Chương 134: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Phó Vân Anh đặt bát xuống, cả một phòng toàn người đang lẳng lặng nhìn nàng.

Lúc này nàng đã vấn mái tóc dài lên, dùng khăn lưới, trên vai khoác một chiếc áo gấm. Buổi sáng vừa uống thuốc xong, sắc mặt nàng đã hồng hào hơn một chút.

Đến giờ ăn trưa, nàng ăn một bát sủi cảo nhân tôm tươi thật lớn, món canh là canh gà tổ yến, tươi ngon thơm phức, ngoài ra còn ăn một bát mỳ nhỏ với dưa muối mà Phó tứ lão gia mang từ phía nam lên cùng với mấy cái bánh bao sinh tiên [1].

[1] Bánh bao có phần nhân giống với tiểu long bao (tức là có thịt lợn và chất keo từ bì và xương – gelatin ấy), vỏ dày như bánh bao, được chiên lên. Hình minh họa ở cuối chương.

Tới khi ăn hết sạch một bát canh gà, nàng vẫn chưa đặt đũa xuống.

Phó tứ lão gia cảm thấy ăn được là có phúc, vội vàng đẩy thêm một đĩa bánh bao và một đĩa há cảo về phía nàng, "Ăn đi, ăn nhiều một chút! Còn muốn ăn gì nữa không? Cứ bảo bọn họ đi làm là được."

Hoắc Minh Cẩm lại không dám để cho Phó Vân Anh tiếp tục ăn, không thể nào không đưa mắt nhìn về phía bụng nàng, sợ nàng ăn quá no lại đau bụng, nhẹ nhàng giữ tay nàng lại, rồi bảo thị nữ bên cạnh thu dọn bàn ăn.

Phó Vân Anh cảm thấy bụng dạ trống rỗng, giống như thể bốn năm ngày chưa có gì bỏ vào bụng. Giờ nàng vẫn còn muốn ăn thêm một bát cơm nóng hôi hổi nữa, tốt nhất là ăn với cá chép sốt dầu vừng.

Nàng nhìn thị nữ nhanh chóng dọn những đồ ăn còn lại trên bàn, mang ra khỏi phòng, trong mắt đầy vẻ luyến tiếc.

Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân Chương, Phó tứ lão gia, Viên Tam, Tô Đồng, Triệu sư gia, ngoài ra còn có cả Kiểu Gia và những người hầu kẻ hạ khác đứng xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt phức tạp.

Nàng nhìn quanh một lượt, "Làm sao vậy?"

Chẳng lẽ tất cả mọi người đều thấy nàng ăn nhiều quá đến phát sợ rồi hay sao? Bình thường nàng có ăn ít đâu, khi nãy cũng mới chỉ ăn có một bát sủi cao, một bát mì với mấy cái bánh bao sinh tiên thôi mà.

Thực ra nàng vẫn còn có thể ăn một bát cơm nữa cơ.

Không ai lên tiếng, thật im lặng.

Viên Tam là người đầu tiên không kìm nổi, gãi gãi đầu, bước tới mép giường mấy bước, ngồi trên chỗ để chân, nói: "Lão đại, cuối cùng ngươi cũng khỏi rồi! Ngươi không biết ngươi ngã bệnh nhìn đáng sợ thế nào đâu."

Câu này của hắn vừa ra khỏi miệng, Phó tứ lão gia và Triệu sư gia đã thở dài, đứng ở đầu giường, người này một câu, người kia một câu, lải nhải.

"Ăn cái gì cũng ăn không vào, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, ta lo lắng suýt chết!"

"Đừng có ỷ vào bản thân mình còn trẻ thì không coi sức khỏe ra gì, có làm việc phải có nghỉ ngơi, đó mới là phương pháp giữ gìn sức khỏe, sau này không được ngủ muộn nữa!"

