128. Lớn dần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Tống - vung tiền như rác - còn không tự biết, vui mừng dẫn phu lang tới thôn bên cạnh, mang một ổ chó con mới đầy một tháng tuổi về nhà. Tổng cộng sinh năm con, hai đen hai trắng gạo còn có một con màu nâu, mỗi đứa lông da bóng loáng vừa nhìn đã biết là cục cưng khỏe mạnh. Trên đường còn có người muốn nhận nuôi một con trong số đó, Ôn Nhạc không nỡ cho nên Tống Vệ An đã từ chối ngay.

Trừ chó con còn có thêm mấy con ngỗng con. Trước đây, Tống Vệ An hay chê bai ngỗng nhà người ta nuôi trông nhỏ xíu, không đủ oai phong. Vẫn là trước đó không lâu Đường Thanh Thủy đến một gia đình chăn nuôi gia cầm để tìm nguyên liệu nấu ăn cho quán cơm phát hiện loại ngỗng trắng hình thể to này, tiện tay mang mấy con về cho Tống Vệ An.

Trong nhà có một đàn nhóc con, mỗi ngày đều gào khóc kêu la, còn mang theo các loại bi bô hi hi ha ha, tuy rằng không được yên tĩnh nhưng Tống Vệ An cũng không bực bội, nhìn mấy đứa nhỏ cả ngày đuổi ngỗng chọc chó, cảm thấy cuộc sống trải qua thật là náo nhiệt.

Triệu Hằng vừa đi đã ba năm, tuy rằng lâu nhưng cũng giống như lời Tống Vệ An nói. Vào một buổi xế chiều mặt trời sắp lặn nọ, trước cửa thôn Nam thật sự có một chiếc xe ngựa đi vào, nhưng khác ở chỗ chiếc xe ngựa này càng mới càng đẹp đẽ quý giá hơn chiếc trước đây Triệu Hằng hay dùng nhiều. Triệu Khánh và Triệu Thuận nhìn hai người cha đã ba năm không gặp bước từ trên xe ngựa xuống, đều ửng hồng vành mắt chạy nhào tới.

Tống Vệ An đứng trước cửa nhìn hai người đường xa mệt mỏi là biết họ gấp gáp trở về đón hai đứa nhỏ. Triệu Hằng trông tang thương hơn ba năm trước một chút nhưng thoạt nhìn cũng càng chững chạc hơn. Mà Lâm Thư Khởi cũng thay đổi không nhỏ, cả người tràn ngập khí chất ung dung tự tại.

"An đệ, ba năm này làm phiền ngươi, sau này nhất định sẽ đền đáp ngươi." Triệu Hằng nhìn hai đứa con trai trong lòng, thông qua thư từ qua lại một năm hai lần, Triệu Hằng cũng có thể nhìn ra Tống Vệ An rất để bụng chăm sóc chúng, hắn đã không biết phải cảm ơn đối phương thế nào mới được.

"Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm rồi còn khách sáo với ta, thấy các ngươi chắc còn chưa kịp về phủ đã tới đây rước tụi nhỏ rồi phải không? Vậy ngươi cứ đưa chúng về trước đi, ngày mai ta sẽ mang đồ dùng của chúng tới cho các ngươi."

"Được, ngày mai chúng ta lại tán gẫu." Mấy năm nay, Triệu Hằng ở kinh thành sống chung với đám người nói chuyện quanh co lòng vòng, bây giờ đột nhiên nghe giọng điệu trực tiếp của Tống Vệ An lại cảm thấy thoải mái và hoài niệm.

Tống Vệ An và Ôn Nhạc đứng trước cổng nhìn theo họ rời đi, mãi đến khi bóng dáng xe ngựa đã hoàn toàn biến mất không thấy, hai người mới nhìn nhau cười rồi xoay người vào nhà.

