137. Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thuỷ Tích

Tám năm sau.

Một ngày cuối thu mát mẻ sau giờ ngọ, Tống Vệ An và Ôn Nhạc vừa mới bận bịu vụ trà thu năm nay xong, khó được nhàn nhã ngồi trong chòi nghỉ mát trên đỉnh núi uống trà chiều.

Tống Vệ An đã qua tuổi ba mươi lăm vẫn không thích để râu như đàn ông ở nơi này, trên mặt vẫn sạch sẽ, trông không khác gì đám thanh niên hơn hai mươi tuổi trong thôn là bao.

Ôn Nhạc lớn hơn Tống Vệ An một tuổi, trên mặt cũng không có bao nhiêu nếp nhăn nhưng trải qua thử thách của năm tháng cộng thêm trải nghiệm mấy năm nay, thoạt nhìn nhiều thêm một chút trầm ổn thản nhiên.

Nhưng mấy năm nay thôn Trà Sơn có rất nhiều sự thay đổi, có trà sấy giúp cho cuộc sống của người dân trở nên khá giả hơn nhiều. Mấy năm trước, Tống Vệ An xây tường vây ở thôn Nam, không ít người dân đều ở bên cạnh mua đất xây nhà mái ngói. Nhìn từ chòi nghỉ mát trên núi xuống dưới, còn có thể nhìn thấy nhà cửa ở thôn Nam được xây dựng ngay ngắn thẳng tắp cùng với mái ngói trên nóc nhà được chiếu rọi bởi ánh mặt trời.

Tống Vệ An thưởng thức cảnh sắc thôn xóm dưới chân núi, vừa bưng chén trà lên uống một ngụm, chợt nghe Ôn Nhạc đối diện nói: "Không biết Tiểu Văn thế nào rồi?"

Nhắc tới Tống Dịch Văn, Tống Vệ An lập tức nghĩ tới đứa con trai nhỏ đang tham gia kỳ thi Hương ở phủ thành.

Hiện giờ ba đứa con trai nhà Tống Vệ An đều đã thành niên. Từ mấy năm trước, Tống Dịch Thông đã cùng Đường Cương Cần giúp Đường Thanh Thủy quản lý việc làm ăn của tiệm cơm. Hai thằng nhóc cả ngày chỉ thích chui đầu vào nhà bếp nghiên cứu món mới, không ngờ lại mài mò ra được mấy món độc quyền cho quán cơm Phiêu Hương.

Tống Dịch Hoằng trừ ngủ ra lại có niềm đam mê với lá trà, bây giờ trừ cống trà vẫn do Tống Vệ An tự tay lo liệu ra thì phần lớn lá trà đều xuất từ tay con trai thứ hai nhà Tống Vệ An.

Con trai thứ ba khiến Tống Vệ An phải nhọc lòng hơn nhiều. Thằng nhóc này ngày càng xinh đẹp hơn, bây giờ cũng sắp trở thành bé gái thật rồi! Nhưng Tống Dịch Văn lại có thiên phú trong việc đọc sách, mấy năm trước đã đậu tú tài, sau đó dựa vào tài liệu hướng dẫn Triệu Khánh đưa tới mà tự học tiếp, kỳ thi Hương năm nay đã đi tham gia rồi. Trước khi rời đi còn cuỗm luôn Vân ca nhi theo bên người.

Tống Vệ An nghĩ tới đây lại bắt đầu đau đầu. Đường Vân - song nhi không có địch thủ trong thôn, vừa nghe Tống Dịch Văn muốn đi thi Hương còn dám giấu mọi người lặng lẽ theo con trai hắn rời đi, chỉ để lại một lá thư cho người nhà họ Đường nói là đi làm vệ sĩ cho Tống Dịch Văn.

"Ông chủ, cậu út về rồi." Tống Vệ An đang nghĩ tới chuyện của tụi nhỏ thì giữa lưng chừng núi lại truyền tới tiếng hô của Lý Nhị.

"Sớm vậy?" Nghe thấy con trai nhỏ đột nhiên trở về, Tống Vệ An và Ôn Nhạc nhìn nhau rồi vội vàng đứng dậy đi xuống núi.

"Sao về mà không nói một tiếng để chúng ta đi đón chứ?" Ôn Nhạc được Tống Vệ An dắt tay, vừa đi xuống dưới núi vừa nhắc mãi.

"Không phải ngươi không biết thằng nhóc thối đó, một khi đã quyết định thì ai mà nói gì được. Ngươi đừng vội, đi chậm thôi coi chừng ngã."

Hai người đi tới chân núi mới biết Tống Dịch Văn đã về nhà, lại vội vàng đuổi về nhà.

"Cha, không phải hai cha đang trải qua thế giới của hai người trên núi sao? Sao về sớm vậy?" Tống Dịch Văn nhận lấy chén canh xương hầm từ Tường ma ma, khó hiểu nhìn hai người đi vội vào cửa.

"Con nói bọn cha về sớm vậy là vì ai, thằng nhóc không lương tâm, về cũng không báo cho mọi người một tiếng." Ôn Nhạc tức giận nói rồi ngồi xuống nghỉ tạm.

Tống Dịch Văn thấy hai cha của mình chạy vội tới độ thở hổn hển, chột dạ thè lưỡi.

