Ngoại truyện 1: Cuộc sống hằng ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi biết Tống Hàn từng hố mình thông báo không rõ ràng cho Diệp Mạc, hằng đêm Sở Hạ liền chịu những dằn vặt mà anh mang lại. Tuy rằng sướng thì cũng có sướng đó, thế nhưng cứ liên tục thế này khiến hắn có chút ăn không tiêu.

Sáng nay cũng vậy, trên người Sở Hạ tràn đầy dấu tích của đêm qua. Trên cổ, trên ngực, trên lưng cho tới cái mông cũng đầy vết xanh đỏ. Hắn mệt mỏi không muốn động đậy, cứ thế nằm ngủ thẳng tới buổi chiều.

Buổi chiều Diệp Mạc trở về hắn mới chịu động đậy cơ thể của mình. Sở Hạ kéo cao cổ áo, ngáp một cái rồi mới vào nhà tắm. Nhìn bản thân trong gương, quả thật hắn không thể liên hệ được với cái tên lưu manh lúc trước nữa.

Đang đánh răng thì Diệp Mạc đi vào. Anh vò cái đầu rối mù của hắn, giọng nói tràn ngập dịu dàng.

"Tôi đi làm việc cả một buổi sáng, còn em bây giờ mới chịu dậy."

Sở Hạ không nói được chỉ liếc mắt nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ, còn không phải tại anh sao?

Không hề có nửa phần chột dạ, Diệp Mạc từ từ tiến lại gần hắn, bàn tay vén áo của Sở Hạ lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve phần eo nhạy cảm.

Bị chạm vào như vậy, cơ thể của Sở Hạ run lên. Hắn lập tức đẩy cái tay kia ra tỏ vẻ kháng cự. Có điều Diệp Mạc không buông tha, tay anh đưa lên xoa nắn đầu nhũ đã hơi đứng của hắn, miệng còn ghé vào tai trêu đùa thổi khí.

"Chỉ mới như vậy thôi mà đã chịu không nổi sao?"

Sở Hạ vội vàng súc miệng, cố gắng làm nhanh hết mức để ngăn chặn cái người đằng sau.

Diệp Mạc không đùa với hắn nữa, chờ cho hắn lau mặt xong liền cùng đi xuống tầng.

Thức ăn đã dọn sẵn, ở vị trí của hắn có canh hầm, thịt kho cùng với rau xào. Đã không ăn cả buổi sáng, nhìn thấy nó khiến cho bụng của Sở Hạ lập tức sôi réo.

Đồ ăn này toàn là những món mà hắn thích, thế nên hắn liền ăn như hổ đói. Bên phía Diệp Mạc thì nhàn nhã hơn, anh liếc nhìn hình tượng ăn của Sở Hạ, không nhắc nhở mà chỉ cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Hình ảnh hài hoà này cứ như một đôi chồng chồng vừa kết hôn vậy.

"Lát nữa tôi đến công ty, còn em định làm gì?"

Cuối cùng Sở Hạ cũng chịu ngẩng đầu sau đống đồ ăn, hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc nói, "Ở công ty anh còn vị trí trống nào nữa không, tôi muốn thử vào làm."

"Em muốn làm việc ở công ty tôi?" Diệp Mạc nhướn mày.

"Đúng vậy, dù sao thì ba năm qua cũng không phải học chơi mà." Dứt lời Sở Hạ liền biết mình lỡ miệng, ba năm chính là hai từ khiến Diệp Mạc vừa nghe đến liền tức giận. Cũng vì nó mà dạo gần đây hắn luôn bị nhức mỏi nửa thân dưới, đúng là nén nhịn ba năm, bây giờ phát tiết ra rất là khủng bố.

Sở Hạ cẩn thận quan sát sắc mặt của anh, cũng may hôm nay tâm tình của Diệp Mạc rất tốt, thế nên không để ý tới ý mà hắn vừa nói. Anh chỉ thản nhiên đáp lời. "Muốn vào công ty của tôi cũng không dễ đâu."

"Tôi sẽ không để anh thất vọng!" Sở Hạ nói chắc như đinh đóng cột.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đột nhiên anh rất muốn đùa giỡn. "Tự tin như vậy sao?"

"Ừm." Hắn cảm thấy bản thân có thể tự tin, dù sao hắn cũng từng được người ta ngưỡng mộ mà.

"Thực ra muốn vào cũng không phải không thể, chỉ cần..." Diệp Mạc kéo lửng câu mà không nói hết.