"Đúng vậy, sau này trời tối một cái là phải tắt đèn đi ngủ ngay, lúc nào cũng nửa đêm mới ngủ, sáng sớm mặt trời chưa lên đã dậy, hiện giờ còn trẻ nên không thấy gì, chờ con già rồi lại bệnh tật đầy mình cho mà xem!"

"Giống Diêu các lão ấy! Ốm đau bệnh tật, ba ngày thì có hai ngày xin nghỉ."

Diêu Văn Đạt đầu tóc trắng xóa, gầy gò như que củi. Vương các lão lớn tuổi hơn ông ta một chút nhưng còn trông không già bằng ông ta. Lâu lâu ông ta lại bị cảm, rồi tỳ vị không ổn gì đó. Một năm có mười hai tháng thì tháng nào ông ta cũng nằm trên giường mấy ngày. Lúc kích động thì thở hổn hà hổn hển, trông như thể đi đời nhà ma bất kỳ lúc nào, đã mấy lần ai cũng cảm thấy ông ta phen này chắc không qua khỏi rồi, cuối cùng lão nhân gia lần nào cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, hơn nữa cuối cùng còn trở thành Nội Các đại thần, oai phong vô cùng.

Sau khi Phó Vân Anh lành bệnh, nàng không nhớ rõ những chuyện xảy ra lúc bị bệnh nữa, chỉ cảm thấy hình như nàng đã ngủ mấy ngày liền, toàn thân bủn rủn, không có sức lực, gân cốt cảm giác như bị nghiền nát rồi lại ghép lại với nhau, tay chân cứng đờ.

Đương nhiên nàng cũng không hiểu được vì sao cả nhà lại lo lắng nhìn nàng chằm chằm như thế.

Nàng không bị thương, chỉ là tỳ vị khó chịu mà thôi, những đau đớn như thế đối với nàng mà nói thì chẳng là gì.

Nhưng đối với Hoắc Minh Cẩm và mọi người thì không phải vậy.

Cảnh nàng hôn mê bất tỉnh, đau đớn tới mức cả người run lên bần bật quá đáng sợ.

Cho dù thời khắc này nàng đã khỏi, ngồi ở đầu giường, ăn được uống được, khi nãy còn ăn rất ngon lành, đôi mắt đen láy trong trẻo như nước hồ thu sáng ngời, chỉ trong một chốc một lát, họ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm cho được.

Đối mặt với cả một phòng toàn người thân, bạn bè đang sốt ruột, nàng tung chăn ra, định xuống đất đi mấy bước để cho họ xem nàng đã khỏe hẳn rồi, không khó chịu chút nào, rất thư thái, đi được nhảy được.

Vừa mới động đậy, cánh tay của Hoắc Minh Cẩm đã vươn tới, vòng tay dưới cánh tay nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên.

"Muốn đi đâu?"

Chàng dịu dàng hỏi.

Những người đã biết chuyện như Phó tứ lão gia và Triệu sư gia không có phản ứng gì, mặt Viên Tam lại lập tức biến sắc, quỳ một chân lên chỗ bậc để chân, tranh đỡ Phó Vân Anh, "Lão đại, ta dìu ngươi đi."

Tô Đồng đứng ở cuối phòng, đưa mắt nhìn tới nhìn lui, nhìn hết bên này tới bên kia, cuối cùng nhìn về phía Phó Vân Chương, thấy mặt mày y vẫn bình thản. Hắn không hiểu tình huống trước mặt cho lắm, gãi gãi chóp mũi, không nói lời nào.

Phó Vân Anh đành phải ngồi lại.

Phó tứ lão gia lại bắt đầu lải nhải, "Đừng dậy vội, nằm thêm mấy ngày nữa đi, công việc để cho người khác làm, sức khỏe mới quan trọng..."

Ông vẫn còn đang định tiếp tục dông dài, Phó Vân Chương đã nhìn Phó Vân Anh rồi nói: "Được rồi, Vân ca nhi mới khỏi, để đệ ấy nghỉ ngơi đi."

