Chương 99: Xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời còn chưa sáng, Phó Vân Anh đã cưỡi ngựa tới Sở Vương phủ.

Chu Hòa Sưởng nghe nàng trình bày lý do xong cũng sốt ruột thay.

Bởi vậy người thường ngủ tới lúc mặt trời lên cao như Sở Vương đã bị đứa con trai bất hiếu Chu Hòa Sưởng kéo tuột từ trong chăn ra, đẩy ra ngoài chính đường, ấn vào ghế bành, "Cha, cha mau nghĩ cách đi!"

Phó Vân Anh bước tới kể chuyện Phó Nguyệt.

Sở Vương đầu tóc rối bời, khó xử nói dù ông ta có thương cũng không giúp được gì.

"Nếu bị những người khác lựa chọn phải thì còn chưa sao, nhưng Trịnh Bính là thái giám tuyển hôn, người bị hắn chọn sẽ bị đưa thẳng về kinh sư, ta cũng chẳng có cách nào đưa về được."

Chu Hòa Sưởng mặt mày biến sắc, bĩu môi nhìn cha mình, "Cha chẳng phải là Sở Vương à? Sao đến việc nhỏ thế này cũng không làm nổi cơ chứ?"

Sở Vương gượng cười nói: "Chuyện tuyển tú thì đúng là không được."

Tuyển tú vốn là một thủ đoạn khống chế tôn thất, dù là Sở Vương đi nữa, ông ta cũng không thể lựa chọn vợ cho mình, trong kinh chọn người nào, ông ta phải cưới người đó, Chu Hòa Sưởng cũng vậy.

Chu Hòa Sưởng nghĩ một lát rồi hỏi: "Thế thì xin ý chỉ để Phó Nguyệt gả cho con không phải là được rồi sao?"

Dứt lời, hắn nhìn sang Phó Vân Anh, "Đệ yên tâm, ta biết đệ sợ chị mình phải chịu thiệt thòi, đợi cưới nàng ấy xong, ta lén đưa nàng ấy về nhà."

Sở Vương lắc đầu, "Chưa từng có tiền lệ như thế, ngoài những hoàng tử được sủng ái, những phiên vương khác không có quyền xin ý chỉ chọn phi. Năm ấy Hoàng thượng chẳng phải cũng sao? Ngài ấy thích Tôn thị mà vẫn chỉ có thể cưới người xuất thân từ tuyển tú là tiên hoàng hậu làm chính phi còn gì nữa? Con đừng có hấp tấp, nếu có chuyện gì đến tính mạng của Phó Nguyệt cũng khó mà giữ được?"

Nói cho cùng, thân phận phiên vương quá nhạy cảm, họ có rất nhiều đặc quyền, hưởng vinh hoa phú quý cả đời nhưng chuyện cưới xin thì họ vẫn phải nghe theo ý chỉ trong cung. Nếu như người trong cung biết Sở Vương muốn xin cho Chu Hòa Sưởng cưới Phó Nguyệt, không chỉ sẽ không đồng ý mà có khi còn triệt hạ Phó Nguyệt.

Chẳng lẽ thực sự chỉ còn cách nhờ Thôi Nam Hiên thôi sao?

Phó Vân Anh cau mày.

Sở Vương dụ Chu Hòa Sưởng đi chỗ khác rồi nói với nàng: "Bản vương từng hứa với ngươi sau này sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi nhưng chuyện của Phó Nguyệt lần này Sở Vương phủ thực sự không nên nhúng tay vào, lần tuyển tú này là kết quả của sự thỏa hiệp lẫn nhau giữa Hoàng thượng và các đại thần trong Nội Các, có liên quan tới rất nhiều người. Nếu bản vương ra tay bừa bãi thì có khi lại khéo quá hóa vụng. Ngươi hiểu không?"

Nàng chắp tay nói: "Vãn bối hiểu rồi ạ."

Ra khỏi Sở Vương phủ, nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời xanh ngắt phía trên những bức tường của Vương phủ. Trời đã sáng bảnh, có tiếng người ồn ào náo nhiệt từ xa truyền lại, ông lão bán tào phớ gánh đòn gánh đi qua đầu phố, tiếng rao vang vang.

Phó tứ lão gia đang đợi nàng bên ngoài, thấy sắc mặt nàng không tốt thì đã hoàn toàn thất vọng, thở dài nói: "Có lẽ đây là số mệnh."

"Về trước rồi nói sau ạ." Phó Vân Anh khẽ đáp.

Hai chú cháu trở về phố Cống Viện, Phó Vân Chương cũng vừa mới về, y nhờ người quen biết tìm hiểu được biệt viện trên núi mà Trịnh Bính đang ở, tặng ông ta rất nhiều quà cáp.

Trịnh Bính biết y là anh họ của Phó Nguyệt, hơn nữa còn là cống sĩ nên cũng tôn trọng y, cười ha hả nói: "Không sao đâu, cô nương Phó gia này là người có phúc, các ngươi cứ trở về chờ tin tốt đi!"

Ông ta nói vậy có nghĩa là chuyện Phó Nguyệt tuyển tú thất bại gần như là không thể xảy ra, nàng đã là một trong những tú nữ có khả năng bị chọn cao nhất.

