Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17:

Lo lắng về nhà sớm sẽ bị mẹ cằn nhằn, vì vậy ta đi dạo trên đường một lát.

Bởi vì chúng ta đang là quan hệ tình nhân.

Ngày hôm nay trên đường so với trước đây càng thêm náo nhiệt, ánh mắt nhìn ra phía xa đều thấy hoa hồng bày bán khắp nơi, mà ngay cả không khí cũng đều tràn đầy lãng mạng cùng ấm áp.

Các cửa hàng xung quanh đều dán các thông báo các món đồ cho tình nhân, giúp cho các đôi tình nhân có thể lựa chọn kỹ càng các món lễ vật để tặng cho người yêu của mình. Hoặc cũng có những đôi tình lữ lựa chọn các món trang sức cặp đôi, hoặc các biểu tượng ngọt ngào nồng đậm tình yêu như chocolate, các món đồ ngây thơ đáng yêu, rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có. Hấp dẫn tình lữ đều dừng chân quan sát.

Nhìn phần lớn cả trai lẫn gái đều có đôi có cặp đi ngang qua, mặc dù mình là người cô đơn chỉ có một mình, chính là giống như bị biểu tình hạnh phúc của bọn họ lây qua, tâm trạng vừa có chút buồn bực hiện tại cũng đã tốt lên.

Trên đường đi dạo qua mấy giờ, khi về đến nhà đã hơn tám giờ tối. Ta bước lên bậc thang, móc ra cái chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

"Trở về thực muộn." Một câu nói đột nhiên vang lên làm cho ta dừng bước. Ta quay đầu lại.

Một bóng người chậm rãi từ chỗ tối đi ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trên mặt người nọ, hình dáng có chút mơ hồ, duy chỉ có đôi đồng tử lóe sáng quang mang. Là Vương Tuấn Khải.

Vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy không còn chút lo lắng nào, vì vậy lạnh lùng nói: "Cậu ở đây làm cái gì?"

"Chờ cậu!"

Ta ngẩn người, chờ ta?

"Chờ tôi? Cậu đang nói lời ngu xuẩn gì vậy? cậu không phải cùng cái người gọi là học muội ? Chờ tôi làm..." Lại nhìn thấy khuôn mặt đối phương giống như cười như không, ta lập tức ngậm miệng lại.

"Tiểu Nguyên Tử, cậu ghen sao?" Vương Tuấn Khải cười khẽ.

"Mẹ kiếp, tôi mới không phải ghen..." Chính là vì cái gì những lời này nghe giống như là có tật giật mình. Thực con mẹ nó, ta giải thích với hắn nhiều như vậy làm cái gì. Xoay người liền chuẩn bị vào nhà.

Vương Tuấn Khải thu lại tươi cười, tiến lên giữ chặt lại ta nói: "Tiểu Nguyên Tử, chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói."

"Có chuyện gì thì mau nói đi , đừng lãng phí thời gian của tôi." Ta khẩu khí hung hăng mà nói.

Đột nhiên một cái hộp xuất hiện ở trước mặt của ta.

"Cái quỷ gì đó?" Ta hỏi.

"Là quà tôi tặng cho cậu." Vương Tuấn Khải lắc lắc cái hộp, đi đến phía trước đưa cho ta.

Ta nhíu nhíu mày. Vô sự xum xoe, không có chuyện gì sao lại tặng lễ vật. Nhưng vẫn là đưa tay cầm lấy, thô bạo lột mớ giấy gói bên ngoài, ba một cái, ta nhanh chóng mở nắp hộp ra, nhìn đến đồ vật bên trong thì liền ngẩn ngơ.

"Con mẹ nó, cậu lại tặng cho tôi một cái thẻ bài cho chó sao?"

Vương Tuấn Khải nghe ta nói như thế, chỉ tặng cho ta một cái ánh mắt xem thường. Sẽ không có người đem bạc tiffany tinh khiết cao cấp làm thành thẻ bài cho chó đâu.

