Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lễ tình nhân thì không còn mấy ngày nữa làđến ngày tối trọng yếu nhất của người Trung Quốc- chính là ngày trừ tịch.

Hôm nay là đêm 30, trên đường phố trong tiểu khu, ởđâu cũng đều tràn đầy không khí vui vẻ cùng lời chúc mừng. Nhà nào cũng là một cảnh tượng ấm áp, vừa vui vẻ lại vừa hòa ái.

Nhất là năm nay lại có cha trở lại, mẹ cũng đã thay đổi luôn cái thói quen lười nhác của mình, bắt đầu tận hết sức lực mà quét dọn vệ sinh, lại treo thêm đèn lồng cùng mấy chữ phúc, mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi. Một đường ngồi ở sô pha nhàn nhã xem báo chính là cha của ta, lại chỉ nói duy nhất một câu: "Thân ái, khổ cực rồi!". Liền đem mẹ vui mừng bay lên tới trời, cầm khăn mà không ngừng lau lau trên mặt, trong miệng còn không ngừng ồn ào: "Đáng giá, đáng giá nha!"

Không biết nên cảm thán mẹ mình đơn thuần, hay là hâm mộ cha có vận may, ta nhịn không được lắc đầu thở dài.

Xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Tuy cha đã một mực nói rằng là để đi ăn bên ngoài, nhưng là, ta lại cảm thấy lễ mừng năm mới thì không nên như vậy, tóm lại vẫn là ăn tại nhà mình thoải mái hơn.

Thức ăn ở nhà hàng đích thực là rất ngon, nhưng là nếu ăn ở đó thì lại không cảm thấy được chút hương vị gia đình nào cả. Hơn nữa, ta tự nhận mình nấu ăn ngon cũng không thua kém gì với mấy đầu bếp kia đâu. Cuối cùng hai phiếu thắng một phiếu, cha thua, cho nên quyết định là sẽ ăn tại nhà, đương nhiên toàn bộ bữa tối là do một mình ta đảm nhiệm.

Mẹ đối với đề nghịăn cơm tất niên ở nhà của ta liền giơ hai tay tán thành. Nhưng nghĩ đến ba người ăn cơm tất niên có chút vắng vẻ, vì vậy liền đơn giản mà kéo Vương Tuấn Khải cùng mẹ hắn sang, còn để cho ta gọi Trầm Tiểu Doanh tới.

Vương Tuấn Khải bọn họ tất nhiên là không cần phải nói, cho dù không có gọi hắn sang thì nói không chừng cũng sẽ không mời mà tới. Chỉ là, không biết Trầm Tiểu Doanh có thể đến hay không. Vì vậy ta liền gọi điện thoại cho cô, hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh hay không. Cô nói là năm nay cha mẹ bận việc làm ăn ở bên ngoài, không có quay về. Ta vừa nghe đến đó, liền mời cô cùng Ưng Sí Bàng hai người cùng tới nhà ăn cơm tối luôn. Đối phương đương nhiên là vui vẻđồng ý.

Trong phòng bếp, mọi thứ sớm đã chuẩn bị xong, ta xem xét kiểm tra lại một lần nữa xem thử còn thiếu thứ gì nữa hay không, nếu không đến lúc đó lại thiếu thốn mà không làm nhanh được. Mẹ thấy ta một mình ôm đồm nhiều việc đến chảy cả mồ hôi, biết ta làm mọi thứ chắn hẳn sẽ rất mệt. Cho nên hôm nay liền ngoan ngoãn ở tại phòng bếp mà sửa sang cùng phân loại mọi thứ, lục tục đem một ít rau trộn chuẩn bị cho tốt, không nấu được thức ăn còn có thể rửa sạch bát đĩa, những rau củ nào cần cắt gọt đều cắt gọt thật tốt, chỉ chờ đến buổi chiều cho ta trực tiếp làm.

Chờ mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt hết thảy, ta liền thả mình ngồi trên sô pha mà xem ti vi nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta nhất định là bề bộn nhiều việc.

Ai ngờ vừa nằm xuống sô pha mềm mại liền cảm thấy mệt mỏi rã rời sau đó khẽ nhắm mắt lại, đợi cho đến khi ta mở mắt ra thì đã là 4h chiều. Lập tức nhớ tới công việc của mình, vốn định đứng dậy, đột nhiên nửa người dưới bị một cổ sức mạnh đem kéo trở lại, lần nữa mà nằm trở lại sô pha.

Ta kinh ngạc nhìn xem con người phía dưới đang trèo lên người của ta. Vương Tuấn Khải cả thân thể nằm nghiêng ở trên ghế sa lon, một tay ôm eo của ta, đầu gối ở trên đùi của ta.

Ta kinh ngạc mà nhìn hắn, không rõ vì cái gìđối phương lại ở chỗ này, hơn nữa còn ngủ ở trên đùi của ta.