"Cuối cùng Triệu Hằng cũng trở lại, Tết năm nay hai anh em chúng đã được đoàn tụ với hai cha của mình." Hai anh em nhà họ Triệu ở đây ba năm, lúc này vừa rời đi, Ôn Nhạc còn cảm thấy trong lòng vắng vẻ nhưng nghĩ đến mỗi lần lễ Tết trước đây, hai anh em đều rầu rĩ không vui, bây giờ cả nhà đã đoàn viên cũng mừng thay cho họ.

"Đúng vậy, ngày mai đi đưa đồ đạc qua cho họ, chúng ta cũng tiện thể mua chút quà Tết về." Tống Vệ An cũng rất không nỡ, trong giọng nói mang theo nặng nề.

Sau khi Triệu Hằng trở về, hai anh em nhà họ Triệu vẫn như trước đến thôn Trà Sơn đọc sách, giữa trưa tan học sẽ về nhà Tống Vệ An ăn cơm, đến chiều Lâm Thư Khởi sẽ tự mình tới đón chúng về phủ.

Sinh sống ở nhà Tống Vệ An ba năm, Triệu Khánh và Triệu Thuận đã xem nơi đó như ngôi nhà thứ hai của mình. Đối với mỗi ngày còn có thể tiếp tục đến thôn Trà Sơn đi học, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cả nhà chú Tống, trong lòng đều vui mừng không thôi.

Vừa qua Tết âm lịch không lâu, Triệu Khánh đã thông qua bài kiểm tra của lớp học, chuyển tới lớp của Lý Diệp Phong, trở thành học trò nhỏ tuổi nhất của Lý Diệp Phong.

Mà Triệu Hằng vào tháng tư cùng đội ngũ vận chuyển lá trà đi kinh thành, mãi đến tháng chín mới theo đoàn xe trở về.

Thời gian cứ từng năm trôi qua, bạch trà trên núi vốn thưa thớt nhưng nhờ có sự chăm sóc cẩn thận của Tống Vệ An đã chậm rãi chiếm cả đỉnh núi. Cả đám nhỏ trải qua thử thách của năm tháng dần khỏe mạnh lớn lên.

Tính cách của cặp song sinh Tráng Tráng và Khang Khang cũng mỗi người mỗi vẻ, tuy có thể nhìn ra tình cảm giữa chúng rất tốt nhưng mỗi việc trong sinh hoạt lại không liên quan tới nhau. Chẳng qua chúng có một điểm tương đồng, là đều rất che chở cho em trai nhỏ nhất trong nhà.

Bởi vì cặp song sinh có sở thích khác nhau cho nên Tiểu Vân không thể chơi cùng chúng, chỉ có thể gánh trách nhiệm chăm sóc em trai nhỏ hơn nó một tuổi là Đường Cương Cần và Tiểu Văn.

Lúc cặp song sinh năm tuổi được Tống Vệ An đưa đến lớp học. Tráng Tráng thường xuyên dưới sự yểm trợ của cha nuôi Đường Thanh Thủy trốn học chạy tới tiệm cơm ở trấn trên ăn vụng.

Khang Khang không thích lêu lổng với cha nuôi, chỉ thích yên lặng trốn lên núi tựa lưng dưới tàng cây trà trong vườn trà ngủ gật. Thầy Lưu thường bị hai đứa học trò này làm cho tức nổ đom đóm mắt. Tống Vệ An cũng cảm thấy đau đầu nhưng chính hắn từ nhỏ cũng là học sinh quậy chỉ thích chạy khắp nơi, không chỉ không thể hung dữ dạy con mà còn thường xuyên khuyên Ôn Nhạc nhìn thoáng một chút.

Cách một năm, Tiểu Văn và Đường Cương Cần cũng bắt đầu đi học. Làm cho người ta không thể tưởng tượng được chính là Tiểu Vân từ nhỏ luôn ngoan ngoãn mà lần này lại làm ầm ĩ đòi đi học theo.

Tuy người nhà họ Đường không đồng ý lắm nhưng cũng không thuyết phục được nó, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. May mà trước đây thầy Lưu đã từng dạy song nhi nên lần này có Tống Vệ An ra mặt tặng cho hắn mấy cân lá trà, thầy Lưu cũng đáp ứng rất sảng khoái.