"Đây không phải...... thẻ bài cho chó, là vòng cổ, ta tặng cho ngươi vòng cổ" Hắn còn cố ý tăng thêm độ nhấn ở hai chữ "Vòng cổ".

"Cái này không phải cùng thẻ bài cho chó giống nhau sao." Ta khẽ thì thầm, lớn như vậy còn đeo cái dây giống như thẻ bài trên cổ, sợ ta lạc đường không có người nhận lãnh sao.

"Bao nhiêu tiền?" Đây mới là chủ đề ta quan tâm nhất. Ta lấy ngón trỏ gõ gõ "Đinh" một tiếng vang lên, âm thanh nghe vào tai thật thanh thúy và giòn tan.

Vương Tuấn Khải cúi đầu thở dài một cái, nói: "Không có nhiều tiền, là hàng vỉa hè thôi."

"Phải không?" Ta hoài nghi nhìn hắn. Thật sự là không tốn nhiều tiền sao?

"Không có lừa cậu." Vương Tuấn Khải nói, lại lấy chiếc vòng cổ từ trong tay của ta, sau đó đem nó đeo lên cổ của ta, cài khóa lại hoàn chỉnh. Lập tức mỉm cười vỗ nhẹ đầu của ta, ôn nhu nói: "Tôi biết Tiểu Nguyên Tử đeo sẽ rất đẹp mà."

Mẹ kiếp, ta thấy hắn căn bản chính là đem ta thành chó cưng mà đùa giỡn đi.

"Cậu đừng tự cho là tôi sẽ thích như vậy mà tự làm bậy, tôi cũng chưa có nói là muốn mang..." Lời nói còn chưa nói hết, cổ đã bị kéo mạnh về phía trước: "Cậu làm..."

Tay Vương Tuấn Khải hơi dùng sức một chút, giữ chặt vòng trang sức ở trước ngực ta, khóe miệng khẽ cười quyến rũ, sau đó thong thả cúi đầu xuống, ngay lúc ta còn đang ngạc nhiên thì hắn dùng ánh mắt vô cùng ôn nhu mà hôn lên sợi dây treo lủng lẳng ở trên cổ ta.

" Cái... Sao..."

Ta thất thần nhìn khuôn mặt của hắn dưới ánh trăng phát ra quang mang ánh sáng mềm mại, biểu tình vô cùng nhu hòa đến thần kì. Như là đối đãi với tình nhân, ánh mắt khép hờ, khóe môi duyên dáng sờ nhẹ lên mặt dây chuyền.

Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Trong lúc không có ý thức một dòng nhiệt lưu theo lồng ngực truyền đến cổ họng, không thể phát ra âm thanh. Vì cái gì ta có loại ảo giác, Vương Tuấn Khải hắn hôn lên không phải mặt dây chuyền trước ngực ta, mà là môi của ta.

Một hồi lâu, Vương Tuấn Khải nâng mắt lên, nhìn thấy biểu tình giật mình của ta thì hắn khẽ cười. Đưa tay thay ta dựng dựng cổ áo, lại dùng chút lực nhéo nhéo mặt của ta, nói: "Tiểu Nguyên Tử, tỉnh tỉnh, nên vào nhà."

Từ trong mơ màng thoáng tỉnh táo lại. Đột nhiên giật mình nhận ra khoảng cách của ta cùng Vương Tuấn Khải trong lúc đó đã rất gần nhau, lặng đi hai giây, một cước đá văng người phía trước, đá văng ra cửa nhà lại nhanh chóng đóng cửa lại, đem người kia ngăn cách ở bên ngoài.

Đi đến thang lầu, lòng bàn chân nặng nề mà dẫm nát sàn gác thượng.

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, ta nhịn không được mà cào cào tóc của mình. Ta, con mẹ nó, vừa rồi là làm cái gì, tại sao lại bị tiểu tử kia hấp dẫn. Người ta tùy tiện cười cười liền đem hồn của ta câu dẫn đi mất. Sau đó lại hung hăng gõ lên đầu của mình, muốn cho chính mình thanh tỉnh.