Con gái được lựa chọn, nhà người khác có khi đã mở tiệc ăn mừng nhưng Phó tứ lão gia lại mặt mày sầu bi.

"Con bé Nguyệt tỷ nhi ra ngoài cũng chẳng dám nói to, vào cung phen này chắc chắn sẽ bị người ta giày vò... Nếu biết trước nó sẽ bị chọn, chẳng thà trước đây gả nó cho chưởng quầy ở cửa hàng, ta chỉ có một đứa con gái là nó, chỉ cần con bé sống bình an, ta đã an tâm rồi..."

Nhưng giờ nói thế cũng đã muộn.

Phó Vân Chương sai Liên Xác chuẩn bị quà cáp, định tới trạm dịch bái phỏng Thôi Nam Hiên. Có nhiều gia tộc quyền thế trong thành tranh nhau mời Thôi Nam Hiên về nhà mình ở nhưng ai hắn cũng từ chối, quyết định ở lại trạm dịch ngoại thành.

"Khoan đã." Thấy y định ra ngoài, Phó Vân Anh ngăn cản, "Nhị ca, muội còn có cách khác."

Phó Vân Chương giật mình, hơi cau mày, "Muộn định tìm tới Lý đồng tri nhờ giúp đỡ sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu. Đúng là nàng định tới tìm Lý Hàn Thạch nhưng nhờ Lý Hàn Thạch giúp đỡ chính là nhờ Hoắc Minh Cẩm. Tuy vậy, nàng không thể để người khác biết được Lý Hàn Thạch là người của Hoắc Minh Cẩm nên chỉ có thể phủ nhận.

"Muội không biết có tác dụng gì hay không, cứ thử một lần xem sao."

Tóm lại, tới nhờ Thôi Nam Hiên là hạ hạ sách, nếu chưa tới mức chẳng còn cách nào khác, nàng không muốn để Phó Vân Chương đặt tiền đồ của mình vào tay Thôi Nam Hiên.

Nàng không nói rõ ra cách của mình là cách gì, Phó Vân Chương nhận ra nàng đang khó xử, trầm mặc một lát rồi nói: "Cứ làm hết sức."

Đừng làm gì có hại đến bản thân mình.

Nàng gật đầu, "Muội biết mà."

Phó tứ lão gia không hiểu họ đang nói gì nhưng cũng thấy sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng, bảo nàng: "Anh tỷ nhi, gặp phải những chuyện như thế này thì dân chúng bình thường như chúng ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, Nguyệt tỷ nhi vào cung chưa chắc đã là chuyện xấu, có khi các vị nương nương trong cung thấy con bé hiền lành, nghe lời, đối xử tốt với nó thì sao. Con ngàn vạn lần đừng vì cứu Nguyệt tỷ nhi mà làm khó bản thân mình!"

Ông nắm chặt tay Phó Vân Anh, lắc mạnh mấy cái, "Nếu chuyện gì xảy ra với con, tứ thúc cũng sẽ đau lòng như thế! Chuyện của Nguyệt tỷ nhi còn chưa có quyết định cuối cùng, có khi tới kinh thành họ lại không thích con bé nữa cũng nên."

Tuyển tú không phải cứ mười ngày nửa tháng là xong, từ vòng tuyển chọn thứ nhất cho tới lúc có kết quả cuối cùng cũng phải mất tới gần một năm.

Phó Vân Anh cười với ông, "Không sao đâu, tứ thúc, con hiểu mà."

Nàng quay về phòng thay một bộ quần áo tươm tất, đang định ra ngoài, quản gia đã đi vào thông báo: "Lý đồng tri Lý đại nhân tới."

Phó Vân Chương và Phó tứ lão gia đều sửng sốt.

"Mau mời vào." Phó tứ lão gia vội đứng lên nói.

Phó Vân Anh cũng ngẩn người nhưng vẫn bình tĩnh, đứng dậy ra ngoài đón.

Ngoài hành lang, Lý Hàn Thạch đang được tôi tớ dẫn vào chính viện, vừa nhìn thấy nàng liền nói: "Nhà họ Phó mấy người có một cô nương tên là Phó Nguyệt đã được Trịnh Bính lựa chọn đưa đi rồi đúng không?"

Nàng gật đầu.

Lý Hàn Thạch nhìn xung quanh, đưa mắt ra hiệu cho những người khác lui xuống, "Ta có lời muốn nói với công tử."

Phó Vân Anh dẫn hắn về hướng đình hóng gió, "Mời đại nhân đi bên này."

Hai người bước vào đình hóng gió, những người không liên quan đều tránh ra xa, Lý Hàn Thạch nói: "Thực ra đây cũng không phải chuyện xấu, ta nghe mấy tên thái giám đó nói Phó Nguyệt được chọn là do trông giống Tôn nương nương, Trịnh Bính hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, biết Hoàng thượng thích nữ tử như thế nào. Phó Nguyệt vào cung, sớm muộn gì cũng nhận được ân sủng của Hoàng thượng."

Phó Vân Anh không đáp.

