Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã về đêm, Thiên Nguyện về đến nhà trong tâm trạng mệt mỏi và hoang mang, y không biết có nên tin tưởng thiếu niên kia hay không. Y mở cửa ra với một câu nói quen thuộc: "Ta về rồi!"

Đằng Tử Nguyệt chạy ra đón y nói: "Sư phụ, người về muộn quá, có chuyện gì sao?"

Y xua tay nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng, họ chỉ mời ta ở lại nói chuyện thôi"

Thành Mỹ nãy giờ ngồi im lặng bên bàn trà cuối cùng cũng lên tiếng: "Chắc chắn là bọn họ thích ngươi rồi đấy, ngươi đẹp như vậy mà"

Thiên Nguyện mỉm cười nhạt rồi đi đến bàn đặt vào tay hắn một viên kẹo rồi nói: "Ngươi thật dẻo miệng, nghỉ sớm đi, ta mệt rồi, ta đi tắm một chút sẽ ngủ" sau đó y đi thẳng về phòng ngủ, vào buồng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng pha thảo dược

Thành Mỹ tò mò, nhẹ nhàng đi vào nhìn một cái, hắn thấy y phục y từ từ rơi xuống, mái tóc dài bằng chiều cao của y trải dài xuống mặt nước ngay khi vừa bước vào bồn tắm gỗ, thân hình mảnh mai, thước tha như một dòng suối nhỏ với những đường cong mềm mại, hàng mi cong vút khẽ nhíu lại làm tim Thành Mỹ nẫng một nhịp, hắn cứ nhìn chằm chằm y như vậy cho đến khi máu mũi hắn suýt nữa chảy xuống mới vội rời mắt khỏi đó mà thầm nhủ là hắn chỉ muốn lợi dụng y thôi chứ không có ý gì khác

Hắn ở ngoài phòng ngồi đợi Thiên Nguyện tắm xong sẽ hỏi y vài chuyện nhưng đợi lâu quá không thấy y ra liền bấm bụng mà bước vào trong thấy y đã ngủ quên ở đó từ lúc nào, tay gác lên thành bồn tắm trông thật quyến rũ. Thành Mỹ nuốt nước bọt một cái rồi lấy một chiếc áo ngoài của y bọc lại, bế y về giường mặc đồ ngủ lại cẩn thận rồi ngồi đó nhìn chằm chằm vị Y tiên khuynh sắc khuynh thành đang nằm ngủ mà không có một chút phòng bị. Không biết ma xui quỷ khiến nào mà lại khiến cho hắn leo luôn lên giường nằm rồi ngủ cùng y tới sáng

Hôm sau, Thiên Nguyện thức dậy, giật mình nhận ra thiếu niên kia đang nằm trên giường mình, mở đôi mắt to lớn màu hổ phách như muốn dọa người nhưng điều đó dọa được người khác chứ làm sao có thể dọa được y? Thiên Nguyện nhẹ nhàng ngồi dậy hỏi: "Nhà ta vẫn còn phòng mà, sao ngươi lại ngủ ở đây?"

Thành Mỹ vẫn thản nhiên ngồi dậy, tay chống cằm nói: "Y tiên à, ngươi không biết vì sao tối qua ngươi đang tắm mà tự nhiên lại xuất hiện trên giường hay không? Nếu không nhờ ta đưa ngươi vào đây thì có lẽ đến sáng ngươi vẫn còn nằm ở đó đấy. Ta chỉ sợ ngươi bị cảm nên mới ngủ cùng ngươi thôi"

Y nghe hắn nói thì thoáng đỏ mặt, song vẫn bật cười nói: "Ngươi bị ngốc sao, ta là Y tiên, sao có thể bị ốm được, thôi mau xuống ăn sáng đi, Tử Nguyệt đang chờ chúng ta đó"

Thành Mỹ cười lưu manh rồi theo y bước xuống giường đi rửa mặt, bắt đầu một ngày mới. Thiên Nguyện tự nhủ rằng có lẽ y đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Ma Vương mà bọn họ nói không thể là một thiếu niên hoạt bát như vậy được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net