Y vừa mở miệng, Phó tứ lão gia lập tức á một tiếng, đứng dậy, vỗ nhẹ lên tay Phó Vân Anh.

"Không làm ồn nữa, con ngủ thêm chút nữa đi, chuyện bên ngoài có nhị ca con lo rồi!"

Nói hết lời, ông liếc qua Hoắc Minh Cẩm một cái, không biết làm thế nào mới có thể lên tiếng mời vị đốc sư đại nhân này đi ra ngoài.

Mấy ngày nay, đường đường đốc sư đại nhân mà lại phải cực nhọc ngày đêm, không thể ngủ yên để chăm sóc cho Anh tỷ nhi, tuy là người học võ nhưng còn chu đáo cẩn thận hơn cả người hầu kẻ hạ trong nhà. Là bậc cha chú, Phó tứ lão gia cũng không thể bắt bẻ được chàng.

"Ngài..." Ông hơi chần chừ một chút, ho khan một tiếng, kìm nén sự sợ hãi của bản thân, cố gắng thể hiện phong thái của bậc cha chú, nói, "Cháu cũng mấy ngày chưa chợp mắt rồi, về nghỉ ngơi chút đi."

Phó Vân Anh cười gượng, Phó tứ lão gia cố gắng thể hiện rằng ông không sợ Hoắc Minh Cẩm, giọng điệu lúc nói chuyện với chàng đã thay đổi nhưng cái phong cách mang theo sự sợ sệt và lấy lòng vẫn y hệt trước kia.

Tứ thúc cũng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi, sợ sau này nàng bị Hoắc Minh Cẩm bắt nạt, tuy trong lòng sợ muốn chết mà vẫn phải cắn răng giả vờ mình bình tĩnh cứng cỏi.

Nàng mấp máy môi, đang định nói gì, Hoắc Minh Cẩm đã gật đầu, đồng ý với Phó tứ lão gia.

Thậm chí chàng còn lui ra phía sau nửa bước, nhường đường cho Phó tứ lão gia và Triệu sư gia đi trước.

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Đặc biệt là mấy thuộc hạ của Hoắc Minh Cẩm, mồm miệng há hốc, tưởng như có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào miệng.

Phó tứ lão gia vui lắm, quay sang dặn dò Phó Vân Anh mấy câu nữa rồi mới đi ra ngoài với Triệu sư gia.

Những người khác cũng lục tục ra khỏi phòng.

Phó Vân Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Nhị ca."

Bước chân Phó Vân Chương khựng lại, y quay đầu lại nhìn nàng.

Hoắc Minh Cẩm cũng dừng lại.

Những người khác vẫn ở đây, nàng do dự không biết nên gọi chàng là gì, gọi Minh Cẩm ca thì Viên Tam sẽ nghi ngờ, đành phải nói: "Nhị gia... Nhị ca, muội muốn nói với hai người mấy lời."

Hoắc Minh Cẩm xoay người, nhìn xung quanh một lượt.

Những người trong phòng vội vàng rảo bước ra ngoài, Kiều Gia là người cuối cùng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Đã điều tra được gì chưa?"

Chờ tới khi không còn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài nữa, Phó Vân Anh hỏi.

Hoắc Minh Cẩm và Phó Vân Chương nhìn nhau, cả hai đều nhíu mày.

Nàng nói tiếp, "Đồ ăn muội ăn, rượu muội uống hẳn là không có vấn đề gì, không có ai có thể động tay động chân vào đồ ăn thức uống trong cung yến. Đêm đó muội chỉ dùng ly của mình để uống rượu, rượu mà những người khác mang đến muội không động vào chút nào."

Thực ra cũng không phải nàng cố ý đề phòng sẽ có người hại nàng, chỉ là thói quen mà thôi. Ra ngoài dự tiệc cũng vậy, nàng là người có bí mật, đương nhiên càng phải để ý.

Từ khi ra làm quan tới giờ, ít nhất nàng cũng đã tham gia mấy chục bữa tiệc, nàng chưa bao giờ say rượu bên ngoài.

