113. Thiên vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Tới phiên Lâm Thư Khởi, chỉ thấy y mở túi tiền ra, đổ một túi đầy thỏi vàng vào trong bồn, ngay cả đỡ đẻ ma ma cũng bị hành động của y dọa sửng sốt, rồi vội vàng nói mấy câu cát tường.


Sau khi thêm bồn xong, đỡ đẻ ma ma cầm một cây chày gỗ khuấy trong bồn từng chút từng chút, còn không ngừng hát xướng, đợi khuấy xong mới cởi cái chăn đang bọc Tráng Tráng ra. Đợi mông Tráng Tráng chạm tới nước lạnh trong bồn, thằng nhóc rất thích luyện giọng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này bắt đầu hăng say gào khóc, đỡ đẻ ma ma lại vui vẻ, vội vàng vừa tắm rửa cho nó vừa đọc lời chúc.


Đợi Tráng Tráng tắm xong quay trở lại trong lòng Ôn Nhạc, trên mặt còn ấm ức rơi nước mắt, Ôn Nhạc nhìn thấy mà vừa buồn cười lại đau lòng.


Kế tiếp đến phiên Khang Khang, các bước vừa rồi lại được lặp lại lần nữa. Thím Đường không thiên vị vẫn thêm một cái vòng bạc, Lâm Thư Khởi cũng lấy túi tiền ra đổ toàn bộ thỏi vàng bên trong vào, mọi người có mặt đều nhìn không dời mắt được.


Lâm Phân lần đầu đến nhà Tống Vệ An vốn đã bị căn nhà rộng rãi xinh đẹp của hắn dọa sững sờ, lúc này lại thấy hành động của hai người mà trong lòng ngổn ngang. Vị phu lang này không tính, vừa nhìn đã biết người ở trấn trên rồi nhưng một vị khác ăn mặc như người nhà nông bình thường, không cần hỏi cũng biết là nhà họ Đường qua lại rất gần gũi với Tống Vệ An.


Nghĩ đến Tống Vệ An thà rằng giúp đỡ người ngoài lại xa lánh với nhà họ, ngay cả Ôn Nhạc cũng không lương tâm. Nếu lúc trước không phải bà ta nhân lúc Tống Vệ An bệnh nặng nhét người vào thì y có thể gả cho một hán tử như Tống Vệ An sao? Bây giờ được Tống Vệ An yêu thương cũng không biết nghĩ tới nhà mẹ đẻ khiến bà ta rất khó chịu.


Đang nghĩ như vậy lại không chú ý đối diện phải ánh mắt của Tống Vệ An, lúc này mới nhớ tới cái tiếng ác độc của Tống Vệ An khiến Lâm Phân sợ tới mức không dám suy nghĩ gì trong đầu nữa, ngoan ngoãn đứng một bên xem lễ.


Cuối cùng tới khi Khang Khang bị bỏ vào trong bồn cũng không thể bình tĩnh được nữa, tiếng khóc còn vang dội hơn ngày nó ra đời nhiều. Tống Vệ An ngạc nhiên đứng bên cạnh thưởng thức dáng vẻ khóc thê thảm của thằng con nhỏ trước giờ vẫn luôn im lặng, cảm thấy chuyện này sẽ trở thành lịch sử đen tối của nó, tiếc là nơi này không có máy quay phim, bằng không đợi nó lớn mở ra cho nó xem thì chắc chắn sẽ rất là thú vị.


Tống Vệ An còn có rảnh suy nghĩ những thứ này, Ôn Nhạc ở trong phòng nghe thấy tiếng khóc dữ dội của Khang Khang mà đau lòng vô cùng. Đợi Tráng Tráng được bế vào phòng vội vàng giành tới trong ngực dỗ dành.


Tống Vệ An nhìn thấy động tác của Ôn Nhạc, vẻ mặt sâu xa nhéo lấy cằm y, "Phu lang, thiên vị không phải thói quen tốt, phải sửa."


"Không phải ngươi cũng thiên vị Tráng Tráng sao? Chỉ cho ngươi thương Tráng Tráng, không cho ta thương Khang Khang sao?" Ôn Nhạc bĩu môi lên án Tống Vệ An tiêu chuẩn kép.


