111. Bọn không răng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Thím Đường thấy có người giúp đỡ mới yên tâm về nhà, đợi sáng mai sang thay người đi nghỉ ngơi.


Tống Vệ An ngồi trên giường trong phòng sinh, nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say trên hai chiếc giường gỗ nhỏ được đặt làm riêng, trong lòng vừa thỏa mãn lại cảm thấy không chân thật, những thứ mà kiếp trước bản thân không dám mong mỏi xa vời nay đều có được ở một thế giới khác.


Nhìn lại nhìn không nhịn được vươn tay sờ sờ đứa này rồi xoa xoa đứa kia, bàn tay nhỏ bé còn có bàn chân mềm mại đều làm cho người ta ngắm nhìn rất thích thú, Tống Vệ An không khỏi cảm khái đúng là trẻ con khi ngủ đều là thiên sứ.


Ôn Nhạc mới vừa mở mắt xuyên qua ánh đèn màu cam vàng trong căn phòng tăm tối đã nhìn thấy Tống Vệ An hôn lên bàn chân của một đứa nhỏ. Hình ảnh như vậy khiến trong lòng Ôn nhạc cảm thấy ấm nóng, ngay cả đau đớn trên người cũng giảm đi nhiều.


"Phu lang Tống tỉnh rồi, có chỗ nào khó chịu không?" Cửu ma ma vẫn luôn để ý tới Ôn Nhạc, vừa thấy đối phương mở mắt đã vội vàng hỏi thăm.


"Không có." Tiếng nói của Ôn Nhạc hơi mang khàn khàn nhưng không hề suy yếu.


Tống Vệ An vừa nghe Ôn Nhạc tỉnh lập tức buông bàn chân trong tay xuống, quay đầu nhìn thấy ý cười trong mắt Ôn Nhạc khiến hắn hơi xấu hổ gãi trán, "Ngươi tỉnh rồi, có đói bụng không?"


"Có một chút." Ôn Nhạc gật đầu, y là bị đói mới tỉnh.


Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc gật đầu vội bảo Cửu ma ma đi nhà bếp bưng cháo bát bảo vẫn được hâm nóng trên bếp sang đây, còn mình đi đến bên giường đỡ Ôn Nhạc ngồi dậy, bưng nước ấm đặt trên ghế cho y.


"Đương gia, chân ngươi sao vậy?" Ôn Nhạc nhận lấy chén nước Tống Vệ An đưa tới, chưa uống đã lo lắng hỏi Tống Vệ An. Tại sao vừa rồi y lại thấy Tống Vệ An nhảy một chân tới?


"Không sao, bị trẹo một chút ấy mà, chăm mấy ngày là khỏe ngay." Tống Vệ An tránh nặng tìm nhẹ trả lời.


Cánh mũi Ôn Nhạc khẽ nhúc nhích, lập tức nhíu mày lại, "Không đúng, trên người của ngươi có mùi rượu thuốc."


Lúc Tống Vệ An tới gần, y đã ngửi thấy một mùi hương gay mũi từ trên người đối phương, lúc này cẩn thận phân biệt còn có thể ngửi thấy mùi cây thuốc, chắc chắn Tống Vệ An bị thương, "Ngươi bị thương chỗ nào, để ta nhìn xem."


"Ta không cẩn thận bị ngã, ngươi xem chân bị trẹo cũng không phải chuyện lớn gì đúng không!" Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc muốn đứng lên, sợ tới mức đè người lại, vừa nâng cái chân sưng to lên cho y xem, "Lang trung đã xem qua rồi, không sao cả."


Ôn Nhạc nghe Tống Vệ An không bị nặng mới yên tâm, cũng không quên dặn dò, "Lần sau phải cẩn thận hơn đấy."


"Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi."


Hai người nói vài câu, Cửu ma ma đã bưng cái khay vào. Tống Vệ An nhận lấy chén gốm trên khay, dùng muỗng khuấy cháo bát bảo trong chén cho nguội bớt mới đút cho Ôn Nhạc.