Chỉ có năm đó từng say rượu một lần ở phủ Võ Xương, nhưng lần đó cũng là cố ý, để không bị người khác nghi ngờ.

Nàng nhớ lại thật kỹ càng những chuyện xảy ra đêm hôm đó, nhíu mày.

Ánh mắt Hoắc Minh Cẩm tối sầm.

Lát sau, chàng khẽ nói: "Điều tra rồi, tóm lại là vấn đề nằm ở chỗ thái giám, có thể là bên Tư Lễ Giám động thủ."

Ba phe Cẩm Y Vệ, thái giám và triều thần có quan hệ rắc rối phức tạp. Lúc chàng đảm nhiệm chức vị Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ từng chèn ép chặt chẽ Yêm đảng, giờ chàng mới từ chức chưa lâu, Yêm đảng đã lại bắt đầu hồi sinh.

Tân quân mới lên ngôi chưa lâu, vẫn còn xa lạ với triều thần, có rất nhiều chỗ cần tới thái giám mà lúc này Cẩm Y Vệ lại suy yếu, đám thái giám đương nhiên sẽ bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Phó Vân Anh day day ấn đường.

Nàng không sợ đắc tội với thái giám nhưng cái loại thủ đoạn riêng này khó mà đề phòng cho nổi, rách việc rồi đây.

"Nàng đừng suy nghĩ nhiều về việc này làm gì, ta bảo Nguyễn Quân Trạch đi xử lý."

Hoắc Minh Cẩm nói, giọng điệu lạnh lẽo, rót cho nàng một chén trà.

Nguyễn Quân Trạch đi Vệ Sở một thời gian, giờ đã trở lại, làm việc ở Binh Bộ.

Nàng uống một ngụm trà, nhìn về phía Phó Vân Chưng, "Thế việc bên Đại Lý Tự..."

Phó Vân Chương hiểu nàng đang hỏi về việc gì, không đợi nàng nói hết lời đã nói: "Chuyện khôi phục chức quan cho quan viên tạm thời được giao cho Tề Nhân, muội ngã bệnh, phải tìm một người làm thay muội, gây đây Triệu Bật bận lo vụ án phó chỉ huy sứ, không có thờ gian. Đây là kết quả đạt được sau khi Hình Bộ và Đại Lý Tự khanh bàn bạc với nhau."

Phó Vân Anh ừm một tiếng, chuyện này nằm trong dự kiến của nàng, việc cũng làm gần xong rồi, thay Tề Nhân vào cũng không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng.

Chỉ là Tề Nhân khi không lại được lợi, những người khác chắc chắn sẽ không phục.

Nói chuyện công việc một lát, nàng tự nhiên ngáp một cái, dù sao nàng cũng mới lành bệnh.

Hoắc Minh Cẩm lập tức nói: "Được rồi, sau này lại bàn, nghỉ ngơi đi."

Chàng đứng dậy, bóng dáng cao lớn đi tới trước giường.

Phó Vân Anh cảm thấy từ khi nàng tỉnh lại, chàng dường như hơi khác trước kia một chút. Đương nhiên chàng vẫn tốt với nàng nhưng trong cái tốt này có chút gì đó khác lạ.

Chàng đang kìm nén gì đó, có thể là cơn giận, có thể là cái gì khác.

Cái cảm giác không thể khống chế này khiến nàng hơi bất an.

Phó Vân Chương cũng muốn nàng nghỉ ngơi, thả chiếc màn có thêu hình hoa cỏ xuống, vỗ nhè nhẹ lên tấm chăn gấm đắp trên người nàng, "Ngủ đi."

Nàng nằm xuống, nhìn hai người đàn ông sóng vai đi ra ngoài.

...

Trong viện có đào một hồ nước, xung quanh xếp đá cuội, xây lan can, đặt núi giả, trồng liễu rủ.