Tống Vệ An bị vạch trần cũng xấu hổ, ho nhẹ một tiếng mới cười nói: "Ta là có chừng mực, ta cũng thương Khang Khang mà!"


"Đương nhiên ta cũng thương Tráng Tráng rồi! Nó cũng là do ta sinh mà." Ôn Nhạc thừa nhận bản thân có thích Khang Khang hơn một chút, ai bảo nó có gương mặt giống Tống Vệ An làm gì.


Nhưng y cũng biết nguồn gốc của rất nhiều mâu thuẫn đều là do người lớn thiên vị mà ra, đương nhiên y cũng sẽ không làm ra loại chuyện bất công này.


Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc hiểu rõ, mới yên tâm gật đầu, "Ngươi tự biết là được."


Thật ra hắn cũng hiểu suy nghĩ của Ôn Nhạc, làm sao hắn không giống vậy chứ? Mỗi lần thằng nhóc thối Tráng Tráng nhìn hắn cười là hắn không thể làm được gì, đối diện với gương mặt đó đánh thì không xuống tay được mà mắng lại không mở miệng được, vừa thấy nó uất ức đã vô cùng đau lòng, chỉ có thể yêu thương chứ có thể làm được gì?


"Xem ra về sau Tráng Tráng sẽ do ngươi dạy, còn Khang Khang ta dạy." Bằng không với cái tính này của bọn họ, cha mẹ hiền sẽ dạy hư con, Tống Vệ An lo lắng hai đứa nhỏ về sau không biết sẽ bị dạy lệch thế nào.


"Được." Ôn Nhạc cắn răng đồng ý với quyết định của Tống Vệ An.


Cuộc trò chuyện của hai người trong phòng lại bị những người vừa lúc đi vào nghe thấy. Thím Đường là người đầu tiên không thể nhịn cười ra tiếng, "Đứa trẻ mới sinh được ba ngày mà hai vợ chồng đã bàn tính đến phải dạy dỗ chúng thế nào rồi!"


Lời này của thím Đường chọc mọi người cười to.


"Mọi nguồi ngồi đi." Tống Vệ An thấy những người này là vào xem Ôn Nhạc và hai đứa nhỏ, chào hỏi một tiếng mới tự mình lui ra ngoài trước. Thấy đỡ đẻ ma ma còn đợi trong sân, Tống Vệ An tặng bao lì xì lại tiễn người ra cửa mới trở về.


Khi Tống Vệ An trở lại trong nhà, khách khứa hôm nay tới cũng từ trong phòng đi ra chuẩn bị trở về. Hai đứa bé còn nhỏ, họ nhiều người như vậy không thể ở lại trong phòng quá lâu.


Tống Vệ An chống gậy định tiễn họ ra ngoài thì bị thím Đường cản lại, "Để thím tiễn là được rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi đừng đi tới đi lui nữa."


"Đúng vậy. Đều là bà con trong thôn hết cả, đừng phiền phức như vậy." Vợ trưởng thôn cũng phụ họa theo, đuổi Tống Vệ An trở về.


"Vậy làm phiền thím ạ." Tống Vệ An đợi mọi người ra ngoài mới vào phòng nhưng đi đến cửa lại bị người gọi lại.


"Vệ An à, chân con làm sao vậy? Bị thương có nặng không?" Từ lúc mới gặp, Lâm Phân đã muốn hỏi Tống Vệ An rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy cơ hội.


"Không sao." Tống Vệ An xoay người thấy là Lâm Phân, "Cũng không còn sớm nữa, mẹ nên về đi!"


Lâm Phân nghe Tống Vệ An ra tiếng đuổi khách, ý cười trên mặt chợt cứng lại nhưng vẫn gắng gượng nói ra lý do mình đã nghĩ kỹ, "Vệ An à, mẹ thấy bây giờ hai đứa trẻ còn nhỏ, Ôn Nhạc lại không tiện chăm sóc cả hai đứa, chân con lại bị thương, hay là mẹ ở lại phụ hai đứa nhé? Cũng không thể luôn làm phiền người khác, chúng ta là người một nhà, con đừng khách sáo với mẹ."