Đều... Đều do cái tên tiểu tử đáng chết kia. Không có việc gì mà lại trưng ra cái khuôn mặt như yêu nghiệt đó. Rõ ràng trước kia nhìn hoài cũng không có gì, vì cái gì thời gian gần đây lại khiến ta không thể nhìn thẳng mặt của hắn .

Mẹ kiếp, nhất định là bị quỷ ám rồi , ngày mai phải đi miếu cầu xin bùa bình an để đuổi đi vận rủi. Ta tức giận nghĩ.

Lại nhìn thấy vật gì đó lắc lư trước ngực, một hồi mới nhớ tới đó là vòng trang sức, tức giận nghĩ muốn tháo xuống, rồi lại không nỡ, sau một giây ta liền thu tay lại.

Vòng trang sức là vô tội , có tội chính là Vương Tuấn Khải. Nếu là hắn dùng tiền mua, chính mình không cần phải từ chối qua rồi từ chối lại. Nhịn không được mà tự nói như vậy để thuyết phục chính mình.

Lại cầm lấy vòng trang sức nhìn nhìn, thử cắn lên một phát, quả thật rất cứng rắn, biết trước cái này hẳn không phải là hàng vỉa hè, nghĩ gạt ta? Vương Tuấn Khải, hắn mà là loại người sẽ mua đồ ở hàng vỉa hè sao, đánh chết ta cũng không tin.

Phi, nhổ ra mặt dây chuyền, ta xoa xoa miệng. Chờ... Một chút, ta liếm liếm môi, sắc mặt biến đổi, đột nhiên ý thức được một sự kiện.

Mười giây sau, trong phòng vệ sinh truyền đến âm thanh người nào đó hung bạo mà súc miệng.

———–

Tùy tiện giải quyết vấn đề cơm trưa, lại bắt đầu tiếp tục chuyến đi chơi. Nhưng mà do vừa ăn xong cho nên không thích hợp chơi vận động quá mạnh, liền bị Trầm Tiểu Doanh lôi kéo ngồi trên xích đu to lớn, xích đu chạy hết một vòng, ta tâm tình thoải mái mà xem phong cảnh.

Đợi đến lúc xuống xe trời cũng đã gần chiều, ta quay đầu hỏi Trầm Tiểu Doanh đang ngồi bên cạnh: "Chúng ta còn chơi cái gì?"

"Đi qua bên đó chơi tàu lượn được không?" Trầm Tiểu Doanh cười chỉ chỉ phía trước hỏi.

"A" Ta gật đầu đáp. Chính là đến lúc ta ngẩng đầu nhìn, lập tức cảm thấy đầu một hồi cháng váng. Không, không phải đâu, đó không phải là trò ta muốn chơi. Nghe được bên tai truyền đến những tiếng thét chói tai, ta đột nhiên cảm thấy có điểm buồn nôn.

Trong khu vui chơi có trò này sao? Đem người treo đến giữa không trung, sau đó lại trở mình... làm cho cả người đều lộn ngược lại vài giây, lại nhanh chóng xông thẳng xuống dưới lại chuyển đi lên.

"Cái này... Đây là cái gì?" Ta có chút nói lắp mà hỏi.

"Tàu lượn." Trầm Tiểu Doanh đối với phản ứng của ta cảm thấy có điểm kỳ quái.

Mặt ta một hồi xanh một hồi trắng . Tàu...tàu lượn? Ta vẫn cho tàu lượn là một loại tàu lửa nhỏ sẽ chạy thình thịch sau đó chậm rãi chạy lên chạy xuống giống như đi qua núi nhỏ. Chính là nhìn cái cảnh ở trước mắt, đây là cái gì? con mẹ nó tàu lượn, cùng với tên gọi của nó đều không hợp.[─______,─||| tiểu hài tử của nhà ta sao có thể như vậy?]

"Vương Nguyên, anh làm sao vậy? Sắc mặt có chút khó coi." Trầm Tiểu Doanh quan tâm hỏi.