Lấy danh nghĩa chăm sóc em trai, mỗi ngày Đường Vân đều đúng giờ đi vào nhà họ Tống đón Tiểu Văn đi học.

So với hai thằng anh trai thì Tiểu Văn ngoan hơn nhiều, vóc dáng hơi thấp hơn mấy đứa trẻ cùng tuổi một chút nhưng bộ dáng nho nhỏ ngồi thẳng sống lưng ở bàn đầu trong lớp lại thấp thoáng bóng dáng của Ôn Nhạc đi học khi trước. Nhìn thấy con trai nhỏ nghiêm túc học tập như vậy mới làm Tống Vệ An và Ôn Nhạc tìm được chút an ủi.

Đường Cương Cần thì gia nhập đội ngũ của Tráng Tráng, góp một viên gạch vào tổ đội trốn học ăn vụng.

Hôm nay Tống Vệ An hiếm khi dậy thật sớm đứng trước cửa nhìn theo bóng dáng hai đứa nhỏ đi học. Tiểu Vân cao hơn con trai nhỏ của mình một cái đầu thế mà còn chủ động vươn tay nhận lấy túi vải trong tay con hắn. Cảnh tượng này làm cho trong lòng Tống Vệ An thoáng dâng lên một dự cảm khác thường.

"Đương gia, đang nhìn gì vậy?" Ôn Nhạc chờ Tống Vệ An cùng ăn sáng mà mãi không thấy người vào, tưởng là hắn lại chưa ngủ tỉnh, đi ra đã thấy người này đang đứng sững người trước cửa.

"Không có gì. Ngươi cảm thấy Tiểu Vân thế nào?" Khi nói ra những lời này, Tống Vệ An suýt chút đã cắn phải đầu lưỡi của mình. Năm nay Tiểu Văn mới năm tuổi, hắn nghĩ chuyện này làm gì? Cho dù có cưới vợ thì cũng là chuyện của mười mấy năm sau.

"Tiểu Vân? Đứa nhỏ đó rất ngoan, từ nhỏ đã biết săn sóc người, không biết sau này là thằng nhóc nào được hời đây?" Ôn Nhạc thấy mấy đứa nhỏ nhà mình đứa nào cũng tốt, tuy Tiểu Vân không phải do y sinh nhưng y tận mắt nhìn nó lớn lên cũng đã sớm xem nó như con của mình rồi.

Tống Vệ An: ...

"Làm sao vậy?" Ôn nhạc thấy ánh mắt Tống Vệ An hơi lạ, chớp mắt hỏi hắn.

"Không có gì. Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước." Dù gì thằng nhóc đó chắc cũng không phải là con trai nhà hắn đâu... Nhỉ?

Tống Vệ An lắc đầu vứt ý nghĩ lung tung rối loạn đó ra khỏi đầu, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện này.

Mấy đứa trẻ luôn lớn lên rất mau tựa như đang không ngừng nhắc nhở mọi người thời gian trước nay chưa từng dừng lại. Tống Vệ An nhìn một đám nhóc con ầm ĩ dần lớn lên, trong lòng vừa mừng lại không khỏi cảm thán năm tháng không bỏ qua cho bất kỳ ai cả.

Trong mấy năm nay, mọi thứ xung quanh dường như không có gì thay đổi, rồi lại nơi chốn lưu giữ dấu vết của thời gian. Triệu Hằng vẫn mỗi năm tới lui giữa kinh thành và trấn Vân Thạch, chỉ có lần đó quán trà Nhạc Khởi khai trương ở kinh thành, Lâm Thư Khởi mới đi cùng hắn, giúp đỡ tiếp đón các phu nhân chủ quân đến quán nếm trà vui chơi.

Quán cơm Phiêu Hương của Đường Thanh Thủy cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, trước sau vài năm không chỉ mở một quán ở thị trấn, mà mấy trấn lân cận cũng có bóng dáng của quán cơm Phiêu Hương, đã trở thành chuỗi quán cơm nổi tiếng ở huyện Liễu Hà.

