Thần chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng theo lời nói, chiều hôm ấy Ryan đã đưa Sarah đến gặp bà đồng mà hắn nói. Xe chuyên dụng băng qua sa mạc đầy gió và cát, vẻ hoang vắng khiến lòng người trôi dạt về những tầng quá khứ. Hơn mười phút băng qua sa mạc, họ tiến đến một hoang mạc có nhiều người dân sinh sống. Xe chuyên dụng không thể băng qua khu dân cư, nên từ đây họ phải tự lực đi vào bên trong.

Hòa vào dòng người đi đi lại lại, khác với những gì có ở thủ đô Cairo, khu dân cư này có phần nghèo khó hơn, những ngôi nhà bằng đất sét xập xệ, cư dân cũng thưa thớt hơn. Tiến gần tới tháng Ramadan những tín đồ Hồi giáo ở khắp mọi nơi trên thế giới đang tất bật chuẩn bị và Ai Cập cũng vậy. Là một quốc gia với 90% dân số theo đạo Hồi, người dân khắp nơi trên mảnh đất Ai Cập đều đang nô nức chuẩn bị cho lễ hội thiêng liêng của họ.

Tiến vào trong dòng người tấp nập đi lại, họ đang vận chuyển những chiếc đèn lồng lớn, một đồ vật không thể thiếu trong tháng Ramadan. Tiếng nói chuyện của những người lớn và trẻ em nô đùa vang lên khắp nơi, mộc mạc và giản dị. Những chiếc đèn lồng lớn được vận chuyển về những nhà thờ Hồi giáo lớn ở thủ đô Cairo như Muhammad Ali hay Midan Hussein.

Trải qua hơn năm phút chen chúc qua dòng người, ngắm nhìn quan cảnh của đất nước con dân của mình ba ngàn năm sau, mắt Sarah có phần đau xót. Đây từng là quê hương của cô, đây từng là nơi cô được sinh ra chứ không phải nước Anh xa xôi, nhộn nhịp.

-Đến nơi rồi, vào trong đi.

Ryan dẫn Sarah đến trước một căn nhà xập xệ với những tấm vải dày bao quanh mái hiên, trên chiếc cửa đóng chặt là những câu thần chú bằng cổ ngữ và những hình ảnh khắc họa vị thần Osiris. Theo những tài liệu cô đã từng đọc, những đời pharaoh sau này có một tập tục rằng những bà đồng phải khắc hình thần Osiris lên cửa nhà để tượng trưng cho sức mạnh đến từ bóng tối của họ.

Chiếc cửa mỏng manh chậm rãi mở ra, một bà lão với mái tóc bạc, lưng cong cùng với trang phục truyền thống xuất hiện sau cánh cửa.

- Tôi đã đặt trước cách đây vài ngày, liệu đêm khuya có làm phiền bà không?

Ryan lịch sự mở lời, hắn là thương nhân nên lời nói hoa mỹ, dễ nghe khiến ai cũng hài lòng. Bà lão đưa đôi mắt từng trải nhìn hai người họ, đôi mắt đục do tuổi tác chuyển từ bình thản sang thản thốt. Bà nhanh chóng lách người qua một bên, sau đó khẽ cúi người vẻ mặt khúm núm.

- Mời hai vị vào nhà.

Ryan cùng Sarah bước vào trong ngôi nhà, nhìn bà lão đóng cửa lại một cách chậm rãi. Bên trong ngôi nhà tràn ngập mùi hương của thuốc, khắp nơi treo những loại bùa chú, những viên đá được chạm khắc thành những con vật linh thiên, những xâu chuỗi giăng thành từng mảng trên tường,... Tất cả tạo nên một không gian cổ quái và thần bí. Ở giữa ngôi nhà có một chiếc bàn với những chồng sách phía trên, phía sau là một chiếc giường xếp nhỏ, có vẻ như đó cũng là chỗ ngồi duy nhất trong nhà.

Sarah nhìn khắp nơi, đây đích thực là nhà của một bà đồng, nhìn tuổi tác bà ấy thì đã là dạng bậc thầy. Cô tự hỏi Ryan dẫn cô đến đây để làm gì.