Đợi Ôn Nhạc ăn xong một chén cháo, lại thiếp đi rồi.


Tống Vệ An nhìn gương mặt đang ngủ của Ôn Nhạc một hồi lâu mới đi trở lại trên sạp nhỏ. Đêm nay chắc chắn không thể ngủ được, Tống Vệ An vừa nhìn chằm chằm Ôn Nhạc ngủ say, vừa học theo Cửu ma ma làm thế nào chăm hai đứa nhỏ.


Nhưng trải qua lần này, Tống Vệ An đã suy xét tới chuyện mua thêm một người ở, ít nhất có thể giúp Ôn Nhạc chăm hai đứa nhỏ, hắn có linh tính hai đứa nhỏ này chắc chắn không hề bớt lo.


Trẻ mới sinh còn dễ chăm, chỉ cần cho ăn uống đi vệ sinh là chúng có thể vẫn luôn ngủ, nhưng dù là vậy đêm nay vẫn khiến Tống Vệ An và Cửu ma ma bận luôn tay luôn chân.


Chẳng hạn như hiện giờ, vừa mới cho hai đứa uống sữa xong, Tống Vệ An đã ngửi thấy mùi thối từ trên người thằng con nhỏ, thằng nhóc này cũng hiếm khi mở to mắt nhìn chằm chằm Tống Vệ An.


Hai cha con nhìn nhau một hồi lâu, thằng con nhỏ há miệng còn chưa khóc thành tiếng thì thằng con lớn bên cạnh đã gào khóc trước, Cửu ma ma vội vàng đi tới thay tã cho nó.


Không biết là vì nghe có người khóc giúp nó rồi hay là sao mà thằng con nhỏ dứt khoát ngậm miệng lại nằm như đại gia đợi người đến. Tống Vệ An chỉ có thể cam chịu tự mình ra tay, học theo động tác của Cửu ma ma làm từng bước tháo tã của thằng con nhỏ ra.


Đợi cho vất vả lắm mới thay xong tã và chăn bị dơ, Cửu ma ma mang đống tã cùng chăn đó ra đặt ngoài phòng, tiếng khóc của thằng con lớn lại bắt đầu vang lên, ngay cả thằng con nhỏ chuẩn bị ngủ cũng bị nó làm phiền mở bừng mắt ra.


Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc cũng phải bị nó đánh thức, vội vàng chạy tới nhìn xem, vươn tay sờ thử thì thấy tã của thằng nhóc này lại ướt.


"Nhóc con, con cố ý có phải không?" Tống Vệ An không thể làm gì hơn là lại cởi quần nó ra.


Đợi tới khi lần nữa chà lau khô mát cho nó xong, Tống Vệ An oán hận muốn cho cái mông nó hai cái tát lại nhìn thấy thằng nhóc thối này nở một nụ cười không răng với hắn, mà dáng vẻ khi cười rộ lên của thằng con lớn lại rất giống Ôn Nhạc làm Tống Vệ An khựng lại, trái tim mềm nhũn.


Cơn mưa to bên ngoài vẫn tiếp tục đến nửa đêm mới dần nhỏ lại, sáng sớm cũng lộ ra ánh mặt trời trong khoảng thời gian này khó thấy được, tuy cửa sổ trong phòng vẫn đang đóng kín mít nhưng ánh sáng vẫn xuyên thấu qua khe hở rọi vào trong.


Trong phòng cùng với ánh mặt trời còn có... Tiếng khóc của thằng con lớn. Tống Vệ An đỡ trán, thật sự không có cách nào xử lý thằng nhóc này cả, rốt cuộc nó có thể ăn đến cỡ nào vậy? Thím Đường và Cửu ma ma đều nói trẻ con cứ cách một tiếng sẽ cho ăn một lần, thằng bé này đến giờ là bắt đầu khóc, ngay cả thời gian để người ta hâm sữa cũng không cho nữa.


