Chương 13: Không có về sau nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đến ngày thứ sáu, Cố Phức Nhiên như thường lệ gọi điện cho An Bạch.

"Hôm nay vẫn đi đón cậu lúc 5 giờ rưỡi đúng không?"

Đầu bên kia của An Bạch khá ồn ào: "Tối nay, Hội Học sinh bọn tôi phải phụ trách đón người mới vào tiệc tối, phải luôn túc trực đến 10 giờ tối mới có thể kết thúc."

Cố Phức Nhiên theo bản năng gật gật đầu, đáp lại: "Vậy khi nào kết thúc thì gọi điện cho tôi."

An Bạch trầm mặc vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Buổi tối, chị đến đây dự tiệc tối cùng nhau đi."

Cố Phức Nhiên sửng sốt, âm thanh do dự: "À?...... Thôi bỏ đi, các cậu toàn người trẻ tuổi, cho tôi tham gia tiệc tối không tiện lắm đâu."

An Bạch kiên trì nói: "Đến đi, chúng ta cùng nhau dự."

Cố Phức Nhiên cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được rồi."

An Bạch không vội không chậm dặn dò: "7 giờ, tiệc tối bắt đầu. Lần này tôi phụ trách điều chỉnh ánh sáng. Trước đó có lẽ hơi bận, cho nên lúc chị đến thì nhớ gọi điện thoại tìm tôi nếu không thấy tôi đâu nha."

Cố Phức Nhiên theo bản năng nhìn đồng hồ: "Biết rồi, tôi sẽ mang cho cậu cơm nắm với hamburger."

An Bạch thật cẩn thận dò hỏi: "Vậy tối nay, chị mặc cái váy màu xanh biển đến được không......"

"Hả?" Cố Phức Nhiên có chút khó hiểu, ngay sau đó liền nghe thấy đầu bên kia hắn trúc trắc giải thích: "...... Hôm nay tôi mặc áo màu xanh biển......"

Cố Phức Nhiên cười khẽ: "Biết rồi...... Cậu đi lo việc của cậu đi."

Cúp điện thoại, Cố Phức Nhiên chậm rãi cởi áo sơ mi trắng và quần jean màu mực nhạt vừa mới thay, chỉ mặc nội y đi đến tủ quần áo.

Cái váy dài bằng nhung màu xanh biển đã treo bên trong khá lâu, Cố Phức Nhiên lấy ra mặc vào, lại phối với một cái áo lông ôm người màu đen cao cổ.

Đến trước gương, Cố Phức Nhiên nhìn thấy sự quen thuộc của chính mình bên trong kính, lại quay đầu nhìn nhìn áo sơ mi trắng trên giường, đột nhiên lại cảm thấy nhẹ nhàng.

Gần 6 giờ rưỡi, Cố Phức Nhiên không gọi điện cho An Bạch, sợ phiền hắn phải tới đón mình. Nàng dựa theo bảng vẽ hướng dẫn treo trên cao, thành công đi đến sảnh chính.

Chỗ ngồi được bài bố có trình tự đếm không hết. Thính phòng vẫn chưa có người nào. Vừa mới bước vào, Cố Phức Nhiên liền liếc mắt thấy khu vực điều chỉnh ánh sáng bên phải thính phòng, An Bạch đang cầm kịch bản thảo luận với mấy bạn học.

Cố Phức Nhiên ngồi xuống một cái ghế ở dãy cuối cùng, an tĩnh nhìn An Bạch bận rộn. Chung quanh tỏa ra sức sống thanh xuân, sự trẻ tuổi, và sự náo nhiệt thuộc về bọn họ.

Như là tâm linh tương thông, An Bạch chỉnh sửa xong máy móc, trong lúc lơ đãng quay đầu lập tức thấy Cố Phức Nhiên ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Hai người trực tiếp đối diện nhau.

Cảm nhận được ánh mắt hắn gọi, Cố Phức Nhiên đứng dậy từ hàng cuối cùng đi tới.

"Đến rồi sao không nói với tôi?" An Bạch đánh giá trang phục của nàng.

Váy nhung dài qua đầu gối, áo khoác ôm sát người. Tóc uốn sóng được buộc cao, chỉ có vài sợi tóc đen rơi gần ở bên môi đỏ. Quyến rũ lại kín đáo, đây mới là phong cách của nàng.