Đưa mắt nhìn sang Ryan, Sarah thấy hắn đang nhìn cô, ánh mắt dường như trở nên sâu thẳm và khó đoán.

-Thần linh đã nói về cuộc gặp mặt này, tôi đã chờ cả ngày hôm nay.

Sau khi lấy ra từ trong đâu đó hai chiếc ghế gỗ nhỏ, bà đồng lớn tuổi ngồi xuống chiếc giường lâu năm của mình tạo nên tiếng "cọt kẹt " bởi những thanh sắc rỉ sét bị một sức nặng ghì xuống.

- Tôi là Ryan, còn đây là Sarah. Chúng tôi muốn bà nói về cuộc đời mình.

- Tôi là Salem, một bà đồng già và hết thời ở vùng này. Không ngờ vẫn được giao cho trọng trách lớn.

- Bà quá lời rồi. Tôi thấy bà vẫn còn trẻ.

- Được rồi cậu trai trẻ, để tôi xem tay hai người.

Bà lão hơi nhếch mép cười. Bà nhớ về giấc mộng tối qua, thần linh đã cho bà biết rằng sẽ có người quan trọng đến nhà bà hôm nay, một quẻ bói và rồi số phận thay đổi. Dù bà không biết họ là ai, nhưng có lẽ họ là những người thần linh muốn nhắc đến.

Nắm lấy tay hai người, bà lão nhắm mắt lại, Sarah nhìn thấy người bà sau một hồi bỗng rung lên, miệng lẩm bẩm những câu chú ngữ của một thời đại nào đó, rồi đột nhiên bà mở bừng mắt. Khuôn mặt già nua của bà lão trở nên hoảng hốt, vẻ mặt khó tin, rồi nhanh chóng chuyển thành mừng rỡ, kính cẩn.

Bà vội vàng buông tay cả hai, trước cái nhìn ngạc nhiên của Sarah và ánh mắt có phần lãnh đạm của Ryan, bà lão bổng quỳ xuống, cơ thể bà gập xuống như phong tục chào hỏi pharaoh của người Ai Cập cổ.

- Pharaoh và nữ hoàng anh minh, xin thứ lỗi cho kẻ hậu thế làm điều vô lễ khi nãy. Xin các vị đế vương rộng lòng tha thứ.

Sarah ngạc nhiên nhìn bà lão đang quỳ rạp dưới chân mình, cô tự hỏi vì sao bà ấy có thể nhìn thấy được những gì đã diễn ra trong quá khứ, nhìn thấy được bản chất của linh hồn cô và Ryan dù chưa từng biết họ là ai. Còn về bà lão, bà rùng mình khi nhớ lại những gì mình đã thấy, những dấu chân in trên cát vàng, tiếng vó ngựa, hình ảnh người con gái với hoàng phục đen, đầu đội kim quan đứng trong gió cát, khuôn mặt với đôi mắt sắc sảo. Tiếp đến là hình ảnh của một Pharaoh từ lúc đăng quang cho đến lúc rong rủi ngoài sa trường,... Tất cả như một cuốn phim tua nhanh về cuộc đời bậc đế vương.

-Được rồi, hãy đứng lên đi.

Ryan sau một hồi im lặng bỗng lên tiếng, hơn ai hết hắn hiểu rõ mục đích chuyến đi này. Hắn muốn người phụ nữ này nói về quá khứ, muốn Sarah nghe về những gì hắn đã trải qua, muốn cô hiểu rằng cho dù trong quá khứ hay hiện tại trái tim của hắn chỉ thuộc về một người duy nhất.

- Bà có thể bắt đầu rồi.

- Được, xin hãy đợi một chút.

Sarah dõi mắt theo bà lão khi bà tiến đến một chiếc hộp và lấy từ bên trong ra một chiếc túi nhỏ.