Trên người có vết thương lại bị giày vò cả đêm, Tống Vệ An hiện giờ là thật sự đã bị đánh bại hoàn toàn. Hắn cùng Cửu ma ma cho hai đứa nhỏ ăn xong lập tức nằm trên sạp không nhúc nhích, may mà thím Đường và Vương Dung đến mới giúp Tống Vệ An có thời gian trở về phòng thay quần áo và bôi thuốc.


Cửu ma ma cũng mang đệm chăn dơ hôm qua cùng với quần áo và tã lót được thay tối qua ra sau nhà giặt sạch, nhân lúc này có ánh nắng mặt trời còn thể phơi khô.


Đợi Tống Vệ An ra khỏi phòng đã nghe thấy Tống Vĩnh Quang tìm mình lại nhảy một chân đến trước sân.


"Thằng An, hôm qua sao rồi? Ôn Nhạc và đứa nhỏ khỏe cả chứ? Chân cháu sao thế?" Tống Vĩnh Quang vừa thấy chân Tống Vệ An không khỏi lo lắng hỏi, nhớ tới hôm qua Tống Vệ An vội vã xuống núi, chẳng lẽ là bị ngã?


"Chân cháu bị trẹo chút thôi. Hôm qua Ôn Nhạc sinh hai bé trai đều bình an. Cảm ơn chú Quang quan tâm!" Tuy Tống Vệ An bị hai đứa nhỏ giày vò thê thảm nhưng khi nhắc tới lại không che giấu được vui mừng.


"Vậy phải chúc mừng thằng An có được quý tử rồi!" Tống Vĩnh Quang vừa nghe là hai bé trai cũng vui mừng thay Tống Vệ An.


Tống Vệ An mời Tống Vĩnh Quang vào nhà chính ngồi rồi mới nói, "Sao rồi chú Quang, cây trà không sao cả chứ?"


Tống Vĩnh Quang lúc này tới đây chắc hẳn đã lên núi kiểm tra một vòng rồi.


"Một trăm gốc trân phẩm do có lều cản bớt nên cũng ổn nhưng vẫn bị chết mất khoảng mười gốc." Tống Vĩnh Quang vừa nhắc tới cây giống thì vẻ mặt không khỏi nặng nề. Cơn mưa to hôm qua kéo dài tới sau nửa đêm, đám trân phẩm được che chở cho nên ít bị thiệt hại.


"Nhưng đám cây giống bạch trà năm nay mới từ trấn Liễu Hương đưa tới lại chịu thiệt hại nặng." Cả ba mẫu cây giống, e là chỉ còn chưa đến nửa mẫu là sống sót.


"Không sao chú, sang năm cây giống sẽ còn được chuyển tới nữa. Nhưng mấy cây trên ngọn núi này thì phải chú ý hơn, nhổ mấy cây bị chết đi rồi thay bằng một hàng cuối cùng. Nếu giờ Thân còn có ánh nắng thì trước lấy rơm rạ trên lều xuống cho chúng phơi nắng." Hiện giờ một lòng Tống Vệ An đều đặt trên ngọn núi này.


"Thời gian kế tiếp còn phải làm phiền chú Quang chú ý hơn, chân cháu không cách nào lên núi được cho nên phải nhờ chú chăm sóc mấy cây giống này."


"Không thành vấn đề, chú sẽ giúp cháu nhìn chúng, nếu có chuyện gì sẽ tới tìm cháu ngay." Lúc này, Tống Vĩnh Quang còn phải lên núi xử lý mấy cây bị chết, nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thấy Tống Vệ An cũng muốn đứng dậy tiễn, ông vẫy tay bảo hắn ngồi trở lại đi.


Vừa lúc Tống Vĩnh Quang vừa đi, Đường Thanh Thủy cũng tới, "An Tử, ta mang cái này đến cho ngươi dùng đỡ này!"


