Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đằng Tử Nguyệt dịch chuyển đến một tòa thành nhỏ màu trắng trông khá lộng lẫy, bên trong còn có một vài thuộc hạ, gã dặn họ chuẩn bị một số thứ rồi bế Tư Truy về phòng

Đặt người lên giường nhìn ngắm dung mạo xinh đẹp nhưng có phần tiều tụy đang ngủ, gã khẽ vuốt ve khuôn mặt của y thì thầm: "Sư phụ, bây giờ người đã thuộc về ta, người mãi mãi chỉ là của mình ta mà thôi"

Sau khi thuộc hạ mang nước ấm tới, gã tự tay cởi áo rồi lau người cho Tư Truy. Tay gã lướt qua từng tất trên làn da trắng hồng mềm mại mà trong lòng khẽ dao động, hận không thể một mình chiếm trọn tất cả. Tư Truy ngủ say không chút phòng bị, Đằng Tử Nguyệt khẽ cúi xuống, môi di chuyển quanh thân y phả nhẹ hơi ấm, tham lam hít mùi đàn hương ngọt ngào trên người y nhưng không dám đi quá xa vì sợ người trên giường thức giấc

Xong việc, gã thay một bộ y phục khác cho Tư Truy, đắp chăn lại cho y cẩn thận rồi đi ra khỏi phòng. Hai tỳ nữ Hoàng Thư và Hoàng Anh đứng trước cửa cúi chào, họ vốn là người của Đằng Tử Nguyệt, gã từ trước đã âm thầm lập nên một môn phái tu ma riêng cho mình để chờ đợi Thiên Nguyện trở về nhưng vì một vài chuyện ngoài ý muốn, cụ thể hơn là Ôn gia bị diệt khiến gã không tìm thấy y nên kế hoạch này đành phải gác lại. Bây giờ mọi chuyện đã được như ý gã muốn, Đằng Tử Nguyệt sẽ không để y rời xa gã lần nữa. Gã dặn dò hai tỳ nữ trông chừng y cho cẩn thận. Họ tuân mệnh rồi đóng cửa phòng lại và đứng canh ở bên ngoài

Đằng Tử Nguyệt bước vào một căn phòng toàn sách, khẽ kéo một cuốn bất kì ra, kệ sách to lớn nhất thời xoay ra tạo thành một cánh cửa chìm, một mật thất lập tức xuất hiện, gã đi vào trong đó sau đó nó tự động đóng lại. Gã tiến tới một chiếc bàn có rất nhiều chiếc lọ, mỗi lọ mang một loại thảo dược khác nhau. Gã với lấy một lọ, lấy mầm cây nhỏ trong đó ra, miệng nhếch lên một đường cong quỷ dị

Hôm sau vào giữa trưa Tư Truy mới tỉnh lại, đầu y đau như búa bổ, có lẽ đêm qua y đã uống quá nhiều rồi. Sau khi định thần lại, Tư Truy nhận ra mình đang ở một căn phòng xa lạ, khẽ gọi: "Có ai ở đây không?"

Hai tỳ nữ nghe tiếng gọi bước vào nói: "Chủ tử người tỉnh rồi, để chúng nô tỳ giúp người thay y phục"

Tư Truy nói: "Ta đang ở đâu? A Dương và những người khác hình như cũng không có ở đây. Ta đã bỏ lỡ gì sao?"

Hoàng Anh nói: "Chỗ này là Hắc Thiên điện, Đằng đại nhân đã đưa người đến đây, bây giờ chúng ta đã không còn liên quan gì đến Thiên Ma Điện nữa rồi"

Tư Truy sửng sốt, y còn chưa nói chuyện rõ ràng với Tiết Dương nữa mà, hơn nữa y vẫn chưa đồng ý rời khỏi đó. Đang định tìm Đằng Tử Nguyệt nói chuyện thì hắn đã bước vào cầm theo một ít cháo: "Sư phụ người tỉnh rồi, ăn một chút gì đi, hai ngươi lui ra để ta chăm sóc sư phụ là được rồi"

Tư Truy gọi lại: "Chờ đã, các ngươi nói rõ xem nào, cái gì là không liên quan nữa chứ? Đằng Tử Nguyệt, ta còn chưa đồng ý sao ngươi lại tùy tiện mang ta tới đây?"

Đằng Tử Nguyệt mỉm cười đặt khay cháo xuống nói: "Sư phụ người bình tĩnh trước đã, ta biết người và Ma vương đang bất hòa, nếu người còn tiếp tục ở lại đó chắc chắn mọi chuyện sẽ càng tệ hơn, chi bằng tránh mặt một thời gian, sau này gặp lại nói chuyện đàng hoàng cũng được mà"

Quả nhiên Đằng Tử Nguyệt ăn nói khôn khéo đã xoa dịu phần nào ngờ vực của Tư Truy, y thả lỏng phòng bị, ngồi xuống nói: "Ngươi nói đúng, có lẽ là nên như vậy, Tử Nguyệt ngươi thật sự rất hiểu ta"

Gã mỉm cười đáp: "Tất nhiên rồi, kiếp trước ta đã sống với người gần một trăm năm, sao lại không hiểu người cơ chứ?"

Y cười nhạt rồi ngồi xuống ăn cháo, Đằng Tử Nguyệt cười tít mắt chống cằm nhìn y, biểu cảm khá hài lòng và đầy toan tính

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net