Chương 30, 31: Đánh nhau với tiểu tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay, tâm trạng của Tô Hoan rất không tốt, cho dù mẹ mua rất nhiều quà ở nước ngoài gửi về cho cô, cũng không thể khiến tâm trạng của cô tốt lên. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, từ sau đêm bắn tinh vào giữa hai chân cô, Tô Vọng Chương coi cô như hồng thủy mãnh thú, mỗi lần nhìn thấy cô, gương mặt anh đều bày ra vẻ nghiêm túc nặng nề, duy trì khoảng cách thật là xa, giống như là chỉ cần anh tới gần một chút, sẽ bị cô ăn luôn vậy!

Buổi tối càng quá đáng hơn, cửa phòng luôn mở rộng giờ lại bị khóa lại từ sớm, khiến Tô Hoan lực bất tòng tâm.

Tô Hoan vừa tức giận vừa buồn bực, rõ ràng ba đã bị cô câu đến tay, tại sao thái độ còn cứng rắn lạnh nhạt hơn trước vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở đoạn nào rồi?

Tô Hoan tuổi trẻ khí thịnh, làm việc chẳng biết cố kị, cô đương nhiên không thể cảm nhận được sự rối rắm và tự trách từ sâu trong nội tâm của người đàn ông trưởng thành được. Để xảy ra chuyện đó, Tô Vọng Chương chỉ kém muốn tự sát tạ tội.

Tâm trạng không tốt nên Tô Hoan nhìn ai cũng không thấy vừa mặt, mà người không thuận mắt cô nhất đương nhiên là Thẩm Châu Châu. Thẩm Châu Châu cũng không biết làm sao, xui xẻo vừa lúc đụng trúng họng súng của Tô Hoan.

Chiều hôm nay, Tô Hoan đi ngủ trưa, lúc tỉnh lại thì nằm ỳ trên giường chơi game một hồi, đến tận khi cái bụng đói đến kháng nghị cô mới chịu rời giường, đi xuống lầu tìm đồ ăn.

Lúc đi xuống lầu, Tô Hoan tình cờ gặp được Thẩm Châu Châu và bà nội Tô vừa từ bên ngoài trở về. Trên tay Thẩm Châu Châu còn đang xách vài cái túi mua sắm, nhìn dáng vẻ của hai người là đoán ngay ra được hai người vừa mới đi dạo phố về xong. Thẩm Châu Châu vui vẻ tươi cười, nói chuyện với bà nội bên cạnh.

Lúc vào nhà, nhìn thấy Tô Hoan đang đứng trong phòng khách, ánh mắt Thẩm Châu Châu chợt lóe, cao giọng, nói với cô: "Hoan Hoan, cô đi rót cho bà nội chén nước đi."

Tô Hoan nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, đứng tại chỗ không động đậy.

Bà nội Tô còn đang thay giày, không nhận thấy bầu không khí khác thường giữa hai người.

Trên mặt Thẩm Châu Châu vẫn giữ nụ cười tươi như trước, cô ta để mấy chiếc túi mua sắm lên ghế sô pha, lại nói: "Làm sao thế? Không muốn rót cho bà nội cô cốc nước sao?"

Tô Hoan cười lạnh, ngữ khí hoàn toàn không có chút ý tốt, nói: "Cô tính là cọng hành nào? Có tư cách gì mà đòi ra lệnh cho tôi?"

Nụ cười trên mặt Thẩm Châu Châu cứng lại, nhìn bà nội đang đứng ở huyền quan, dùng âm lượng mà bà nội có thể nghe thấy để nói chuyện với Tô Hoan: "Hoan Hoan, không phải tôi có ý sai cô đâu, tôi chỉ cảm thấy bà nội đi mệt rồi sẽ khát nước, muốn bà nhanh chóng được uống nước thôi mà. Nếu cô không muốn, vậy tôi tự đi rót là được."

Bà nội Tô đổi giày xong, đi tới chỗ hai người, vừa vặn nghe thấy câu này của Thẩm Châu Châu, ngay sau đó, bà không vui nhìn về phía Tô Hoan: "Hoan Hoan, cháu có thái độ gì thế? Bây giờ bảo cháu rót cho bà cốc nước cũng không được, lại còn tức giận?"

"Bà nội, nếu bà muốn uống nước, đương nhiên cháu gái sẽ đi rót cho bà. Nhưng Thẩm Châu Châu không thể sai cháu được, cô ta chỉ là tiểu tam, thật sự cho mình là nữ chủ nhân của cái nhà này chắc?"

Tô Hoan càng nói càng tức, trong khoảng thời gian này, cô cả ngày phải đối mặt với cái cô tiểu tam kỹ nữ này đã đủ phiền, ba còn trốn tránh cô, chuyện này càng khiến Tô Hoan buồn bực. Bây giờ thù mới hận cũ chồng lên, Tô Hoan càng không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa.

