Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ vật từ hai hầm mộ được đem lên toàn bộ, đội làm công với tay nghề và kinh nghiệm lâu năm thực hiện trong chưa đến một tháng. Hôm qua toàn bộ cổ vật đã được vận chuyển ra ngoài, thế nhưng vẫn còn một thứ quan trọng hơn vẫn nằm sâu trong lăng mộ- chiếc quan tài của Pharaoh. Do địa thế ngôi mộ nằm sâu trong lòng đất lại có phần dốc đứng nên việc đưa chiếc quan tài lên mặt đất có phần khó khăn.

-Mọi người khẩn trương nào!

Simon- nhà khảo cổ giám sát trực tiếp cuộc khai quật đang chỉ huy đoàn người trên mặt đất chuẩn bị giúp đưa chiếc quan tài lên. Mọi người đến đây từ rất sớm để tránh cái nóng của vùng sa mạc khô cằn.

Sarah lặng yên trong lều nhỏ đứng nhìn mọi người đang tất bật với công việc của mình. Ở Ai Cập là vậy, phụ nữ luôn có những ưu tiên đặt thù mà họ đáng được nhận. Khác với phụ nữ các nơi khác trên thế giới, từ xa xưa, những người phụ nữ Ai Cập cổ đại cũng đã có những đặt quyền riêng, họ có thể trở thành tư tế, người quản lí ruộng đất trong nhà hay kể cả là một nữ Pharaoh. Vì thế nên cô luôn được ưu đãi cho việc được ngồi trong những lều nhỏ để tránh nắng dù không khả quan mấy.

-Họ kìa, họ kìa.

Những người công nhân hét lên, Sarah nhìn về phía cửa ngôi mộ, chỉ chốc lát ánh vàng của chiếc quan tài đã hiện ra, bên trong đó chính là cơ thể của em trai cô, của người yêu cô. Sarah chợt nghĩ, linh hồn cô đã ngự trị thân xác này, vậy thì ai sẽ là người đưa Carol về Ai Cập cổ? Phải chăng vòng tuần hoàn ấy đã biến mất?

Ở một phía khác, Ryan nhìn góc mặt nghiêng của Sarah trong lều nhỏ. Hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao thoải mái tóc dài vẫn như cũ cột cao sau gáy, sự phóng khoáng như thể chẳng thể nào thay đổi. Ánh mắt hắn hướng về phía Sarah, lòng lặng lẽ thở dài, dù cho giờ đây thân xác ấy chẳng còn là Asisu, cả khuôn mặt lẫn vóc dáng cũng chẳng giống, thế nhưng linh hồn cô vẫn là Asisu của hắn, trái tim cô vẫn là của hắn.

Ryan bước về phía cô, ngồi xuống một chỗ kế bên cô, khoảng cách vừa đủ cho một cuộc nói chuyện giữa những người đồng nghiệp. Chiếc quần giả váy màu đen của Sarah bay trong gió, mọi thứ từ cô đều toát ra một sự kiêu ngạo và cô độc, đó là khí chất của những thành viên hoàng tộc. 

-Chào buổi sáng, cô Martin.

-Chào buổi sáng, ngài Rido.

Họ cất tiếng chào nhau một cách tự nhiên như thể chuyện hôm qua chẳng là gì cả, như thể họ chưa từng là người yêu, như thể giữa họ chẳng có quá khứ trải dài hai kiếp người.

-Tôi nhớ không lầm cô vừa tốt nghiệp phải không cô Martin?

-Thật ra tôi đã tốt nghiệp khoảng một năm, thưa ngài.

- Ồ, vậy cô đã bao nhiêu tuổi rồi?

- Hai mươi lăm thưa ngài.

-Ồ, cô biết tôi bao nhiêu không, cô Martin? Ba mươi, triệu phú trẻ tuổi.

Như một lời tuyên bố, Ryan muốn cô hiểu rằng giờ đây hắn đã có đủ kinh nghiệm trong xã hội phức tạp này hơn cô, đủ khả năng lo nhiều thứ. Sarah khẽ cười, hắn vẫn vậy, bốc đồng và trẻ con. Cuộc trò chuyên hôm qua khiến cho khoảng cách cả hai được kéo gần lại, Sarah đã phần nào dễ chịu hơn khi nói chuyện với Ryan.

-Cô theo học trường nào Sarah? Cho phép tôi gọi cô như vậy.

Như cảm nhận được cô không còn quá khó chịu, hắn dùng tên của cô như thể hiện rằng hắn muốn hai người họ thân mật hơn. Sarah không đồng ý cũng không từ chối hắn, cô im lặng và trả lời câu hỏi chính.

-Đại học Birmingham, chuyên ngành khảo cổ học .

-Cô vừa học vừa làm?

-Đúng vậy.

-Có vẻ như chẳng còn được như trước.

Ryan khẽ thở dài, suy nghĩ về một thời đã qua, khi mà họ vẫn còn là những người nắm trong tay cả một vương triều Memphis, cả một đất nước có nền văn minh đầu tiên vùng Đông Bắc. Vậy mà giờ đây lại phải vất vả làm việc vì vài đồng tiền ít ỏi.

-Đúng vậy, ai cũng sẽ khác, mọi thứ.

Trong lúc Ryan muốn tiếp tục cuộc trò chuyện thì Simon và Jonh tiến lại phía lều nhỏ, người họ ướt đẫm mồ hôi và da họ đỏ ửng vì vừa bị ánh nắng mặt trời hung lên.