Quả nhiên Sở Hạ liền mắc bẫy. "Chỉ cần cái gì?"

"Lại đây." Anh phất tay với hắn, ánh mắt toát lên ý cười.

Sở Hạ không do dự mà đi tới, sau đó liền bị anh kéo lên đùi của mình. Diệp Mạc ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, không biết rằng nói cái gì mà lại khiến cho vành tai của hắn hơi hồng lên. (Đoán xem Diệp Mạc nói gì)

Sở Hạ ho khan, cuối cùng vẫn bất chấp xấu hổ mà nhỏ giọng. "Được."

Hai người không biết đã làm việc gì đó mà tới tận hai tiếng sau mới cùng nhau tới công ty của Diệp Mạc.

Anh tùy tiện thử kiểm tra năng lực của hắn, cảm thấy không có vấn đề gì liền đưa cho hắn một dự án. Sở Hạ vẫn làm việc ở chỗ của Diệp Mạc, ban đầu là tư cách của một trợ lý, bây giờ đã thăng tiến.

Người nắm quyền trong công ty đã được anh thay đổi gần hết, thế nên không mấy ai biết Sở Hạ là ai, chỉ đoán đây là một người vô cùng lợi hại được Diệp Mạc xem trọng.

Khi Mặc Dịch đi vào thì Sở Hạ vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc tài liệu. Cậu ta đưa hồ sơ cho Diệp Mạc, tiện nói, "Tối nay Nghiêm Nghi tiểu thư muốn gặp anh, anh tính thế nào?"

Sở Hạ đang cúi đầu lập tức vểnh tai lên nghe ngóng, cái cô vợ chưa cưới của Diệp Mạc tới giờ vẫn chưa giải quyết xong sao?

Diệp Mạc chưa đáp lời mà trước tiên nhìn sang Sở Hạ một cái, thấy hắn tuy rằng xem xong rồi, thế nhưng bàn tay vẫn giữa nguyên mà không lật sang tờ khác. Anh cảm thấy hơi buồn cười, sau đó mới đáp lời của Mặc Dịch. "Đi."

Nghe thế Mặc Dịch cúi đầu, hơi nhếch môi xem bọn họ lại làm trò. Cái kiểu show ân ái thế này đúng là khiến người ta ê răng.

Chờ cho Mặc Dịch đóng cửa cẩn thận, Sở Hạ mới ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Muốn nói gì sao?" Chờ một lúc thấy hắn không mở miệng được, Diệp Mạc vẫn phải dẫn dắt trước.

"Anh... Muốn đi gặp hôn thê của mình làm gì?" Hắn cau mày.

"Em đoán xem." Diệp Mạc nhướn mày trêu chọc.

Sở Hạ nheo mắt nhìn anh, thấy mình bị trêu chọc như vậy liền không nói chuyện nữa.

"Lại đây." Đùa vừa đủ, Diệp Mạc mới gọi hắn tới.

Tuy rằng Sở Hạ không tình nguyện cho lắm, thế nhưng vẫn đi đến. Hắn cúi đầu nhìn anh, từ vị trí này khiến cho bản thân có thêm sức ép mạnh mẽ.

Diệp Mạc vuốt ve đôi môi của hắn, kéo đầu hắn lại hôn lên một cái. Hôn xong mới khẽ cười. "Tôi đến để chấm dứt giải quyết xong với nhà bọn họ mà thôi."

"Ừm." Sở Hạ khẽ đáp lại, hắn cũng đoán ra thế nên không tức giận lắm.

Tay chạm tới chiếc nhẫn trên tay của Sở Hạ, Diệp Mạc nhỏ giọng hỏi, "Em có muốn có một lễ cưới không?"

Vẫn đề này hắn chưa từng nghĩ tới, nghe anh hỏi như vậy liền suy nghĩ một lát. "Tôi không để ý những thứ này."

"Nhưng tôi để ý." Anh ôm hắn, cằm đặt lên vai của Sở Hạ. "Tôi muốn cho mọi người biết rằng em là của tôi."

Sở Hạ quay đầu lại nhìn anh, khoé môi vẽ lên một đường cong nho nhỏ. Chưa từng có người nói với hắn những lời này, chưa từng có ai yêu hắn như vậy, thế nên bây giờ trái tim hắn đang đập kịch liệt.

Hắn không biết phải đáp lời như thế nào, chỉ có thể ôm chặt người trước mặt biểu thị mình đang vô cùng vui vẻ. Diệp Mạc khẽ thở ra một hơi, cũng dang tay siết chặt lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net