Cành liễu giờ cứng cỏi hơn lúc vào xuân nhưng màu sắc lại không tươi non được như lúc hồi đầu xuân. Thời tiết càng lúc càng lạnh, bầu trời xanh thẳm hắt bóng xuống mặt hồ.

Từng tốp hộ vệ mặc giáp nhẹ canh giữ trong góc viện, chim chóc náu mình trong tán lá kêu ríu rít.

Phó Vân Chương nhìn sang Hoắc Minh Cẩm, khẽ hỏi: "Vì sao lúc trước Hoắc đại nhân lại muốn giết Thôi thị lang?"

Y từng kiểm tra hồ sơ, Hoắc Minh Cẩm cũng không phải là người ác độc. Ở vào vị trí của hắn, những người từng chết trong tay hắn không thể nào tránh né, cũng có những người vô tội bị liên lụy nhưng hắn tuyệt không bao giờ lạm sát. Từ trước đến nay hắn và Thôi Nam Hiên không lui tới với nhau, theo lý mà nói thì không thể kết thù mới đúng.

Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm không hề thay đổi, chàng nhìn về phía mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh, lạnh lùng đáp: "Thấy hắn ngứa mắt thôi."

Phó Vân Chương hơi nhìn xuống, "Thế vì sao sau này lại buông tha cho hắn chứ?"

Rồi y hỏi luôn, "Có phải có liên quan tới Vân Anh không?"

Hoắc Minh Cẩm không tiếp tục nhìn mặt hồ, quay về phía Phó Vân Chương.

Người đàn ông này vân đạm phong khinh, tuy rằng tính nết ôn hòa, hòa thuận với đồng liêu nhưng thực ra lại chẳng thực sự có hứng thú với cái gì hết. Y là anh họ của Vân Anh, anh họ xa thôi nhưng nàng rất tin tưởng y.

Nếu như không có sự bảo vệ và giúp đỡ của Phó Vân Chương, Vân Anh chưa chắc có thể tới phủ Võ Xương.

Y rất tinh ý, vậy mà có thể cảm nhận được quan hệ giữa Thôi Nam Hiên và Vân Anh.

Nguyễn Quân Trạch muốn giết Thôi Nam Hiên, chàng mặc kệ, ngầm đồng ý việc này. Sau này bởi dính dáng tới Phó Vân Chương, Thôi Nam Hiên trúng mấy mũi tên nhưng lại không ảnh hưởng tới tính mạng.

Hoắc Minh Cẩm không nói gì thêm nữa, nàng không thích nhắc tới chuyện kiếp trước.

Nhưng Phó Vân Chương cũng hiểu được, quả nhiên có liên quan tới Vân Anh.

Y đã cứu người từng làm tổn thương Vân Anh.

Phó Vân Chương khép mắt lại, cảnh thất gió thổi qua mặt mình đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm thấy sự run rẩy trong cơn bệnh của nàng.

Tuy sau khi tỉnh lại nàng chẳng nhớ gì nữa, nhanh chóng khôi phục sức sống bừng bừng thường ngày, nàng vẫn là Vân Anh kiên cường độc lập như cũ nhưng những giọt nước mắt tràn từ khóe mắt nàng từng làm bỏng rát ngón tay y chắc chắn không phải là ảo giác của y.

"Hoắc đại nhân..." Y nói, "Tình từ khi ngươi cứu được Vân Anh ở bến tàu năm ấu, ngươi và muội ấy đã quen biết nhau rất nhiều năm, nhưng những ngày thực sự ở bên nhau thực ra cũng vẫn chưa đến một năm, ngươi muốn muội ấy gả cho ngươi, có phải đã ép buộc muội ấy quá rồi chăng?"

Đáy mắt Hoắc Minh Cẩm đen đặc nặng nề.

Phó Vân Chương tiếp tục nói: "Ta hiểu Vân Anh, trước kia muội ấy chưa từng có ý định lấy chồng, chuyện này không nằm trong kế hoạch của muội ấy."