Đường Thanh Thủy đưa cây gậy cũ trong tay cho Tống Vệ An. Cây gậy này là lúc hắn bị thương khi trước Tống Vệ An nhờ người làm cho hắn, sau đó không dùng nữa đã cất đi, lúc này vừa hay có tác dụng.


"Cảm ơn, đang định nhờ ngươi đi làm một cây cho ta đây!" Bây giờ hắn còn phải chăm con, cứ nhảy bằng một chân còn không bưng cái chén được.


"Cảm ơn cái gì, hai chúng ta là người nào chứ! Ta và A Dung đã dọn sang bên cạnh ở, buổi tối có chuyện gì cứ gọi ta." Song nhi nhà họ đã ba tháng, Đường Thanh Thủy và Vương dung bàn với nhau buổi tối sẽ về nhà mình ở.


"Được, có việc ta đứng cạnh tường gọi ngươi." Tống Vệ An gật đầu không khách sáo với hắn.


"Ngươi nói xem, tường sân có cái cửa hông tiện biết là bao, có việc gì ta cứ đi thẳng sang, vậy mà ngươi còn bắt ta vá tường lại." Đường Thanh Thủy nhớ tới cửa hông của hắn mà không khỏi lải nhải.


"Ngươi còn nhắc nữa." Tống Vệ An vừa nghe đến cửa hông lại muốn đánh Đường Thanh Thủy. Nhưng nghĩ tới mấy đứa nhỏ của hai nhà đều còn nhỏ mà cứ phải vòng vèo đến cổng chính cũng bất tiện thật.


"Đợi chân ta lành sẽ tìm người làm thêm cái cửa ở sân sau!" Dù thế nào cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện làm cánh cửa ngay trong sân.


"Sân sau cũng được, gần hơn đi cổng chính nhiều." Đường Thanh Thủy vừa nghe Tống Vệ An chịu làm cổng cũng vội vàng phụ họa theo.


Đường Thanh Thủy nói chuyện này xong lại như nghĩ tới cái gì, thần bí nói với Tống Vệ An: "Đúng rồi, hôm nay ta nghe được một tin, nhà họ Tống bán hết số đất trà còn lại rồi."


"Hửm? Vì sao?" Tống Vệ An ngạc nhiên nhướng mày. Hắn còn đang sầu lo trong tay nhà họ Tống còn nhiều đất trà như vậy thì cuộc sống sau này sẽ thoải mái lắm đây, bây giờ họ lại muốn toan tính cái gì nữa vậy?


"Chẳng phải thời gian trước người trong thôn đều nói nhà họ Tống rơi vào kết cục này đều là do cha ngươi hiển linh sao?" Đường Thanh Thủy vừa nói tới đề tài này còn cảm thấy lạnh gáy, rồi lại không nhịn được muốn kể cho Tống Vệ An nghe.


"Sau khi Tống Vệ Tề chết, bà Tống vẫn luôn bệnh, gần đây lại càng nặng hơn, nhà họ Tống mời lang trung Tôn tới khám, lang trung Tôn nói người không gượng được mấy ngày nữa, nếu còn muốn chữa trị thì tốt nhất nên mời đại phu ở trấn trên đến xem thử."


"Người nhà họ Tống chắc không tốt tới nỗi bán đất chữa bệnh cho bà ta đâu nhỉ?" Tống Vệ An cảm thấy người nhà này không thể làm ra được loại chuyện như thế mới đúng.


"Đương nhiên là không phải rồi. Theo ta thấy là Tống Hữu Tài chột dạ, vội vàng bán của cải cha ngươi để lại đi để tránh cho bị người trong thôn nói ra nói vào đấy." Đường Thanh Thủy cảm thấy Tống Hữu Tài sợ đứa con đã chết của mình trở về tính sổ, lại không nỡ trả mấy thứ đó cho Tống Vệ An nên mới bán đi.


"Nhiều đất trà như vậy cũng không ít bạc, họ lấy bạc làm gì chứ?" Tống Vệ An không tin bán đất lấy tiền mà còn giữ tiền được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net