Bây giờ nhà họ Đường qua lại gần gũi với Tống Vệ An, có ích lợi gì cũng để người nhà đó chiếm hết, Lâm Phân cảm thấy mình thân là mẹ vợ ở lại chăm sóc song nhi và cháu ngoại cũng hợp lý, còn có thể lấy lòng Tống Vệ An nữa.


Nhưng tiếc là Tống Vệ An không nhận, "Không cần đâu, trong nhà còn có Cửu ma ma mà."


"Đó chỉ là một người ở mà thôi, làm sao chăm sóc tốt bằng bản thân mình được? Phải tự mẹ nhìn mới yên tâm được!" Lâm Phân không mất hy vọng tiếp tục thuyết phục.


Bà ta đã sớm nghe nói trong nhà Tống Vệ An có người hầu hạ, trong lòng rất là hâm mộ, nếu sớm biết song nhi nhà mình tốt số như vậy thì trước đây đã tốt với y hơn rồi.


Sắc mặt Tống Vệ An chợt lạnh xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc nhìn Lâm Phân, "Mẹ vợ không thấy lời này buồn cười lắm sao? Hôm nay mẹ tới đã nhìn Ôn Nhạc và hai đứa nhỏ được mấy lần? Tôi khuyên mẹ đừng giả vờ thân thiết để tránh cho về sau trở mặt khó xem."


Tống Vệ An nói rồi đúng lúc nhìn thấy thím Đường tiễn khách trở về, quay đầu nói với người ta: "Thím, còn phải làm phiền thím đi thêm chuyến nữa, tiễn mẹ vợ cháu về giúp cháu với."


"Được, cứ giao cho thím, cháu làm gì làm đi!" Thím Đường lên tiếng, kéo lấy Lâm Phân ra ngoài.


Lâm Phân bị những lời Tống Vệ An dọa sững sờ chưa lấy lại tinh thần, để mặc cho người ta kéo ra ngoài.


Tống Vệ An thấy bà ta bị thím Đường kéo ra ngoài cũng không quan tâm nữa, lập tức vén rèm đi vào phòng. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Vương Dung và Lâm Thư Khởi đang trò chuyện với Ôn Nhạc. Sau khi ngồi xuống, Tống Vệ An theo thói quen liếc nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ trên giường.


"An đệ, chúc mừng ngươi!" Lâm Thư Khởi cười chúc mừng Tống Vệ An. Được một cặp song sinh như vậy, ngay cả Lâm Thư Khởi đã có hai mặt con cũng phải hâm mộ không thôi.


"Cảm ơn, cảm ơn." Vừa nói đến hai đứa con của mình, sắc mặt Tống Vệ An vốn đang lạnh lẽo lập tức dịu xuống không ít, vui tươi hớn hở trả lời Lâm Thư Khởi.


"Nhưng chân An đệ làm sao vậy? Hôm nay thấy ngươi chống gậy, là bị thương sao?" Vừa rồi bên ngoài nhiều người, Lâm Thư Khởi không tiện hỏi hắn trước mặt mọi người.


Nghe thấy câu hỏi của Lâm Thư Khởi, Vương Dung lại trước cười ra tiếng, "Khởi ca không biết đâu, hôm Ôn Nhạc sinh con đúng lúc ca đang ở trên núi, vừa nghe tin sốt ruột tới mức lăn từ trên núi xuống, kết quả Ôn Nhạc không sao mà ca lại bị thương cả người."


Lúc mới vừa nghe Đường Thanh Thủy kể lại tình hình ngày đó Tống Vệ An xuống núi, Vương Dung còn cảm thấy hoảng sợ, lúc này đã không có việc gì mới trêu chọc mấy câu.


"Đúng là chuyện mà An đệ có thể làm ra được. Nhưng như vậy quá nguy hiểm, về sau phải cẩn thận hơn mới được." Lâm Thư Khởi nghe xong cũng không nhịn được cười, còn không quên dặn dò một câu.