Y nhẹ nhàng mỉm cười, bỗng dưng nhớ tới hình ảnh Phó Vân Anh ngồi đọc sách trong thư phòng của mình khi còn nhỏ.

Khi đó nàng nho nhỏ, gầy gầy, chải tóc song kế, nhìn thì ngoan ngoãn nhưng thực ra đầy một bụng tính toán. Phó tứ lão gia dạy nàng phải lấy lòng y như thế nào, phải gọi y là nhị ca ca giống Phó Dung, làm mấy thứ kiểu túi tiền, tua quạt gì đó cho y, khóe miệng nàng run rẩy một lúc lâu, không gọi nổi mấy chữ nhị ca ca.

Nàng nhất định không chịu làm nũng nên cuối cùng gọi y là nhị ca, khô cứng, nghiêm túc.

Phó tứ lão gia vô cùng buồn phiền, cảm thấy cháu gái mình quá bộc trực.

Nhưng nàng lại rất quan tâm đến y, giúp y sắp xếp lại thư phòng, thấy y mệt sẽ nhẹ nhàng khép sách trong tay y lại, lấy chăn mỏng tới đắp cho y.

Nàng nhận ra y có ngăn cách với mẫu thân và người trong tộc nên sẽ không bao giờ hỏi những đề bài liên quan đến hiếu đạo, luân lý, không nhắc tới người nhà trước mặt y bởi nàng biết y nhìn thì có vẻ không thèm để ý nhưng thực ra cũng có vết thương lòng.

Y bảo nàng chép sách, chép lại hết lần này đến lần khác.

Nếu là những đứa trẻ khác, tỷ như mấy đứa bé trong tộc học kia, hẳn đã càu nhàu tức tối mấy ngày liền, đến cả Tô Đồng cũng cảm thấy chép sách vừa nhàm chán vừa chả có tác dụng gì, nàng lại không hề kêu ca mệt mỏi, bảo chép cái gì thì chép cái đó, bảo chép bao nhiêu lần thì chép bấy nhiêu lần.

Có một lần Phó Vân Khải giận dỗi nàng, nhắc tới y, ai oán.

"Huynh mới là anh trai của muội, nhị ca không cùng chi, không phải anh trai thực sự của muội, sẽ chẳng tốt với muội mãi thế đâu, làm sao có thể thân thiết như huynh với muội được! Muội phải tốt với huynh chứ."

Rồi hắn còn vùng vằng đòi nàng chọn lấy một người, "Ngũ muội muội, huynh và nhị ca, muội chỉ có thể chọn một người làm anh muội, muội chọn ai?"

Vân Anh lãnh đạm trả lời, "Nhị ca rất tốt với muội."

Sau đó, nàng còn nói: "Muội thích nhị ca hơn."

Nói không do dự chút nào.

Phó Vân Khải ngây người ngẩn ra, tủi thân khóc ầm lên.

Những lời này Phó Vân Anh chưa bao giờ trực tiếp kể cho Phó Vân Chương nghe.

Nghe người hầu kẻ hạ trong nhà bàn tán, y mới biết được hai anh em họ cãi nhau những gì. Hôm ấy, hắn mặc một chiếc đạo bào rộng rãi màu xanh thẫm, ngồi dưới hành lang đánh đàn, nhìn về phía đá Linh Bích bên bờ hồ đang đắm chìm trong cơn mưa đầu xuân, nghe tiếng mưa rơi đinh đang, mỉm cười nhè nhẹ, bàn tay gảy đàn, một điệu nhạc bi thương lại bị y đàn thành một khúc du dương vui vẻ.

Mưa xuân nhẹ nhàng, thấm vào vạn vật, trái tim hoang vu cô độc của y cũng bị sự dịu dàng bao phủ.

Những lo lắng của Phó tứ lão gia đều dư thừa cả, Vân Anh không cần học những cô bé trong tộc khác, dựa vào cách làm nũng để lấy lòng y, y vẫn sẽ luôn tốt với nàng.