Cố Phức Nhiên vừa muốn mở miệng, không nghĩ tới bị một nhóm nữ sinh đi tới cắt ngang.

Một em gái nhỏ đáng yêu mềm mỏng mở to đôi mắt lấp lánh đánh giá người phụ nữa mê người trước mắt: "Wow, An Bạch, đây là tỷ tỷ của cậu à?"

"Tiểu tỷ tỷ thật đẹp quá." Một nữ sinh khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Cố Phức Nhiên, người gì mà giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình vạn chủng.

An Bạch cong khóe miệng, nhẹ giọng giới thiệu: "Đây là......"

Trong lòng Cố Phức Nhiên hoảng hốt, nhanh chóng đánh gãy lời hắn muốn nói: "Chị là bạn của cậu ấy. Các em chắc đang vội đi ăn cơm đúng không? Chị có mang theo cơm nắm và hamburger. Các em cứ tự nhiên lấy ăn nha."

Cố Phức Nhiên dứt lời liền mở cái túi trong tay ra trước mặt các bạn học.

"Wow, nhiều như vậy! Em siêu thích cơm nắm rong biển luôn......"

"Cảm ơn tiểu tỷ tỷ......"

"Cảm ơn ạ......"

"Phiền chị quá, cảm ơn ạ!"

Nhóm nữ sinh cậu một lời mình một lời nói cảm ơn, thỏa mãn lấy cơm nắm rồi trở về chỗ công tác mình phụ trách.

Cố Phức Nhiên lấy ra một cái đưa cho An Bạch: "Đây là...... Phô mai thịt bò."

An Bạch nhíu mày: "Vì sao không nói là bạn gái của tôi?"

"Mau ăn đi, đợi lát nữa phải bắt đầu rồi." Cố Phức Nhiên mở bịch ra đưa cho hắn, trên mặt tận lực kéo ra một nụ cười không sao cả: "Tóm lại, tôi so với cậu lớn hơn nhiều tuổi, để cho người khác biết không được ổn lắm."

An Bạch đón lấy cơm nắm: "Còn dư lại nhiều vậy thì làm sao?"

"Cầm số còn lại phân phát cho các bạn khác đi, đừng lãng phí." Cố Phức Nhiên đưa túi cho hắn, ý bảo hắn đi tìm các bạn học khác cùng tổ.

"Vậy chị cứ ngồi ở đây đi, đợi lát nữa tiệc tối gần bắt đầu rồi." An Bạch chỉ chỉ một chỗ ngồi bên cạnh, chỗ này cách nơi hắn điều chỉnh ánh sáng gần nhất.

"Được rồi." Cố Phức Nhiên thong thả đi qua rồi ung dung ngồi xuống.

Mở màn tiệc tối, An Bạch cùng với một nam sinh đứng phụ trách toàn bộ thời gian ánh sáng trên sân khấu. Người trên đài đi đến nơi nào, bọn họ liền chiếu đèn pha hướng đến nơi đó. Ngoài ra còn phải dựa vào đặc điểm mỗi tiết mục mà biến hóa ánh đèn.

Cố Phức Nhiên ngồi phía sau hắn, không bị tiết mục trên sân khấu hấp dẫn, ngược lại bị khí chất ổn trọng nghiêm túc trên người An Bạch hấp dẫn.

Kỳ thật nàng rất đau lòng, hai cánh tay hắn phải luôn khống chế đèn ống, nhưng hắn là đàn ông, việc này chỉ là việc nhỏ.

Chuyển mắt sang ngó nữ sinh nhỏ bên cạnh, thanh thuần đáng yêu, tồn tại cảm giác mềm mỏng vẫn luôn nhìn chằm chằm An Bạch, trong tay còn đang nắm chặt một chai nước khoáng, Cố Phức Nhiên có thể cảm nhận được tâm tư thẹn thùng của em gái ấy đang dâng cao.

Cố Phức Nhiên thuận tay cầm lấy giấy liệt kê tiết mục, không còn mấy tiết mục nữa liền kết thúc rồi.

Nữ sinh nhỏ bên cạnh đột nhiên đứng lên, khẩn trương đi đến chỗ An Bạch.

Cố Phức Nhiên không nhịn được cười khẽ, tâm sự ngây ngô của thiếu nữ đáng yêu cỡ nào.

Tuy rằng không nghe thấy em ấy nói gì với An Bạch, nhưng Cố Phức Nhiên thấy rõ đôi tay em gái ấy run rẩy, chực khóc.

An Bạch nhẹ nhàng quay đầu lại, chuyên tâm làm việc.

Cố Phức Nhiên có thể tưởng tượng được hắn đã ánh mắt đạm mạc nhìn người ta, sau đó là dáng vẻ từ chối của hắn.

Thằng nhỏ ngốc nghếch không hiểu phong tình, Cố Phức Nhiên không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.

Sau khi tiệc tối kết thúc, An Bạch rốt cuộc cũng có thể thả lỏng bả vai căng thẳng, nghiêm túc kết thúc công việc hậu trường.

"Uống miếng nước đi." Cố Phức Nhiên thuận tay đưa cho hắn một chai oolong vải, chai này vừa rồi nàng uống vẫn còn.

An Bạch nhận lấy, mở nắp ra, tự nhiên uống liền mấy hớp, sau đó đưa lại cho nàng: "Tôi đi dọn dẹp với bọn họ cho xong, chị cứ từ từ."

Cố Phức Nhiên nhìn hắn bước nhanh lên sân khấu hội hợp cùng với các thành viên Hội Học sinh, nàng ngồi xuống an tĩnh lướt Weibo.

Âm thanh quét dọn trên sàn càng ngày càng gần, Cố Phức Nhiên ngẩng đầu, đồng thời nghe thấy một giọng nam trong sáng: "Làm phiền nâng chân một chút."

"Ừm." Cố Phức Nhiên trực tiếp đứng lên, đi đến chỗ bên ngoài lối đi nhỏ.

Nam sinh khom lưng quét xong một loạt, sau đó mới đứng thẳng dậy nhìn tiểu tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt: "Tiệc tối kết thúc rồi vì sao chị còn chưa về?"

Cố Phức Nhiên nhìn nam sinh có gương mặt giống đứa bé đáng yêu trước mặt, không nhịn được cười lộ cả răng, trả lời: "Đợi người nha."

"Thì ra là thế." Nam sinh cười cười, đi qua bên kia tiếp tục khom lưng quét sàn.

Cố Phức Nhiên nhìn cậu, trên mặt không che giấu ý cười, một tiểu đệ đệ quá đáng yêu.

An Bạch vừa xong trên sân khấu vội chạy về chỗ hậu trường, vừa lúc nhìn thấy Cố Phức Nhiên rũ mắt cười nhìn một nam sinh khác. Nàng cười bao lâu, mặt hắn vô cảm nhìn bấy lâu.

Sau khi thu thập xong, An Bạch và Cố Phức Nhiên vừa mới đi ra đường lớn đã bị một nữ sinh ngăn lại.

"Bạn học An Bạch đã có bạn gái chưa?" Âm thanh nữ sinh hoạt bát như ánh mặt trời, vẻ mặt chờ mong nhìn An Bạch.

"Cậu ấy chưa có đâu." Cố Phức Nhiên cong khóe miệng, giúp An Bạch trả lời.

Ánh mắt An Bạch tối đi, mấp máy miệng.

Đôi mắt nữ sinh cười thành nửa hình trăng, lấy di động ra: "Vậy An Bạch có thể cho mình quét WeChat được không?"

Cố Phức Nhiên ngẩng đầu cười nhìn phản ứng của An Bạch, chỉ thấy sắc mặt hắn không gợn sóng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lấy di động ra mở mật khẩu: "Có thể."

Trái tim Cố Phức Nhiên như bị ai nhéo, có chút ê ẩm.

Nữ sinh quét mã xong, đặc biệt cao hứng tạm biệt hai người: "Cảm ơn. Về sau lại tìm hiểu thêm, gặp lại sau nha!"

Cố Phức Nhiên làm bộ không sao cả trêu chọc: "Không nên lãnh đạm với em gái như thế."

An Bạch không thấy WeChat thông báo gì cả liền thả điện thoại lại vào túi quần, mắt đen khóa chặt Cố Phức Nhiên: "Vì sao chị cứ một hai phải đẩy tôi ra bên ngoài như vậy?"

Cố Phức Nhiên tùy ý nhướng một bên mày: "Tôi cảm thấy cậu rất xứng đôi với em gái đó."

Sắc mặt An Bạch lạnh nhạt, giọng điệu bình bình kiến nghị nói: "Về sau đừng nói chuyện như thế với tôi."

Cố Phức Nhiên nở một nụ cười kì lạ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Không có về sau nữa."

Khuôn mặt ngày thường đạm bạc hiện lên vài phần tức giận: "Chị có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Cố Phức Nhiên nói xong, cảm giác không an toàn và khủng hoảng đọng lại trong lòng muốn bùng phát ra ngoài.

"Bây giờ chị đã xác định không có về sau?" Sắc mặt An Bạch trầm xuống, giọng điệu thất vọng.

Cố Phức Nhiên cười nhìn hắn, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm khổ sở nào: "Ừ, vốn dĩ nên như vậy."

An Bạch hỏi lại: "Vốn dĩ nên như vậy?"

Cố Phức Nhiên quay đầu sang một bên, không muốn nhìn hắn.

"Hà tất......" Ánh mắt An Bạch phóng xa, giọng điệu cô đơn xa vời: "Tôi cũng đoán được, chắc chị mệt mỏi rồi."

Cố Phức Nhiên cắn chặt răng, tay vén lọn tóc rớt xuống ra sau tai, thoải mái nói: "Đúng vậy, mệt mỏi rồi, cho nên tách ra đi."

An Bạch rũ mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khiến mình vừa yêu vừa hận, trầm mặc vài giây, cuối cùng khó khăn bật ra một từ từ trong cổ họng: "Được."

Cố Phức Nhiên lần nữa cong khóe miệng mới phát hiện mặt mình đã cứng ngắc thế nào, nàng làm như thật gật gật đầu: "Ừ......"

Trong lòng ê ẩm, nếu còn ở lại lâu hơn một lát sẽ không nhịn được rơi nước mắt mất, Cố Phức Nhiên tận lực giữ cho bước chân trông ổn định một chút, xoay người rời đi trước mặt hắn.

An Bạch nhìn nàng tiêu sái rời đi, trong lòng tức khắc giận dữ, một tay giữ chặt cánh tay Cố Phức Nhiên, đè nàng áp lên cây đại thụ bên cạnh, cánh tay thô lỗ giam cầm nàng, cúi đầu dùng sức hôn xuống. Hàm răng liều mạng gặm cắn môi nàng, trừng phạt cái miệng nhỏ bật ra mấy lời nói vô tình của nàng.

Bạn học trong Hội Học Sinh dừng ở đằng sau kinh ngạc nhìn An Bạch ngày thường yên tĩnh như nước, nay lại thô bạo ôm hôn một người phụ nữ.

"A......" Cố Phức Nhiên nhịn xuống xúc động và nước mắt, nhẫn tâm đẩy hắn ra, thở hổn hển: "Cậu phát bệnh hả?"

An Bạch thất thố như vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào, không thể tiếp tục ở chỗ này khiến hắn nhận lấy mấy ánh mắt khác thường.

"Về ký túc xá đi, đừng đi theo tôi nữa. Chúng ta một dao cắt đứt."

Cố Phức Nhiên nhẫn tâm nói xong liền mau chóng rời đi, để lại An Bạch tuyệt vọng đứng dưới tàng cây, ánh mắt bi thương nhìn nàng hoảng loạn vội vàng bỏ đi.

Mắt An Bạch phiếm hồng, nắm chặt tay, trái tim tựa như ngừng đập, hít thở không thông, cảm giác không khí nghẹn cứng một hơi ở yết hầu.

Cố Phức Nhiên, em không tin tôi, em cũng chưa bao giờ tin tưởng chính em.

----------

Sợ hãi phải đối mặt với cảnh chia li, cho nên trước đó trực tiếp bức bách chính mình ra đi trước.

Cố Phức Nhiên: Đuổi cậu ấy đi rồi thật tốt, bằng không sẽ luôn lo lắng cậu ấy sẽ bỏ đi.

----------

An Bạch nhỏ giọng rù rì: Mẹ nó, bà tưởng cả đêm làm hoà thì sẽ tốt liền được à?

Trầm Trầm: Không có, nhưng tôi lại cảm giác Cố tỷ tỷ nghĩ kỹ rồi......

Cố Phức Nhiên: Còn không cho phép tôi hối hận?

Trầm Trầm: Không thể trêu vào, không thể trêu vào! Cô lớn tuổi cô định đoạt......

An Bạch tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: Tôi có thể trực tiếp đi tìm cô ấy không?

Trầm Trầm: Biến, đi tìm lão bà của cậu đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net