Tống Vệ An có tiếng thương phu lang, ngay cả Triệu Hằng cũng thường than thở tự thấy mình không bằng. Lúc Ôn Nhạc lâm bồn mà hắn lại trên núi cho nên khó trách sẽ nóng nảy.


Bị mọi người nhắc tới chuyện không hay của mình, Tống Vệ An chỉ có thể xấu hổ cười theo.


Đợi tới chạng vạng mọi người đã rời đi, Cửu ma ma đến nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, trong phòng trừ Tống Vệ An và Ôn Nhạc ra chỉ còn lại hai đứa nhỏ đã ngủ say, Ôn Nhạc nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng: "Đương gia, mẹ ta nói gì với ngươi vậy?"


Trước khi Tống Vệ An vào phòng, Ôn Nhạc có nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ mình và hắn nhưng không nghe rõ là đang nói gì. Ôn Nhạc lo mẹ mình nói những lời không nên nói làm Tống Vệ An không vui.


Tuy y không có bao nhiêu tình cảm với nhà mẹ đẻ nhưng cũng không muốn Tống Vệ An và nhà họ Ôn trở mặt thành kẻ thù.


Tống Vệ An đứng lên, đi đến ngồi xuống bên giường, "Yên tâm đi, bà ấy không nói gì cả."


"Lại giấu ta. Lần trước ngươi bảo chỉ bị trật chân thôi cũng không nói cho ta là ngã từ trên núi xuống." Ôn Nhạc cũng là vừa mới nghe Vương Dung kể mới biết ngày đó Tống Vệ An gặp chuyện nguy hiểm như vậy, trong lòng tuy biết Tống Vệ An không muốn mình lo lắng nhưng cũng sợ về sau chuyện gì hắn cũng giấu mình.


Tống Vệ An nhìn thấy sự bất an trong mắt Ôn Nhạc, dở khóc dở cười kéo lấy tay y qua, khẽ vuốt ve trong lòng bàn tay y, vừa dịu giọng giải thích với người ta, "Ngày đó ngươi mệt mỏi, ta sợ nói ngươi sốt ruột, huống hồ trừ bị thương ở chân ra cũng không sao cả. Vừa rồi mẹ ngươi nói muốn ở lại phụ chăm sóc hai đứa nhỏ, bị ta từ chối, bà ấy đã về rồi."


"Ừm." Ôn Nhạc nghe thấy mẹ mình đã đi, không gây chuyện, mới yên tâm gật đầu rồi lại không quên nói thêm một câu, "Về sau có chuyện gì cũng không được giấu ta đó."


"Một lời đã định." Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc nghiêm mặt cũng chỉ có thể đồng ý.


Quả nhiên nghe thấy câu trả lời của Tống Vệ An, sắc mặt Ôn Nhạc mới thả lỏng ra, đã giải quyết được nghi hoặc trong lòng Ôn Nhạc mới phát hiện đã một hồi lâu rồi mình không bế con, "Đương gia, bế Khang Khang tới cho ta ôm cái đi!"


Tống Vệ An: ...


Từ sau cơn mưa to ngày đó qua đi, mùa mưa năm nay cũng dần ngừng nghỉ, chỉ thi thoảng đổ mưa rào, còn những lúc khác đều là ánh mặt trời chói lọi. Mấy ngày kế tiếp, Ôn Nhạc đều ở trong phòng ở cữ, Tống Vệ An cũng ở nhà dưỡng thương không ra ngoài.


Vương Dung và thím Đường thì mỗi sáng đều sang phụ giúp chăm hai đứa nhỏ để Cửu ma ma nghỉ ngơi. Đợi hai đứa nhỏ được nửa tháng, Vương Dung cũng bế song nhi Tiểu Vân đã hơn ba tháng của mình sang chơi cùng.


Trong căn phòng nho nhỏ càng trở nên náo nhiệt hơn, trẻ con ba tháng là lúc chơi vui nhất, mà Tiểu Vân là đứa bé thích cười, cho dù ai nhìn nó đều có thể chọc nó cười cả ngày khiến người cả phòng đều phải tước vũ khí đầu hàng. Ôn Nhạc càng nhìn lại càng thích mê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net