"Bên phủ thành đã công bố kết quả chưa? Thi thế nào?" Tống Vệ An mới vừa ngồi xuống chưa kịp thở đã vội vàng hỏi con trai.

"Công bố rồi ạ, hạng bốn mươi tám, thành tích không tốt lắm nhưng dù gì cũng đậu rồi." Tống Dịch Văn nhún vai, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Thi đậu thật sao? Vậy cũng tốt, đỡ phải đi thêm lần nữa." Ôn Nhạc nghe thấy con trai đã qua kỳ thi Hương tuy rất mừng nhưng cũng không kích động lắm, ai bảo trước Tống Dịch Văn còn có một Triệu Khánh thi đậu Thám hoa chứ?

"Đường Vân đâu? Nó không về cùng con à?" Tống Vệ An không nhìn thấy người một đường vẫn luôn đi theo bên người con trai mình đâu, lo lắng hỏi.

"Vân ca về nhà rồi." Tống Dịch Văn nói mà đôi con ngươi xoay tròn một vòng, mới tiếp tục húp nước canh trong tay.

Tống Vệ An nghe thấy Đường Vân đã về nhà, cuối cùng cũng yên tâm lại không để ý tới ánh mắt tránh né của con trai mình.

Hôm nay lúc Tống Vệ An đang ở trong phòng sách sắp xếp đồ đạc lại thấy con trai nhỏ lén lút chuồn vào. Tống Vệ An khó hiểu nhìn nó, "Làm trộm à? Bây giờ con đã là người có thân phận rồi đấy."

"Không phải, cha, con..." Tống Dịch Văn khựng lại một lúc mới ngượng ngùng nói, "Con có chuyện muốn nói với cha."

"Được, con gái nói đi, cha đang nghe đây." Tống Vệ An chỉ ngẩng đầu nhìn nó một cái rồi tiếp tục sắp xếp đồ vật trong tay.

Gương mặt vốn đang như mùa xuân tới của Tống Dịch Văn lập tức bị câu con gái này của Tống Vệ An đập nát hoàn toàn, "Về sau cha đừng gọi con như vậy nữa, bây giờ con đã là người có thân phận rồi."

"Được được, thằng nhóc thối có gì nói mau đi!" Lúc này, Tống Vệ An cũng không thèm nâng đầu lên, chỉ có lệ đáp một câu.

"Con muốn kết hôn với Vân ca." Tống Dịch Văn bị người cha không biết tình thú này làm cho không còn chút hưng phấn nào nữa, đơn giản nói thẳng ra.

"Kết hôn? Hai đứa kết hôn thì ai cưới ai?" Tống Vệ An chưa kịp phản ứng, buột miệng thốt lên một câu.

"Con là đàn ông đương nhiên là con cưới Vân ca rồi. Cha nuôi đã có Đường Cương Cần, không cần con ở rể." Tống Dịch Văn còn rất nghiêm túc thảo luận vấn đề này với cha mình.

"Con dám chắc với thân thể nho nhỏ này của mình có thể thu phục được Vân ca nhi chứ?" Cuối cùng Tống Vệ An đã phản ứng lại, ngừng động tác trên tay, bắt đầu đánh giá đứa con đang đứng trước mặt.

"Đương nhiên rồi, với lại con đã thu phục được người rồi. Cha còn không mau lên, cháu nội cha không chờ kịp mà ra ngoài trước đấy." Tống Dịch Văn thấy ánh mắt nghi ngờ của cha mình, ưỡn bộ ngực nhỏ kiêu ngạo nói.

Tống Vệ An lại bị lời nói kinh thiên động địa của Tống Dịch Văn dọa sợ, "Cái gì!! Sao bây giờ con mới nói?"

Tống Vệ An đã không còn quan tâm tới thứ trong tay nữa, mở cửa phòng bỏ chạy ra ngoài. Vừa ra cửa suýt đụng phải Ôn Nhạc đi ngang qua.

"Đương gia, sao vậy? Hấp ta hấp tấp là muốn đi đâu?"

"Mau lên, chúng ta đi chuẩn bị sính lễ sang nhà họ Đường cầu hôn." Tống Vệ An kéo lấy Ôn Nhạc vừa chạy vào trong nhà kho vừa giải thích với người ta.

Đợi hai người cha mình đã đi xa, Tống Dịch Văn mới nở nụ cười xảo quyệt, đi đến bên phải phòng sách mở cửa sổ ra, cúi đầu nói với người đang trốn dưới song cửa nghe lén, "Vân ca ca nghe vậy có hài lòng không?"

Đường Vân bị giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu dọa nhảy dựng. Vừa ngẩng lên đã đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Tống Dịch Văn, gương mặt dần đỏ bừng lên, cuối cùng cúi đầu "Ừm" một tiếng rồi hoảng loạn trèo tường rời đi, chỉ để lại một tràng tiếng cười vang từ phía sau vọng đến...

[TOÀN VĂN HOÀN]

*Lời của Thuỷ Tích: Cuối cùng cũng xong bộ này :))))) Sẽ có vài chỗ lúc làm không để ý hoặc không tập trung mà vấp váp gì đó, mong mọi người note lại cho tôi biết rồi bỏ qua cho nhé :x Mong mọi người sẽ yêu thích các nhân vật trong truyện và cả bộ truyện này 🫶


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net