- Đây là những thẻ bài gỗ đã có từ rất lâu trước đây, chúng được truyền lại qua các đời nhà tôi. Nó có thể cho thấy toàn bộ tương lai và quá khứ của một người, nhưng vì một luật lệ mà tôi không thể tiết lộ tương lai của một người cho họ biết.

Bà lão lấy trong túi ra những thẻ bài gỗ đã cũ, màu gỗ đã ngã nâu và những hình khắc trên gỗ đã mòn đi rất nhiều. Nhưng đã từng là tư tế có chức vị cao nhất của một quốc gia, Sarah có thể nhìn được toàn bộ những kí hiệu trên đó, đó là những chú thuật cổ nhưng nó quá đen tối để một tư tế hoàng gia có thể học.

- Các vị hãy lấy ra ba thẻ bài cho riêng mình, chúng sẽ liên kết với nhau để kể một câu chuyện của quá khứ.

--------------

Sau khi trở về khách sạn Sarah quăng mình trên chiếc giường nhỏ, cô nghĩ về cuộc gặp mặt vừa rồi, khi những thẻ bài liên kết với nhau, trong tâm trí Sarah hiện lên toàn bộ hồi ức của Menfuisu, tất cả. Những đau đớn hắn từng trải qua, cả hai kiếp. Điều khiến cô bất ngờ là hắn cũng sống lại theo Asisu hai kiếp người, những mưu mô năm ấy, những nỗi đau như còn quá mới.

"Hãy mở cuốn sách ấy, rồi Nữ hoàng sẽ lại là chính người."

Lời bà đồng vẫn đọng bên tai. Cuốn sách ấy. Phải chăng chính là cuốn sách Ryan đã đưa cô khi ở lăng mộ Menfuisu.

Sarah bước đến cạnh chiếc ba lô nghiệp vụ nằm ở một góc phòng, quyển sách với bìa bằng da đã sờn được để trong một ngăn riêng. Hơn bất kì ai cô hiểu rằng, nếu quyển sách này được mở ra thì những thù hận cố chấp cô dành cho Menfuisu sẽ tan biến. Những kí ức của hắn, những mưu mô, những đau đớn hàng ngàn năm của hắn đều bắt nguồn từ Asisu. Thế nhưng Sarah muốn biết giải quyết toàn bộ hiểu lầm này và sau đó bắt đầu một cuộc sống khác, sẽ không còn những yêu hận của quá khứ.

Cuốn sách được mở ra, trang đầu tiên hoàn toàn trống trơn, những trang tiếp theo dính chặt lại với nhau như thể không ai có thể tách chúng ra. Chúng đã bị khóa, bị niêm phong bằng những cổ thuật. Thuật mở khóa đã từ rất lâu cô không dùng đến, kể từ khi cô từ bỏ thân phận Asisu.

-Samula tete mefusa tanakhamu.

Những trang sách tách nhau ra, gió từ đâu nổi lên, những trang sách lật điên cuồng, những con chữ tượng hình như có linh hồn tách ra rồi bay lơ lửng trong không khí, chúng tập hợp lại thành một vòng tròn quanh Sarah, những lời thì thầm xuất hiện, cảnh vật xung quanh mờ dần đi.

Isis, Isis takhesemu, takhesemu, Isis....
( Isis, Isis, trở về, trở về, Isis...)

Isis, khateme teti, khateme teti....
( Isis, đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta...)

Những tiếng thét gào nổi lên, ai oán và đầy đau khổ, gió cuồng cuộn thổi, cát bay mù tịt, Sarah phải nhắm chặt mắt, văng vẳng bên tai cô là những lời gào thét. Memphis..

-Isis.

-Isis.

Gió lặn dần, tiếng gào thét biến mất chỉ còn những lời thì thầm đứt đoạn vô nghĩa. Sarah chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cô là hình ảnh một người đàn ông với mái tóc đen dài, trên người mặc hoàng phục, làn da rám nắng, khuôn mặt đã có nhiều vết hằn năm tháng.

-Memphis?

Đúng vậy, là Menfuisu. Hình ảnh chàng thiếu niên vẫn còn đọng lại trong hình dáng của một người đàn ông trưởng thành, đó là Menfuisu của cô.

