy. Lần này bản thân y cũng chỉ có thể giúp rang trà, còn những việc khác đều do Tống Vệ An tự làm, mà lúc này hắn còn rất nhiều chuyện để làm nữa.


"Vậy nếu không được ngươi cũng đừng cậy mạnh nhé. Không làm được nhiều thì làm ít lại một chút, nếu mệt thì ra bên cạnh nghỉ ngơi!" Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc kiên trì cũng không cản lại, chỉ bảo y tự xem mà làm rồi vội vàng đi ra ngoài bàn giao với người tới bán lá trà.


Lần này vì tình hình của Ôn Nhạc, Tống Vệ An mua ít hơn ba mẫu trà xanh cho nên không cần gấp rút như năm rồi. Mới vừa chia trà sấy vào bình rồi niêm phong lại, cây giống bạch trà từ trấn Liễu Hương cũng được đưa tới.


May là những người thuê tới trồng cây trà đều là mấy nhà trước đây, mọi người đều đã rất quen tay rồi, còn có Tống Vĩnh Quang trông coi cho nên Tống Vệ An cũng không cần quan tâm này đó, còn có thể vừa chăm sóc mấy gốc bạch trà trân phẩm vừa được chiết nhánh, vừa hái bạch trà trên núi. Lần này, bạch trà cũng chỉ hái hai mẫu như trước, để tạo điều kiện cho mấy cây trà khác được chăm sóc thêm một quý nữa.


Tới giữa tháng tư, Tống Vệ An chưa đợi được Triệu Hằng tới, đã trước nhìn thấy người của nha môn vào trong thôn. Hôm nay hắn mới vừa nhổ cỏ cho hơn một trăm mầm trà trân phẩm xuống núi thì đã thấy không ít người dân đi về phía thôn Bắc, không biết lại xảy ra chuyện gì rồi.


Tống Vệ An vốn không định đi góp vui, lại ngay lúc chuẩn bị rời đi lại nghe người dân đi ngang qua nhắc tới nhà họ Tống và Tống Vệ Tề mới không khỏi đi tới xem thử.


Không ít người dân thấy Tống Vệ An đều chào hỏi hắn. Tống Vệ An tiện thể hỏi thăm mấy thím đứng gần mình nhất, "Thím, thôn Bắc có chuyện gì vậy?"


"Tôi cũng không biết, chỉ nghe người ta bảo là nhà họ Tống..." Thím này vừa nói được một nửa thì đã bị người bên cạnh khẽ kéo lấy ống tay áo, lập tức nhớ tới quan hệ giữa Tống Vệ Tề và Tống Vệ An, lại không dám nói tiếp nữa.


Tống Vệ An thấy bà không dám nói cũng không ép, tự mình đi tới nhìn là biết ngay nhưng trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ có lẽ là Triệu Hằng đã có hành động gì rồi.


Một đường đi theo người dân tới gần nhà họ Tống, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng khóc lóc ồn ào của bà nội Tống và Triệu Xuân từ trong sân truyền ra, mà trên mặt người dân xung quanh lại là thất vọng và chán ghét. Tống Vệ An đến gần nhìn thử, có mấy sai dịch của nha môn đứng trước cổng nhà họ Tống, Đường Diệu Huy và họ đang trao đổi gì đó.


Tống Vệ An tìm thấy Đường Diệu Vinh và Đường Thanh Sơn đứng giữa đám người, đi tới hỏi han, "Chú, có chuyện gì vậy?"


"Haiz!" Đường Diệu Vinh mới mở miệng đã thở dài rồi chỉ lắc đầu, không nói thêm câu nào. Còn Đường Thanh Sơn đứng bên cạnh lại thấp giọng ghé đến bên tai hắn thì thầm vài câu.


Tống Vệ An mới biết thì ra trong kỳ thi Viện lần này Tống Vệ Tề bị quan coi thi bắt dùng tài liệu ngay tại trường thi, đã bị nhốt vào nhà giam chờ tra hỏi. Bởi vì đáp án Tống Vệ Tề mang vào khớp với bài thi, cũng không đơn giản chỉ là gian dối bình thường mà còn liên quan tới vấn đề để lộ bài thi, cho nên ngay cả Huyện thừa cũng rất xem trọng chuyện này.


Ai ngờ vào nhà giam chưa tới hai ngày, chuyện lộ bài thi còn chưa điều tra rõ ràng, chuyện Tống Vệ Tề dùng ngũ thạch tán đã bị phơi bày trước rồi.