Thân thể rất nhỏ khẽ phập phồng nói rõ hắn đang ngủ rất say. Bởi vì thân thể người kia đang nằm nghiêng, cho nên chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của hắn, tinh xảo đến đáng sợ, cơ hồ có thể trông thấy những mạch máu nhỏ dưới da thịt trắng đến gần như trong suốt kia. Mái tóc dài khẽ rủ xuống mà bao phủ lên mặt của người kia, hình thành một ít bóng tối, ánh sáng tuy mờ nhưng cũng có thể khắc họa rõ ràng đường nét khuôn mặt của hắn.

Cho tới bây giờ chỉ biết rằng hắn rất là đẹp. Trước đây, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng chính là vì cái dung mạo kia mà làm chấn kinh, chỉ biết ngơ ngác đứng đó mà ngắm nhìn một hồi lâu. Khi còn bé, chỉ cảm thấy hắn xinh đẹp đến không chân thật, càng về sau này tự nhiên so sánh với trước kia thì càng hơn chứ không kém, từ những phản ứng của nữ sinh xung quanh là có thể biết được. Mặc dù bản thân mình cảm thấy cái khuôn mặt này thật chướng mắt, cũng không thể phủđịnh rằng hắn thật ra là rất hấp dẫn người, thậm chí là chính mình, cùng người khác cũng không khác nhau mấy... nhiều lúc nhìn hắn đến phát ngốc.

Khẽ cúi đầu xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay sờ lên mặt của hắn. Nhẹ nhàng đẩy ra những sợi tóc còn dán tại trán của người kia, lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài của đối phương đang đóng chặt, ngón tay khẽ lướt theo đường cong của đôi mắt. Lại đến lông mày tinh tế mà cong vút, chân mày thon dài mà nồng đậm, sau đó ngón tay khẽ trượt đến khóe mắt người kia.

" Tiểu Nguyên Tử......"

Bên cạnh có người trầm thấp mà gọi tên của ta, ta mạnh đứng lên, liền đối diện với hai người, mà trên mặt họ dường như có điều suy nghĩ.

Đầu óc thoáng cái trống rỗng, đứng tại chỗ mà ngốc lăng.

"Các ngươi......"

Là Trầm Tiểu Doanh cùng Ứng Sí Bàng.

Bọn họ đến đây từ lúc nào, chuyện vừa rồi......Đều thấy được?

Trầm Tiểu Doanh là người đầu tiên phản ứng, nói:" Vương Nguyên, chúng ta đi."

"Chị......"Ứng Sí Bàng vừa định mở miệng, lại bị Trầm Tiểu Doanh đưa qua một ánh mắt bảo ngừng. Phục hồi lại rồi hướng ta mỉm cười, nói: "Thực xin lỗi, quấy rầy các ngươi."

"...... Ân, không cần khách khí." Ta khẽ rũ xuống mi mắt, đáp.

......

Sau đó ba người cũng không biết nên nói cái gì, chỉđứng lặng yên như vậy.

"Mọi người đều đứng trong này làm cái gì?". Một thanh âm đột nhiên chen vào.

Đó là mẹ ta, nhìn thấy chúng ta ba người đứng ở phòng khách thì liền kỳ quái mà hỏi. Sau đó lại phát hiện Vương Tuấn Khải đang nằm trên ghế sô pha mà ngủ, liền quay đầu hỏi: "Tiểu Khải như thế nào lại ngủ ở đây?". Thân thủ tại trên vai Vương Tuấn Khải mà lắc lắc, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Khải, tỉnh tỉnh, Tiểu Khải......"

Vương Tuấn Khải mơ màng mà tỉnh lại, dụi dụi hai mắt rồi lại nhìn đến mấy người chúng ta, vừa nhìn liền nhíu mày. Sau đó đối với mẹ ta nói: "Dì, Thật ngại quá, lại ngủ gục tại chổ này."

Mẹ ta khoát tay áo, nói: "Không có việc gì, con muốn ngủ có thể đi lên trên lầu mà ngủ, ngủ ở dưới này rất dễ bị cảm lạnh."

"Ân, không cần, ngủở dưới này cũng rất thoải mái......". Hắn vừa nói vừa liếc nhìn ta mà cười cười, lại nói: "Đúng rồi, Dì, hiện tại là mấy giờ rồi?"

Một câu liền nhắc nhở ta, ta nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn 4 h rồi, tranh thủ thời gian đối với mẹ nói: "Mẹ, con đi chuẩn bị đồ ăn."

"A, được."

" Vương Nguyên, để em giúp anh". Vừa nghe ta nói muốn đi chuẩn bị đồ ăn, Trầm Tiểu Doanh vừa mới ngồi xuống sô pha lập tức đứng lên.

"A? Không cần, một mình anh làm là được rồi!" Ta vội nói.

"Đúng vậy, Tiểu Doanh, cháu cứ ngồi đây đi, để Tiểu Kiệt làm một mình sẽ tốt hơn, cháu là khách sao có thể để cho cháu làm được". Mẹ ta ở một bên khuyên bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cmntbhh