Ta lắc đầu, nói không có việc gì. Loại chuyện nói ra có thể gây tổn hại mặt mũi của đàn ông như vậy, nếu nói ra nhất định sẽ bị chế nhạo, có chết cũng không nên nói.

Vì vậy hai người mua phiếu xếp hàng rồi chờ tới lượt. Không có quá nhiều người, nên rất nhanh đã đến lượt chúng ta, ta ôm tâm trạng như anh hùng hy sinh mà ngồi lên, ngay cả việc khóa đai an toàn cũng không có làm tốt. Ta đối Trầm Tiểu Doanh ngồi bên cạnh lộ ra cái biểu tình cứng ngắc, sau đó tâm thoáng cái đều chạy lên cổ họng.

Ta, con mẹ nó, hiện tại có thể đi xuống hay không? Tại thời điểm xe chạy đến nơi cao nhất, lão tử ta rốt cục nhịn không được mà thê thảm thét lên thành tiếng.

Đợi đến khi chân vừa chạm đất, ta sớm đã bị tra tấn đến không biết trời đất là gì, hiện tại cũng không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc

"Vương Nguyên, anh có khỏe không?" Trầm Tiểu Doanh đỡ lấy ta, nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Không có... Không có việc gì, nôn..." Hậu quả của việc cậy mạnh chính là ta ngồi xổm xuống ở ven đường nôn ra toàn bộ bữa trưa vừa ăn không bao lâu ── đùi gà, đương nhiên hiện tại đã biến thành một đoàn chất nhầy.

"Vương Nguyên, anh thế nào rồi?" Trầm Tiểu Doanh ở bên cạnh nhìn thấy ta nôn ra, có chút lo lắng sau đó từ trong túi lấy ra toàn bộ giấy ăn đưa hết cho ta.

Ta tiện tay cầm lấy lung tung lau miệng. Cảm thấy thật chóng mặt, chân cũng như nhũn ra, ta, con mẹ nó có phải là sắp chết.

" Vương Nguyên......"

"Tiểu Nguyên Tử......"

Ta dường như nghe nhầm, như thế nào nghe được thanh âm của Tuấn Khải. Tiếp theo vài giây, thân thể như nhũn ra của ta rơi vào một lồng ngực kiên cố. Ta miễn cưỡng ngẩng đầu, vừa định nói chuyện, miệng vừa hé ra lại biến thành một hồi cuồng nôn.

"Cậu ấy tại sao lại thành như vậy?" Vương Tuấn Khải hổn hển đối với Trầm Tiểu Doanh quá lên.

"Tôi... Tôi không biết, anh ấy vừa xuống thì liền như vậy..." Trầm Tiểu Doanh không biết làm sao, khó khăn nói, bộ dạng muốn vịn ta đứng dậy.

Vương Tuấn Khải nhìn chúng ta vừa từ hạng mục trò chơi kia đi ra, một phen đẩy ra Trầm Tiểu Doanh mà ôm chặt lấy ta, đem ta ôm đến một cái ghế dài ở phía trước mới chịu buông ra, sau đó xoay người đi đến một quán nước nhỏ bên cạnh mua ngay một chai nước suối trở về, một bên cầm lấy giấy ăn thay ta lau đi những uế vật còn sót lại bên miệng, một bên mở ra nắp chai nước cẩn thận uy ta uống nước.

"Vương Nguyên, anh ấy... Tại sao lại như vậy?" Trầm Tiểu Doanh ngồi ở bên kia ghế dài mà hỏi, tay không ngừng khẽ vuốt lưng của ta.

Vương Nguyêb Dật đem đầu của ta dựa đến trên vai của hắn, trừng mắt liếc Trầm Tiểu Doanh, nói: "Sợ cao."

"Cái gì?"