Bởi vì trong nhà giam lên cơn nghiện bị người dùng ngũ thạch tán uy hiếp cho nên gã đã khai ra toàn bộ sự thật. Mà trước nay ở nước Kỳ có văn bản quy định rõ ràng về việc sử dụng ngũ thạch tán, không cho phép lén truyền bá trong dân gian, thí sinh tham gia kỳ thi cấp huyện trở lên lại càng nghiêm cấm dùng ngũ thạch tán. Tống Vệ Tề xem như phạm phải tội nghiêm trọng, bây giờ người còn bị nhốt trong ngục giam.


Lần này người của nha môn thị trấn đến đây là để thông báo cho người nhà họ Tống một tiếng, nếu muốn để người chịu ít khổ một chút thì mang theo bạc tới chuộc người, còn không Tống Vệ Tề sẽ bị đày tới nơi khác làm khổ sai.


Tống Vệ An cũng không ngờ Tống Vệ Tề còn có thể chọc ra cái sọt to như vậy nữa, quả nhiên người này vẫn có chút bản lĩnh, ít nhất là năng lực tìm đường chết là không ai so được với gã.


Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Tống Vệ An cũng không định ở lại nghe những tiếng gào khóc đó nữa mà nhân lúc không ai để ý rời đi trong im lặng.


Người dân thấy Tống Vệ An rời đi cũng không cảm thấy hắn vô tình, dù gì Tống Vệ An đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống rồi, mà chuyện Tống Vệ Tề làm ra cũng không ai thông cảm được, lúc này người dân chỉ cảm thấy Tống Vệ Tề đã khiến thôn Trà Sơn họ mất hết mặt mũi, lo lắng không biết chuyện này có ảnh hưởng tới mấy đứa trẻ tham gia thi cử sau này hay không, bởi vì bây giờ trong thôn đã có lớp học, về sau người đọc sách trong thôn sẽ ngày càng nhiều hơn.


Tống Vệ An chắp tay sau lưng chậm rì rì quay trở về thôn Nam, lại vừa mới đến đầu thôn đã thấy bóng dáng Ôn Nhạc đứng ngoài cổng nhìn ra xa, lập tức chạy vài bước tới, "Sao lại đi ra ngoài, ngươi muốn hù dọa ai? Chị dâu đâu?"


Bây giờ Ôn Nhạc đã chín tháng, ai nhìn bụng y cũng thấy sợ dùm, Tống Vệ An đã không dám cho y ra khỏi cửa nữa.


"Chị dâu trong nhà có chút chuyện nên trở về, lát nữa sẽ qua. Do ta nghe bên ngoài ồn ào nên mới ra nhìn xem có chuyện gì." Ôn Nhạc bĩu môi, y chỉ là thấy buồn chán nên mới ra ngoài hít thở không khí thôi, đã gần một tháng rồi y chưa được bước ra khỏi cửa.


"Ngươi ngốc sao? Nghe bên ngoài ồn ào thì ngươi càng phải trốn trong nhà, còn chạy ra, lỡ đâu bị người đụng phải thì phải làm sao?" Tống Vệ An đỡ y đi vào, còn không ngừng lải nhải, cảm thấy Ôn Nhạc mang thai một lần mà bản thân cũng sắp suy nhược thần kinh rồi.


"Vậy rốt cuộc trong thôn xảy ra chuyện gì?" Ôn Nhạc ra ngoài ngóng một hồi cũng không biết chuyện gì.


"Là chuyện của Tống Vệ Tề." Tống Vệ An đợi đi vào nhà chính ngồi xuống mới kể cho người ta nghe chuyện mình vừa nghe được.


"Ồ! Tống Vệ Tề xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Tống có bỏ bạc không?" Đây là lần đầu Ôn Nhạc nghe thấy chuyện thế này.


"Không biết, chắc sẽ không đâu." Nếu lúc này trong tay Tống Vĩnh Phú còn đất thì chắc chắn hai vợ chồng sẽ bán đất chuộc con ra nhưng bây giờ đất đai đã bán hết rồi, số đất còn lại cũng không do bọn họ quyết định được, chỉ có thể nhìn xem trong lòng Tống Hữu Tài và bà nội Tống thì Tống Vệ Tề còn quan trọng cỡ nào thôi.


Nhưng nhà họ Tống vì bồi dưỡng Tống Vệ Tề đã đầu tư không ít rồi, bây giờ xảy ra chuyện này về sau Tống Vệ Tề không còn hy vọng trên con đường khoa cử nữa, toàn bộ trả giá đều như công dã tràng, e là Tống Hữu Tài sẽ không bỏ bạc bảo lãnh người về. Mà Vương Anh cũng không phải dễ đối phó, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net