Liễu rủ bay loạn theo gió bắc, như những hồi ức trong đầu y.

Phó Vân Chương sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn ấy lại, nói: "Hoắc đại nhân, cho muội ấy một chút thời gian... Việc thành thân, để sau này tính sau."

Từng câu từng chữ vang động, nói năng có khí phách.

Hoắc Minh trầm mặc không nói một lời.

Đúng thế, chàng quá vội vàng, quá khao khát, quá sợ hãi rằng sẽ bị mất đi lần nữa.

Còn nàng chỉ có thể bị động chấp nhận tình cảm sâu sắc của chàng.

Lúc hôn mê, nàng từng vô tình gọi tên Thôi Nam Hiên.

Hoắc Minh Cẩm ôm chặt nàng, dùng chiếc khăn ấm áp lau mồ hôi lạnh trên trán nàng để nàng thoải mái một chút. Nàng gọi tên người đàn ông khác, chàng không hề tức giận hay phát điên lên.

Chàng nghe nàng khe khẽ lẩm bẩm, thấy chân mày nàng nhíu chặt.

Kiếp này nàng chẳng sợ gì cả, mục tiêu của nàng rất rõ ràng. Trong mắt người ngoài, nàng gánh vác quá nhiều nhưng thực ra nàng lại sống rất thoải mái tự tại.

Hoắc Minh Cẩm hiểu được sự vui vẻ của nàng, nàng bận rộn nhưng hào hứng, lúc ngồi một mình bên bàn, khóe miệng nàng thường vô thức cong lên, không biết có phải do nàng đọc được điều gì đó thú vị nên mới cười hay không.

Lúc nàng vui vẻ cũng sẽ không cười lớn, không quơ chân múa tay, trên miệng chỉ có nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa hướng nội nhưng đó là đủ để nói lên cảm giác của nàng.

Vậy nên Hoắc Minh Cẩm không bao giờ cản trở nàng, để nàng đi làm tất cả những gì nàng muốn.

Lúc bị bệnh nàng nhớ tới Thôi Nam Hiên, hoàn toàn không phải bởi không quên được tình cũ.

Thứ nàng nhớ tới chính là quá khứ khi mà nàng thực lòng trả giá nhưng cuối cùng lại rơi vào cảnh nản lòng thất vọng.

Bởi vì chàng sắp cưới nàng.

Chuyện này khiến cho nàng hoang mang.

Trong lòng nàng nói cho cùng vẫn cứ sợ hãi hôn nhân.

Hoắc Minh Cẩm mãi vẫn không nói gì.

Phó Vân Chương để lại một câu "Để sau này rồi tính" xong xoay người rời đi.

Khi khắp rời khỏi hành lang, y bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Hoắc Minh Cẩm.

Người đàn ông đứng trước lan can, biểu hiện trên mặt không biết là vui vẻ, là giận dữ, là buồn bã, hay là bi thương nhưng khí thế vẫn sắc lẹm như cũ, thân hình cao lớn, mạnh mẽ vững vàng. Đây là một người đàn ông biết mình muốn gì, hắn sẽ không lùi bước.

Phó Vân Chương hơi nhếch môi, khẽ nói: "Muội ấy là em gái ta, ta nhìn muội ấy lớn lên, muội ấy bình tĩnh lý trí, biết cách thỏa hiệp, biết lên kế hoạch lâu dài cho tương lai... Hoắc đại nhân, ngươi có nghĩ tới chuyện muội ấy đồng ý với ngươi có lẽ chỉ xuất phát từ báo đáp ân tình của ngươi hay không? Hoặc bởi địa vị của ngươi, quyền lực trong tay ngươi? Thực ra cũng không phải lợi dụng ngươi... Chỉ là do ngươi vừa hay là lựa chọn tốt nhất mà thôi."

Đồng tử trong mắt Hoắc Minh Cẩm đột nhiên co lại, dáng người tựa như cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt lạnh lẽo.

Các đó mấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net