Vương Nguyên nhìn Trầm Tiểu Doanh, mấp máy miệng nói ra: "Tôi cũng không biết cái này có tính là chứng sợ độ cao hay không, bởi vì Tiểu Nguyên Tử, cậu ấy đối với sân thượng, tầng cao nhất cái gì cũng không có sợ hãi, nhưng lại chịu không được việc chân không chạm đất, người thì có cảm giác như đang lơ lững giữa không trung, thập phần không chịu được."

Vương Tuấn Khải nói đến đây thì dừng lại một chút, khẽ nhắm mắt sau đó lại mở ra, nói: "Cái này... Hẳn là chuyện khi còn bé, chỉ là không nghĩ tới... cậu ấy vẫn chưa có quên."

"Tại sao lại như vậy..."

"Khụ khụ..." Ta khổ sở ho khan vài tiếng, đánh vỡ cái không khí khó chịu này.

"Cậu nói với cô ấy chuyện này để làm gì?" Bị người nói ra thứ ta sợ, làm cho khẩu khí nói chuyện với hắn có điểm không tốt.

"Tôi chỉ là nói cho cô ấy biết sự thật."

"Mẹ kiếp, cậu không nói thì cũng không ai cho rằng cậu câm."

"Chính là khi đó nếu không phải vì cứu tôi, cậu cũng sẽ không......"

Nghe hắn nói như vậy. Ánh mắt của ta lóe lên một chút, nhớ tới chuyện cũ đã từ rất lâu mà có lẽ ta cũng đã quên đi từ thuở nào.

Khi đó Vương Tuấn Khải còn rất ham chơi, bò lên trên bò xuống dưới giống như những đứa trẻ hiếu động khác. Có một lần lôi kéo ta ghé vào trên bệ cửa sổ cầm cái kính viễn vọng xem khắp nơi, hai người ai cũng không chú ý, chỉ lo mãi miết ngắm nhìn xung quanh, hắn vô ý mà trượt tay muốn rớt xuống bên dưới, may mắn ta phản ứng nhanh mà đẩy hắn ra.

Không nghĩ tới bản thân ta lại rơi xuống dưới, kết quả quần ta mắc vào bệ cửa sổ, đem ta treo lơ lững giữa không trung, cũng may là còn chưa rơi thẳng xuống khỏi cửa sổ. Chờ những người lớn chạy tới nơi, thì ta đã bị treo ở nơi đó hơn nữa tiếng đồng hồ.

Hậu quả có thể nghĩ được, nếu như ta thật sự bị rơi xuống, chắc chắn là không được chết tử tế. Ngẫm lại, con mẹ nó thực uất ức, rơi vào tình huống như vậy đứa nhỏ nào mà không bị dọa cho sợ chết khiếp.

Cũng may ta được cứu xuống, còn Tuấn Khải sau đó thì khóc đến chết đi sống lại, nhìn thấy ta được kéo xuống đất, nước mắt nước mũi toàn bộ đều hướng trên người của ta mà bôi lên, cứ như vậy ngiêm nghiêm chỉnh chỉnh ôm ta nguyên cả một buổi tối vẫn không nhúc nhích. Khi đó, hắn thật dịu dàng ngoan ngoãn, trắng nõn nà mà mềm nhũn, không nghĩ ra vì cái gì lúc ấy đáng yêu như vậy về sau lại biến thành bộ dáng như hiện tại.

"Tiểu Nguyên Tử......"

"Vương Nguyên......"

Nghe được bọn họ gọi tên của ta, ta ngẩng đầu phát hiện Vương Tuấn Khải cùng Trầm Tiểu Doanh đều nín thở, ngưng thần mà nhìn ta, biểu tình vô cùng kỳ quái.

Như thế nào lại nghĩ đến những chuyện trước kia như vậy, ta giả vờ ho khan một tiếng để che dấu thất thố của mình, đối với Vương Tuấn Khải hỏi: "Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

"Tôi lo lắng, cho nên mới chạy đến đây, cậu biết rõ tình huống của mình, vì cái gì còn muốn cùng cái người điên khùng này?" Vương Tuấn Khải nhăn lại hàng lông mày đầy anh tuấn của mình, miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn đến Trầm Tiểu Doanh, rõ ràng là mang đầy chỉ trích cô không nên dẫn ta đến nơi này chơi.