-Được rồi, tất cả cổ vật đã được chuyển lên. Tất cả chúng và chiếc quan tài đã được bọc vải và đưa đến Anh. Ngày mai nhóm công nhân sẽ thu dọn đá vụn, ngày tiếp theo cô có thể tiến hành dịch được rồi cô Martin. Chiều nay cứ để mọi người nghỉ ngơi, sau đó là một buổi tiệc nhỏ mừng cuộc khai quật.

-Đúng vậy, để cho họ nghỉ ngơi đi. Da tôi bị cái nắng sa mạc hung chín rồi.

Simon và Jonh trò chuyện vui vẻ, họ mừng vì cả hai lăng mộ đã được khai quật xong. Thời gian tìm ra hai lăng mộ chỉ mất vài tuần, thế nhưng để khai quật hết cả hai lại mất vài tháng trời.

-À này cô Martin, liệu cô có biết vì sao lăng mộ của hoàng hậu Asisu lại không có xác ướp của bà không?

Bất chợt Simon cất tiếng hỏi Sarah, cô hơi mất tự nhiên với câu hỏi này. Hầm mộ của Asisu có dấu hiệu bị cạy mở, thế nhưng tảng đá vôi ngăn cách căn phòng chứa quan tài vẫn trong tình trạng nguyên vẹn, tất cả đặt ra câu hỏi là xác ướp của vị nữ hoàng đã biến mất như thế nào?

-Chuyện này có vẻ sẽ rất khó nếu tôi không tiến hành dịch những bài văn trên vách hầm mộ. Nếu có câu trả lời tôi sẽ cho mọi người biết.

Sarah khéo léo nói, nụ cười của cô trấn an mọi người. Ryan bên cạnh khẽ cười, hơn bất cứ ai trong những người có mặt tại đây, hắn hiểu rằng chỉ có chính cô mới là người biết rõ vì sao thi thể nữ hoàng biến mất. Hắn rất muốn hỏi cô vì sao năm đó lại chọn cái chết? Vì sao không để lại cho hắn thứ gì? Vì sao khiến hắn phải chịu đau đớn nhiều như vậy? Hắn còn muốn hỏi vì sao cả hai kiếp cô vẫn dùng cách tự phá hủy mình trong lửa mà không quay về bên hắn? Hắn muốn dùng thân phận Menfuisu để hỏi cô, muốn cô lấy thân phận Asisu trả lời hắn.

-Được rồi, mọi người xong việc thì đến nhà hàng dùng bữa, tất cả chi phí tôi sẽ thanh toán. Ông giúp tôi truyền lại cho mọi người nhé ông Jonh và cả lời cảm ơn nữa.

-Ồ tất nhiên rồi ngài Rido.

-Tôi có việc bận cần giải quyết nên xin phép về trước. Và tôi nghĩ cô Martin nên chuẩn bị cho cuộc gặp mặt bạn cô vào chiều nay đấy, tôi không ngại nếu đưa cô về khách sạn.

-Cảm ơn lòng tốt của ngài, ngài Rido. Tôi nghĩ mình cũng nên về rồi. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai.

Thật ra chẳng có cuộc gặp mặt bạn bè nào cả, Ryan chỉ dùng lý do đó để giúp cô thoát khỏi khu khai quật. Cái nắng chói chang ấy làm làn da cô ửng đỏ, tóc bết lại ở hai bên tai dù cho cô đã búi mái tóc dài gọn gàng. Hắn đau lòng khi thấy cô chịu khổ, nàng là Takhuma của hắn, của riêng hắn thôi.

Trên đường trở về, Ryan hỏi khá nhiều câu hỏi về chuyến đi đến Ai Cập lần này của cô. Đáp trả hắn là màn đối đáp khéo léo của Sarah, đầy đủ ý, không thừa, không thiếu.

Về đến khách sạn đã là một giờ ba mươi chiều, Sarah chuẩn bị thay một bộ đồ khác, gột rửa cát bụi trên cơ thể, sau đó dùng một bữa trưa muộn ở trong phòng.

Khi cô đang xếp lại quần áo trong hành lý thì điện thoại vang lên, có một cuộc gọi đến. Sarah nhìn ra đây là số nội địa Ai Cập, đây có thể là Fumes.

-Xin chào, tôi là Sarah.

-Chào, tôi là Ryan.

Sarah bất ngờ vì không hiểu vì sao hắn có số điện thoại của cô, nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh và đặt câu hỏi cho Ryan.

-Có chuyện gì cần tìm tôi sao ngài Rido?

-Tôi nghĩ cô cần đi gặp một người bạn đấy, cô Martin. Như lời ta đã nói lúc trưa.

-Hiện tại tôi không có bạn ở Ai Cập thưa ngài.

Sarah khẽ cau mày, cô tự hỏi hắn lại muốn làm gì nữa?

-Có đấy Sarah, một bà đồng có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai. Một người có thể tiếp xúc với các vị thần như em vậy đấy, Takhuma.

-Tôi...

-Hẹn gặp em sau ba mươi phút nữa...

Sarah không thể nói thêm bất kì từ nào nữa, tiếng điện thoại bị cắt ngang vang lên bên tai cô. Có lẽ số phận đã an bài khiến họ chẳng thể nào sống nếu không có mối liên hệ nào với nhau...



Bonus:

Avan Jogia, diễn viên vào vai vua Tut trong Hoàng đế Tut. Ứng cử viên sáng giá cho Ryan :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net