-Isis...

-Không, giờ đây tôi là Sarah, đã không còn là Isis nữa, không thể trở về được nữa.

-Isis, nàng vẫn là nàng...

Giọng hắn trầm ấm, sau lời hắn bỗng mọi thứ trở nên rõ dần, họ đang đứng ở bờ sông Nile. Sarah chạy vội về phía sông, trong dòng nước lặng lẽ trôi ấy, cô thấy hình ảnh chính mình. Đó là khuôn mặt phương Đông, mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao, khuôn miệng nhỏ, cánh môi đỏ hồng, tóc đen dài và kim quan hình rắn trên đầu. Đó là cô, là Asisu.

Trong nước bỗng xuất hiện thêm một bóng người, Menfuisu ngồi xuống sau Asisu. Cơ thể hắn đã vạm vỡ hơn thời niên thiếu rất nhiều, bờ vai rộng như ôm lấy nàng. Tay hắn choàng qua người nàng, hình ảnh hai người nhòe đi khi hắn dùng một chiếc bát nhỏ vớt lấy nước sông Nile, đặt một nụ hôn khẽ khàng bên má nàng. Khi nước hết gợn, hình ảnh Asisu không còn nữa mà thay bằng khuôn mặt với nét Âu rõ nét.

Sarah thấy lòng hụt hẫng, cô nhớ nhà, nhớ những cơn gió cát Ai Cập, nhớ những đường nét trên khuôn mặt mình. Hơn tất cả, cô muốn có một sự liên kết với Menfuisu. Cô vẫn còn yêu hắn, dù hận thù kéo dài hàng ngàn năm, dù giờ đây cô chẳng còn là Asisu nữa.

Menfuisu đỡ cô đứng lên, ánh mắt hắn như biết cười, hắn dường như rất vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, tay cầm chiếc bát chứa nước sông Nile. Một linh cảm gì đó cảnh báo Sarah rằng sẽ có điều gì đó thay đổi, cuộc sống của cô sẽ lệch qua một hướng khác.

Hắn nắm lấy tay cô, họ nhìn nhau và thời gian như quay chậm lại.

-Isis, sẽ không đau...

-Ý anh là gì?

Câu hỏi không được đáp lại, tay Menfuisu vung lên, nước nhỏ từ trên tóc cô, chảy dọc xuống khuôn mặt, thấm vào cơ thể. Bỗng cơn đau đớn ập đến, tóc cô như bốc cháy, khuôn mặt đau rát, nước như axit sunfuaric lan khắp cơ thể, ăn mòn mỗi tất da thịt.

-Memphis... Tại sao? Tại sao?

Sarah gào lên, cơn đau như ăn mòn lí trí nàng, nỗi đau ở trái tim và thể xác.

Tại sao vẫn muốn gây tổn thương cho ta.

-Isis, sẽ nhanh thôi, ngày mai mọi chuyện sẽ khác.

Giọng nói trầm ấm vang lên nhưng cô chẳng thể nào mở mắt. Cảm nhận luồng nhiệt tiến lại gần, cơ thể to lớn ôm cô vào lòng.

-Takhamun, asisemun.

Cơ thể như mất tri giác, rơi vào khoảng không vô định, kí ức hỗn loạn hiện ra trước mắt, nỗi đau trên cơ thể dịu dần rồi biến mất, Sarah đã cảm nhận được sự thay đổi nào đó trước khi chìm vào bóng tối.

---------

Trong đêm tối, chàng trai ngồi bên cửa sổ, điếu thuốc trên tay tàn dần, mái tóc đen bay trong gió. Mắt hắn nhìn về phương xa, mặt trời đã ló dạng ở phía xa chân trời. Khóe miệng hắn nhếch lên, bình minh đã xuất hiện, mọi thứ bắt đầu một trang mới, hắn sẽ không từ bỏ những gì hắn đã từng đánh mất. Hai lần đã là cực hạn đối với hắn.

-Isis, asisemun...

P/s: Hello, i'm come back. Miss u guys. Vote and comment...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net