"Là tôi muốn chơi, không liên quan đến Tiểu Doanh." Ta phản bác lại. Mẹ kiếp, hắn đã cho là ta chấp nhận rồi hay sao, ta làm sao mà biết tật xấu của mình đã lâu như vậy còn không có hết.

"Cậu..." Tuấn Khải nhìn thấy ta thay Trầm Tiểu Doanh mà biện hộ, chọc giận hắn, tay dùng sức bóp nát hai cái chai trong tay của mình.

" Vương Nguyên, thực xin lỗi, em không biết..." Trầm Tiểu Doanh tràn ngập áy náy nhìn ta, trong mắt lộ vẻ khó xử.

Ta không sao mà lắc đầu, khoát tay nói: "A, cái kia sao, không có việc gì, em xem anh hiện tại không phải rất tốt sao ?"

Cái này cũng không phải lỗi của nàng, là chính ta tự mình muốn lên. Nói cho cùng, cũng tại vì ta cứ mãi lo nghĩ cho chuyện mặt mũi nên mới gây ra cớ sự này, căn bản không trách được cô.

"Tuy là nói như vậy, chính là..."

"Không có việc gì, anh cũng đã tốt hơn rồi"

"Đủ rồi, tất cả đừng nói nữa, trở về đi." Vương Tuấn Khải đột nhiên lạnh mặt, nhàn nhạt nói ra một câu như vậy.

Ta suy nghĩ một chút, trải qua một trận nháo như vậy, phỏng chừng cũng không còn tâm tình để chơi nữa, trở về đi thôi. Vì vậy, ba người chúng ta lại bắt đầu đi về. Chính là lúc này lại nổi lên tranh chấp.

"Tại sao không được, đi xe công cộng sẽ tốt hơn." Ta đối với Vương Tuấn Khải mà nói ra.

"Không được, cậu vừa mới nôn nhiều như vậy, hơn nữa xe bus chen chúc không thoải mái."

"Tôi không sao, ngồi giao thông công cộng."

"Không được."

"Cậu..."

"Vương Nguyên, chúng ta hay là ngồi xe taxi đi." Trầm Tiểu Doanh một câu chốt hạ làm cho cuộc tranh luận từ nãy đến giờ chấm dứt.

Thẳng đến khi chúng ta ngồi ở trên xe taxi, ta còn nhịn không được phàn nàn. Tuy biết rõ hai người bọn họ đều là vì đối tốt với chính ta, chính là ta nào có yếu ớt như vậy, chỉ là ói ra một chút mà thôi, đi bằng giao thông công cộng thì có làm sao?

Trước cho xe chạy đem Trầm Tiểu Doanh đưa về, ta cùng Tuấn Khải hai người lúc này mới về nhà.

Ngồi ở chỗ phía sau của xe taxi, không suy nghĩ nhiều mà thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, ta dựa vào lưng ghế, lại cảm thấy có điểm buồn ngủ. Theo sự xóc nảy của xe, cả người ta ngã trái ngã phải, nhiều lần mắt vừa nhắm, đầu lại đập lấy cánh cửa sổ thủy tinh bên cạnh.

Ngay tại lúc ta nghĩ muốn thay đổi tư thế tìm kiếm một vị trí thoải mái, thì ở bên cạnh duỗi ra một cánh tay, nhẹ nhàng đem đầu của ta kéo qua. Đầu vừa kéo qua, lập tức được tựa vào trên bờ vai mềm mại của đối phương. Ta kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là cái nhìn đầy ôn nhu của Vương Tuấn Khải.

"Về đến nhà còn lâu lắm, cậu hôm nay dù sao cũng đã mệt mỏi nhiều rồi, trước ngủ một giấc đi." Hắn đối với ta mỉm cười, đưa tay đem đầu của ta vừa nâng lên lại nhẹ nhàng đè xuống, vuốt vuốt mái tóc có chút lộn xộn của ta, lại nói: "Ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu dậy."