Bà nội không vui nói: "Cháu nghe xem cháu vừa mới nói linh tinh cái gì đó? Châu Châu con bé tốt như vậy, vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn hiếu thuận, cả ngày ở bên nói chuyện với bà già này cũng không chê phiền. Tương lai con bé còn phải sinh cháu trai cho nhà họ Tô chúng ta, chỉ bằng những chuyện này, sao con bé lại không xứng làm nữ chủ nhân của gia đình này?"

"Hừ! Vậy thì cô ta cứ nằm mơ đi! Chỉ cần cháu không đồng ý, ba không đời nào đi lãnh chứng kết hôn với cô ta." Tô Hoan cả giận nói.

Thẩm Châu Châu thấy bà nội Tô che chở cho mình, trong lòng âm thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn giả vờ đáng thương như vừa bị Tô Hoan bắt nạt: "Hoan Hoan, cô đừng như vậy, không cần vì tôi mà cãi nhau với bà nội, đừng khiến bà nội tức giận."

"Cô câm miệng, đừng gọi tên của tôi, ghê tởm!"

"Cô, cô là một cô gái, sao lại có thể nói chuyện khó nghe như vậy." Thẩm Châu Châu nói.

Thẩm Châu Châu càng tỏ vẻ vô tội, ngọn lửa tức giận trong lòng Tô Hoan càng bùng lên dữ dội hơn, cô cắn răng nói: "Tôi còn có thể nói những lời khó nghe hơn đấy. Cô là cái đồ tiểu tam phá hoại gia đình nhà người khác, kỹ nữ, tiện nhân, tại sao cô vẫn còn mặt mũi ở trong nhà tôi?"

"Tô Hoan!" Bà nội Tô tức đến đỏ cả mặt: "Cháu phát điên cái gì đấy?"

Thẩm Châu Châu lập tức đỏ mắt, chạy chậm đến bên cạnh bà nội Tô: "Dì à, cô ấy, cô ấy quá khinh thường người..."

Tô Hoan cười lạnh, hung hăng nói thêm một câu: "Đồ đê tiện!"

Thẩm Châu Châu ngẩng đầu, vẻ mặt căm giận, nói: "Tô Hoan, cô đừng có mà quá đáng quá. Tôi nể mặt bà nội và ba cô nên mới nhường cô, đừng cho là tôi thật sự sợ cô."

"Tôi cứ chửi cô đấy, làm sao? Tiện nhân!"

"Cô!" Thẩm Châu Châu tiến lên hai bước, đưa lưng về phía bà nội Tô, dáng vẻ như muốn đánh người: "Cô chớ có chọc tôi nổi điên."

Tô Hoan biết đây là kế khích tướng của Thẩm Châu Châu, cô ta chính là muốn chọc giận cô, chỉ cần Tô Hoan tức giận, nói không lựa lời hoặc động thủ đánh người là Thẩm Châu Châu không những có thể tỏ vẻ đáng thương trước mặt bà nội Tô, mà còn có thể lấy được sự thương tiếc của Tô Vọng Chương.

Tô Hoan không ngốc, nhưng ngọn lửa tức giận trong lòng cô đã quá lớn, cô không lo được nhiều chuyện như vậy. Hôm nay, cô phải đánh con tiện nhân tiểu tam này một trận, cô đã nhịn cô ta quá lâu rồi!

Nghĩ như vậy, Tô Hoan hùng hổ tiến lên hai bước, giơ tay lên, hung hăng tát lên mặt Thẩm Châu Châu một cái. Thậm chí, cô còn cảm thấy một cái tát vẫn chưa đủ xả giận, còn tiện tay tát thêm một cái nữa.

Thẩm Châu Châu không nghĩ đến động tác của Tô Hoan lại nhanh như vậy, vừa tiến lên chính là "Bạch bạch". Gương mặt cô ta hứng trọn hai cái bạt tai, mạnh đến muốn lệch mặt luôn.

Toàn bộ khí thế trên người Tô Hoan bùng lên, nói: "Tôi không chỉ dám trêu cô, mà còn dám đánh cô nữa đấy."

Bà nội Tô đứng bên cạnh cũng bị một màn này dọa sợ đến ngây người, quát to: "Tô Hoan, cháu làm cái gì đấy!"

Thẩm Châu Châu cũng bị đánh đến tức giận, không thèm giả vờ nhu nhược đáng thương nữa, cô ta duỗi tay, muốn phản kích lại. Ai ngờ Tô Hoan đã có phòng bị từ sớm, bắt lấy tay cô ta, lại ném tới một cái tát.

Hai người đều là người trẻ tuổi máu nóng, không đến một lúc liền lao vào đánh nhau...

Bên phía bệnh viện, Tô Vọng Chương vừa mới kết thúc một cuộc hội nghị liền nhận được điện thoại gọi tới từ trong nhà, Trong điện thoại, giọng của bà nội Tô cao vút như muốn đâm thủng màng nhĩ của anh: "Vọng Chương, Vọng Chương, con mau trở về, con gái của con sắp đánh chết Châu Châu rồi!!"

Tô Vọng Chương: "......"

Để giúp mình có thêm kinh phí để duy trì và tiếp tục ra các chương tiếp theo, mọi người có thể donate cho mình tại: Techcombank 19036598005015

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC