Chương 17: Của em vừa vặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cơm chiều hai người cùng chọn đến quán ăn tên "Phong" dùng cơm.

Nhìn người phục vụ đặt hai phần cơm chiên đùi gà trước mặt, đôi mắt Cố Phức Nhiên sáng lấp lánh: "Anh ăn bữa cơm đầu tiên với em cũng là món này. Cho nên cứ khi nào ăn món này, em lại lập tức nhớ đến anh."

Có vẻ như vẫn có thể cảm nhận được lúc ấy, một tay lão luyện tuy trong lòng run sợ nhưng lại giỏi giả bộ trấn định, và một người ngượng ngùng không muốn người kia biết tim mình đập cực kỳ nhanh.

"Ông chủ ở đây chiên cơm ăn siêu ngon, có mùi vị của hạnh phúc. Ở bên anh ăn cơm với nhau càng cảm thấy hạnh phúc hơn nữa."

Khuôn mặt trong sáng của An Bạch mang theo ý cười: "Ừm, về sau chúng ta sẽ tới ăn thường xuyên."

Ăn cơm xong, Cố Phức Nhiên cầm theo một ly kem cùng An Bạch về trường học: "Tìm một nơi không có ai đi! Em ngồi với anh một lát rồi mới về."

"Được." An Bạch dẫn Cố Phức Nhiên tới rừng trúc sau trường học, tìm một băng ghế rồi ngồi xuống.

"Em muốn ngồi trên đùi của anh cơ." Cố Phức Nhiên nói xong trực tiếp ngồi lên đùi An Bạch.

Tay An Bạch vòng qua khoanh lại vòng eo mềm mại của nàng hỏi: "Mấy ngày nay không ăn cơm đầy đủ đúng không? Lại gầy đi rồi."

"Mấy ngày nay đang cùng Quan Diệu chuẩn bị cho bài hát mới, luôn ở cùng bọn họ ngâm mình trong phòng thu âm. Lúc vội vàng sẽ không ăn uống gì cả. Coi như giảm béo đi, nhưng mà mỗi lần em gầy đi, ngực cứ gầy trước tiên, rất khổ sở luôn á." Cố Phức Nhiên nhíu nhíu mày, có chút buồn rầu.

"Vẫn rất lớn mà." An Bạch dán sát vào bên tai nàng nói.

Cố Phức Nhiên rất có hứng thú nhìn chằm chằm hắn: "Aidaz, anh thích lớn cỡ nào?"

"Của em vừa vặn." An Bạch nhớ lại xúc cảm khi chạm vào Cố Phức Nhiên. Bàn tay to của hắn bao lấy, vừa vặn chỉ tràn ra ngoài một chút.

"Thật sự?" Cố Phức Nhiên cười đến rất tự tin.

"Ừ." An Bạch ngoan ngoãn gật đầu.

"Ừm, nơi đó của An An cũng rất lớn, đừng có phát dục thêm nữa nha." Tài xế già Cố Phức Nhiên bày ra vẻ mặt sắc tình cười cười nhìn An Bạch, lại muốn bắt đầu đùa giỡn hắn.

Vẻ mặt An Bạch đứng đắn đáp lại: "Còn nửa tháng nữa là tròn 18 tuổi rồi, sẽ đình chỉ phát dục thôi."

Cố Phức Nhiên ăn một miếng kem gật gật đầu: "Mặt ngoài nhìn không ra An An lớn như vậy... Nhưng... Em rất thích......"

Giọng điệu của Cố Phức Nhiên mơ màng làm cho trong người An Bạch xẹt qua một dòng điện. Cả người tê dại, nàng đã muốn câu dẫn, hắn lập tức cứng.

Cố Phức Nhiên làm bộ nhìn không hiểu bồn chồn trong ánh mắt của hắn, tiếp tục hỏi: "Em rất hiếu kỳ lúc nam sinh các anh cao trào thì cảm giác thế nào?"

An Bạch nghiêm túc hồi tưởng, lựa chọn từ ngữ hình dung, nghĩ nghĩ, bởi vì hình ảnh quá bạo, phía dưới thành công bị đánh thức, chọt vào mông Cố Phức Nhiên.

"Cứng rồi à." Cố Phức Nhiên khẳng định nói, trong mắt tràn đầy bỡn cợt.

"Qua một lát sẽ ổn thôi." An Bạch nói xong liền có ý đồ lấy tài liệu chiều nay ở ký túc xá ra niệm trong đầu, lấy cái này để quên đi dục vọng của chính mình.

"Xác định qua một lát sẽ ổn thật không?" Cố Phức Nhiên ăn một hớp kem, vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng.

An Bạch rũ mắt, không chịu nổi khống chế bị đầu lưỡi đỏ bừng của nàng hấp dẫn. Dục vọng vốn đang cương cứng, hắn đột nhiên nhớ tới hình ảnh lần đó nàng vì mình khẩu giao. Đầu lưỡi mềm mại của nàng liếm dương vật cho hắn, đặc biệt ngứa ngáy nhưng cũng đặc biệt thoải mái.

"Anh đang...... nghĩ gì đó?" Cố Phức Nhiên không vội không chậm hỏi, cầm lấy muỗng kem liếm liếm.

An Bạch dừng một chút nhìn chằm chằm động tác của nàng, lập tức dời ánh mắt đi, mạnh mẽ giữ bình tĩnh: "Không có gì."

Trong mắt Cố Phức Nhiên ngập tràn vẻ yêu mị, nói chuyện cực chậm mang theo dụ dỗ: "Đang nghĩ đến lúc hút vú của em hay là đang nghĩ đến lúc cắm em...... Hay là...... Lúc em khẩu giao cho anh......?"

"Không có." An Bạch tiếp tục mạnh miệng, nhưng thân dưới bị nàng trêu ghẹo đến mức trướng đau khó nhịn.

Vừa rồi trong miệng nàng toàn là kem tươi, chốc lát liền tan mất trong khoang miệng đỏ bừng......

"Nói ra nào......" Cố Phức Nhiên vặn vẹo mông nghiền qua gậy thịt cứng rắn phía dưới. Tay nhỏ xoa ngực hắn, cảm nhận tiếng tim đập như sấm.

An Bạch không nói gì, trái tim đập rộn ràng: "Thịch thịch thịch" đập đến mức đại não của hắn trì độn, khẩn trương đến mức hít thở không thông.

"Sao vậy? Em cảm giác được tim anh đập siêu nhanh, không cảm thấy khó chịu à?" Cố Phức Nhiên vuốt ve cơ ngực của hắn: "Anh rốt cuộc đang nghĩ tới cái gì, mau nói cho em nghe đi."

An Bạch thở dồn dập, đầu óc nóng lên liền nói huỵch ra: "Thi đại học xong, ngày đó em giúp anh......"

"Giúp anh cái gì cơ?" Cố Phức Nhiên thực hiện được ý đồ liền cười, tiếp tục hỏi.

Cái má trắng sứ An Bạch phiếm hồng, nuốt nước miếng không nói nữa.

Cố Phức Nhiên một lần nữa nói thẳng ra mấy từ An Bạch cảm thấy thẹn thùng: "Khẩu giao...... Phải không?"

"Ừm." An Bạch thở ra một hơi từ trong lồng ngực nặng nề.

Một tay Cố Phức Nhiên cầm kem, một tay duỗi xuống dưới quần An Bạch, tìm được khoá quần, liền thuận tiện nhẹ nhàng kéo khóa quần xuống.

An Bạch giữ tay nàng lại: "Dơ."

Cố Phức Nhiên đặt kem lên trên ghế, sau đó tìm bịch khăn ướt trong túi xách rồi mở ra. Tiếp đó liền giải phóng cho côn thịt của hắn thoát ra khỏi quần.

Từ trên đùi An Bạch tuột xuống dưới, nàng ngồi xổm chính giữa hai chân hắn, cách khăn ướt máy lạnh cầm côn thịt mềm nhẹ lau qua.

Lau xong, Cố Phức Nhiên vừa an ủi côn thịt vừa nói: "Anh thích thì phải nói ra chứ, cái này không tính là gì cả. Cũng nên trách em, sau này sẽ khẩu giao cho anh nhiều hơn mới được."

An Bạch rũ mắt, nhìn nàng ngồi xổm giữa hai chân của hắn: "Không muốn em làm thế. Vì anh sợ mỗi lần em vậy, anh chỉ muốn mau chóng cắm vào."

"Em thích mà, không sao cả." Cố Phức Nhiên nói xong liền vươn đầu lưỡi liếm mã mắt đã rỉ ra một ít dịch đục, sau đó một phát ngậm vào hết.

"Ưm......" An Bạch rên lên một tiếng, quên hết tất cả rối rắm, khoái cảm cứ thế được buông thả.

Hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi mềm mại liếm từ dưới gốc dương vật đến tận mã mắt. Cảm giác ướt át giống như rong biển cuốn chặt lấy hắn, ngứa đến khó nhịn, nhưng lại trầm mê vào loại cảm giác này, muốn ngừng mà không ngừng được.

Mở miệng lớn hết cỡ, mút hơn phân nửa côn thịt vào trong, sau đó cứ phun ra mút vào, rồi lại dùng sức liếm mút vài lần. Ánh mắt Cố Phức Nhiên chợt đảo qua ly kem đặt bên cạnh.

Nàng rút côn thịt ra, kéo theo một ít nước bọt, mặc kệ nơi đó của hắn vẫn cứng rắn, để đó quay ra cầm lấy ly kem.

An Bạch khó nhịn nhìn nàng, không hiểu nàng đang muốn làm gì.

"Muốn ăn thử kem vị côn thịt......" Cố Phức Nhiên mút kem, giọng điệu dụ hoặc.

An Bạch dung túng nhắm mắt lại, tùy ý nàng đi.

Cố Phức Nhiên cầm lòng không đậu cong khóe miệng, múc một muỗng kem lớn ngậm vào trong miệng, đợi vài giây cho kem tan bớt sau đó mới cầm côn thịt, thật cẩn thận ngậm vào.

"A......" An Bạch bật ra một tiếng rên rỉ cực kỳ gợi cảm, bị lạnh lẽo trong miệng nàng kích thích đến thiếu chút nữa bắn ra.

Cái miệng nhỏ mềm như tơ tham lam liếm mút côn thịt, tựa như đang ăn một cây kem ngon miệng, tần suất liếm mút tăng nhanh mang đến khoái cảm cực lớn.

Lạnh lẽo trong khoang miệng chuyển thành ấm áp. Cố Phức Nhiên ngậm lấy viên cầu của hắn liếm mút một hồi sau đó lại dùng tay vuốt ve mát xa cho hắn. Một cái tay khác cầm thân gậy lên xuống, cái miệng nhỏ ngậm lấy quy đầu, đầu lưỡi liếm lên cái khe nhỏ hẹp, sau đó vòng hết mã mắt, luôn xu hướng muốn chọc vào bên trong.

An Bạch sướng đến mức da đầu tê dại, bàn tay to tì mạnh xuống băng ghế, liều mạng nhịn xuống xúc động muốn đè cái đầu nhỏ của nàng xuống thấp.

"Ya......" An Bạch cảm giác được hàm răng của nàng khẽ cắn quy đầu của hắn, kích thích khiến hắn sắp nhịn không nổi nữa.

Cố Phức Nhiên cảm giác côn thịt lại lớn thêm một vòng, nhẹ nhàng rung động trong miệng mình. Tay nàng siết chặt tiếp tục trượt, cái miệng nhỏ thì dùng sức hút.

Hồn đều bị nàng hút đi mất, An Bạch hoàn toàn nhịn không được nữa, cắn chặt răng bắn ra đầy một miệng nàng.

"Uỵch......" Cố Phức Nhiên đặt mông ngồi luôn trên mặt đặt, tầm mắt bị bao phủ bởi lá trúc. Tiểu huyệt đã sớm chảy nước, đang kịch liệt co rút lại. Một giọt dịch trắng chảy ra từ khóe miệng nàng, thối nát lại sắc tình.

An Bạch tự mình thu thập xong, rồi mới ngồi xổm xuống bế Cố Phức Nhiên vô lực đứng lên.

"Anh lâu quá đó, miệng mỏi quá luôn." Nàng làm nũng đánh một cái vào ngực hắn.

An Bạch ôm nàng nói: "Xin lỗi em."

Cố Phức Nhiên cởi quần jeans ra, lấy một miếng khăn ướt trong bịch đưa vào bên trong quần lót lau một chút. Đến lúc lấy ra khăn ướt đã dính đầy dịch thể trong suốt.

"Bên dưới ngứa quá, mượn tay anh dùng chút đi." Cố Phức Nhiên cầm lấy tay phải của An Bạch nhét vào quần lót.

"Anh giúp em......" An Bạch muốn rút tay lại.

"Không được, phiền toái quá, em còn phải về phòng thu âm một chuyến. Tốc chiến tốc thắng, anh đừng nhúc nhích là được rồi." Cố Phức Nhiên vừa nói vừa bỏ tay hắn vào quần lót. Xác định đúng miệng tiểu huyệt rồi sau đó đặt tay mình dưới tay hắn.

Vùi đầu vào trong ngực hắn, nàng dắt hắn vạch quần lót ra rồi dùng sức nhấn tay hắn lên tiểu huyệt, sau đó kẹp chặt chân, vặn vẹo phần eo.

Xương ngón tay hắn cứng cứng xoa lên âm đế sưng to vài lượt. Tiểu huyệt ngứa ngáy đến độ chảy nước, nàng kẹp chân lại vừa chặt vừa khít, thân thể căng cứng như một cây gậy phát bóng.

Không đến vài lần ra vào, Cố Phức Nhiên liền vô lực tê liệt ngã vào trong lòng hắn. Tiểu huyệt trào ra một bãi dâm thủy ấm áp, làm ướt toàn bộ mu bàn tay của An Bạch.

"Giúp em lau đi." Vừa mới tự an ủi xong, Cố Phức Nhiên chôn cả người trong lòng hắn, cầm tay hắn kéo ra khỏi quần. Bởi vì vừa rồi bạo như vậy cho nên lúc này lại ngượng ngùng khi đối mặt với An Bạch.

"Được." An Bạch lấy khăn ướt, lại lần nữa chui vào bên trong quần lót lau cho nàng, phải dùng hết vài miếng mới lau sạch.

Lau xong, An Bạch cầm lòng không đậu đưa tay đặt trước mũi ngửi. Mùi vị dục vọng đặc biệt nồng, đây là mùi của Cố Phức Nhiên, ngửi liền nghiện.

Vừa mới hết ngượng ngùng, Cố Phức Nhiên ngẩng đầu lại nhìn thấy một màn này, An Bạch nửa híp mắt ngửi mùi hương nàng để lại trên mu bàn tay hắn.

"Làm gì vậy?" Trên mặt Cố Phức Nhiên bốc lên một trận lửa.

An Bạch buông tay, ôm Cố Phức Nhiên sát vào người: "Thơm lắm."

Cố Phức Nhiên cười như không cười hỏi hắn: "Vừa rồi dáng vẻ em tự mình an ủi có phải đặc biệt lẳng lơ đúng không? Anh có cảm thấy thị giác không khoẻ không?"

"Không có, anh thích vậy." An Bạch mỉm cười, nhìn dáng vẻ mâu thuẫn của nàng.

"Ừm, vậy thì tốt." Cố Phức Nhiên không nhịn được cười ngây ngô vài tiếng.

"Thật là đẹp." An Bạch cong ngón trỏ cọ cọ gương mặt ửng đỏ sau khi dục vọng rút đi của nàng.

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net