Vì cả ngày hôm nay ta cũng cực kỳ mệt mỏi cho nên ta cũng không muốn phản kháng, dù sao nằm ở trên vai hắn cũng thoải mái hơn là tựa vào lưng ghế cứng ngắc ở phía sau, vì vậy chỉ trong chốc lát ta liền chìm vào giấc ngủ.

Đến cửa lớn của tiểu khu, Tuấn Khải đánh thức ta. Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, mở cửa xe muốn chuẩn bị xuống. Vẫn còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh hẳn, ta bởi vì bước xuống có chút nhanh, lại không để ý, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải vành xe, đụng đau đến mắt có điểm hoa.

"Tiểu Nguyên Tử, không sao chứ." Từ bên kia vừa xuống xe, Vương Tuấn Khải nhanh chóng mà xem xét chỗ vừa đụng trên đầu của ta, rối rít mà vây bên cạnh ta, cẩn thận bưng lấy đầu của ta, nhẹ nhàng mà giúp ta vuốt vuốt cái dấu đỏ trên trán: "Thế nào, còn đau hay không?"

"Không có việc gì." Ta đẩy ra tay của hắn lắc lắc đầu, sau đó thân thủ sờ vào túi chuẩn bị lấy tiền.

"Để tôi trả cho." Vương Tuấn Khải ngăn lại tay ta, từ trong ví rút tiền ra trả cho lái xe. Sau đó cầm lấy tiền lẻ lôi kéo ta hướng vào bên trong tiểu khu mà đi.

"Chờ một chút, cậu làm gì mà đưa hắn nhiều tiền như vậy?" Ta giựt mạnh Vương Tuấn Khải lại mà hỏi. Từ sân chơi đến nơi đây nhiều nhất cũng chỉ có 50 nguyên, chính là vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy hắn rút ra ba tờ trăm nguyên tiền giá trị lớn đưa cho lái xe, mà thối trở về chỉ lại vụn vặt vài cái tiền xu lẻ?

Mẹ kiếp, cái tên lái xe này căn bản chính là loại xảo trá vơ vét tài sản. Ta xoay người một cái, chuẩn bị đi lên cùng cái tên lái xe kia lý luận, lại bị Vương Tuấn Khải một tay giữ chặt lại. Mà tài xế kia xem xét một lát, liền chạy nhanh đi, chỉ để lại làn khói.

"Mẹ kiếp, trở lại cho ta ~~" Ta hướng về phía trước, chỉ còn thấy được phía sau của xe mà thét lên: "Ngươi dám bỏ chạy, ta nhớ rõ biển số xe của ngươi rồi, là xx02083, ngươi chờ đó cho ta, nếu để ta tìm được, con mẹ nó, ngươi nhất định phải chết." Nói xong vừa tức vừa đạp đạp hai cái chân xuống đất bành bạch.

"Thôi nào, Tiểu Nguyên Tử..." Vương Tuấn Khải đi tới vỗ vỗ vai của ta an ủi.

Lửa cháy đổ thêm dầu, hắn nói chưa dứt lời, ta lại càng đại nộ: "Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy hả? không có gì đưa hắn nhiều tiền như vậy, cậu có nhiều tiền không có chỗ tiêu sao?"

Vương Tuấn Khải cười khổ một tiếng, một bên thở dài, một bên đem ta kéo vào tiểu khu

Nói trở lại lái xe taxi kia đã chạy xa mấy trăm mét, khẽ vuốt ngực một cái. Nghĩ thầm hôm nay là cái ngày xui xẻo gì, lại đụng phải toàn là kẻ điên, không biết tại sao lại cứ bắt mình chở đi vòng vòng khắp nơi, hắn cùng bọn họ tại một địa phương mà chở đi không dưới mười vòng, nếu không phải mình chạy nhanh, nói không chừng cũng không thể mà trở về gặp ông chủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cmntbhh