Không biết có phải đều là gia đình không cha nên có sự đồng cảm với nhau hay không, Lý Diệp Phong và Đại Nựu nhà Tống Vĩnh Quang kết hôn. Ngày hai người đám cưới, trong thôn có không ít cô gái chưa đính hôn đều trốn trong phòng lén lau nước mắt.

Thầy Lưu của thôn Trà Sơn cũng nhờ gần quan được ban lộc, sau khi tan lớp vẫn thường hay tìm Lý tú tài xin chỉ bảo. Lý Diệp Phong vô cùng kính trọng ân sư đã từng của mình, chia sẻ toàn bộ những gì mình học được với hắn.

Sau khi hai người cùng nhau nghiên cứu vài năm, thầy Lưu cũng có được niềm tin, lên thị trấn tham gia kỳ thi Viện, cũng vừa mới đậu trở thành Lưu tú tài.

Đường Diệu Huy cứ tưởng Lưu tú tài sẽ rời đi thôn Trà Sơn, đi mưu cầu cao hơn ở thư viện trấn trên hoặc thị trấn, ai ngờ Lưu tú tài nói thôn Trà Sơn là mảnh đất lành, không chỉ không muốn đi mà còn xây nhà trong thôn, dời nhà tới đây ở lại.

Mà Tống Vệ An mấy năm nay đặt hết toàn bộ tinh thần vào việc đào tạo bạch trà hảo hạng, cho dù số lượng đã đủ để hắn làm ra chút thành phẩm, hắn cũng không nỡ ngắt lấy, thầm muốn cây trà ngày càng khai chi tán diệp, sum suê thêm nữa.

Dưới sự hết lòng chăm sóc của Tống Vệ An, cây trà sinh sôi nảy nở dần trở nên khả quan hơn. Nhưng hắn và Ôn Nhạc mấy năm nay lại vẫn chưa có thêm con nối dõi, điều này làm cho Ôn Nhạc vẫn luôn mong ngóng một song nhi không khỏi mất mát.

Ngay tại Tráng Tráng và Khang Khang mười tuổi năm ấy, Tống Vệ An đưa chúng đến nhà họ Triệu cùng anh em nhà họ Triệu tập võ.

Nghe nói vị thầy giáo này khi trước nhận chức giáo đầu của một tiêu cục ở kinh thành, Triệu Hằng gặp được hắn khi tuyển chọn hộ viện cho gia đình, dùng giá cao mời đến bảo vệ hai đứa con, tiện thể làm thầy dạy võ, nhân lúc rảnh rỗi dạy chúng một ít công phu võ thuật.

Tống Vệ An thấy có cơ hội tốt như vậy đương nhiên phải sáp vào. Dù gì thế giới này cũng không được yên ổn, nếu có được chút kỹ năng phòng thân thì sau này có ra ngoài cũng an toàn một chút.

Tráng Tráng và Khang Khang đã từ đám củ cải nhỏ lột xác thành thiếu niên, dường như có hứng thú với tập võ hơn là đọc sách, ít nhất trong thời gian theo thầy học võ thuật này, Tống Vệ An không còn nghe nói hai người lại lén lút chuồn đi nữa.

Nhưng Tống Vệ An có điều không biết chính là khi đối mặt với thầy Ân vẻ mặt hung dữ, dù chúng có không thích cũng không sinh ra được một chút ý nghĩ bậy bạ nào. Mỗi ngày ở nhà họ Triệu chịu tra tấn đến mệt rã rời, cả người đau nhức, cũng không còn sức đâu mà trốn học nữa.

Hai đứa con dưới sự huấn luyện của thầy Ân một năm, thành quả vẫn có thể thấy rõ. Tráng Tráng vốn cả người béo múp đã gầy rất nhiều, trông khỏe mạnh không ít. Mà Khang Khang gầy gầy cũng bị rèn luyện thật sự rắn chắc, màu da rám nắng tràn ngập hương vị thiếu niên ánh mặt trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net