Lý Hàn Thạch nhìn nàng, "Ta thấy người nhà công tử không vui vẻ gì, có lẽ không mong muốn Phó Nguyệt vào cung chăng?"

Loại chuyện này chính là một người làm quan cả họ được nhờ, người khác cầu mong còn không được, nhà ai có con gái được chọn vào cung làm phi, toàn bộ dòng họ đều vui mừng khôn xiết. Phó gia bọn họ thì ngược lại, phú quý đã ở ngay trước mắt mà ai ai cũng mặt mày sầu bi như cha mẹ chết, ai không biết có khi còn tưởng Phó Nguyệt bị thổ phỉ bắt cóc rồi.

Phó Vân Anh không chút vui mừng, nói: "Gia tỷ là người mềm yếu nhu nhược, không hiểu sự đời, hơn nữa từ nhỏ chỉ ở nhà, không biết quy củ trong cung, người lớn trong nhà lo lắng tỷ ấy sẽ làm quý nhân tức giận."

Lý Hàn Thạch cúi đầu suy tư một lát.

Sau khi biết Trịnh Bính chọn trúng Phó Nguyệt, hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, Phó Vân là người của Nhị gia, Phó Nguyệt là chị Phó Vân, vậy chẳng phải có nghĩa là Phó Nguyệt cũng là tai mắt của Nhị gia hay sao? Thẩm Giới Khê đưa con gái Thẩm thị vào cung, vừa lúc này Phó gia cũng có một tú nữ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đúng là trùng hợp!

Nhưng mà hắn vừa tới nhà đã thấy dù là Phó tứ lão gia, Phó Vân Chương hay Phó Vân đều nặng nề, mặt như đưa đám.

Hắn suy nghĩ một lát liền hiểu ra, lập tức nuốt lại lời chúc mừng.

Cũng may hắn phản ứng kịp thời, không ngờ mấy người Phó gia này thực sự không muốn đưa con gái vào cung.

Phó Vân Anh nhận ra sự kinh ngạc của Lý Hàn Thạch, không muốn giải thích nhiều, hỏi hắn: "Lý đại nhân, lần trước ngài nói về Hoắc đại nhân... Không biết có cách nào để liên hệ với Hoắc đại nhân hay không?"

Kinh sư cách phủ Võ Xương quá xa, nàng còn không phải người của quan phủ, nếu đợi thư đến được kinh sư thì có lẽ mọi việc đã được quyết định, hy vọng cứu được Phó Nguyệt càng xa vời, chỉ còn cách dựa vào Lý Hàn Thạch, hắn chắc chắn có cách liên lạc với Hoắc Minh Cẩm nhanh hơn nàng.

Nếu Hoắc Minh Cẩm không để ý tới nàng thì nàng còn biết sớm để nghĩ cách khác.

Lý Hàn Thạch chần chừ một chút, trên mặt lộ vẻ khó xử, hỏi: "Chẳng lẽ công tử muốn nhờ Nhị gia giúp đỡ sao?"

Nhị gia giờ bận túi bụi, không ngủ không nghỉ để điều tra vụ vận chuyển muối ở Sơn Đông. Giờ đã có chứng cứ, ngự sử, cấp sự trung chuẩn bị cùng nhau dâng tấu buộc tội Văn Uyên Các đại học sĩ, Nội Các đại thần Trần Dương. Người này lại là học sinh của Thẩm Giới Khê. Vụ vận chuyện muốn ở Sơn Đông này như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, Bắc Trấn Phủ Ty tìm hiểu ngọn nguồn, lần theo đó bắt được bảy tám chục người. Đến phiên vương ở Sơn Đông cũng không thể không "vì đại nghĩa diệt thân", giao họ hàng thân thích dám chèn ép dân chúng quê nhà ra. Cuối cùng Thẩm đảng không chống đỡ nổi nên chỉ còn cách phải đẩy Trần Dương ra gánh trách nhiệm. Dù sao cũng là Trần Dương xui xẻo, anh vợ và người trong tộc của ông ta liên thủ với hoàng thân quốc thích lợi dụng giấy phép vận chuyển muốn để áp bức thương nhân buôn muối, chứng cứ đã rõ như ban ngày, dù Ngự sử có không buộc tội ông ta đi chăng nữa, ông ta cũng phải chủ động từ quan.

Lúc nước sôi lửa bỏng này Nhị gia làm sao có thời gian mà quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh như tú nữ vào cung?

"Chuyện này liên quan tới an nguy của gia tỷ, vãn bối chỉ có thể thử một lần xem sao." Phó Vân Anh nói.

Lý Hàn Thạch cảm thấy lần này Phó Vân có làm cũng chỉ phí công, không định đồng ý nhưng lại nhớ Nhị gia từng dặn dù tên nhóc này có bất cứ yêu cầu gì hắn đều phải đáp ứng... Hắn do dự một chốc đành phải đồng ý, "Công tử viết một phong thư, ta có thể giúp công tử chuyển tới chỗ Nhị gia."

Phó Vân Anh cảm tạ hắn, trải giấy mài mực, viết thư xong liền đưa cho hắn, "Làm phiền đại nhân."

Lý Hàn Thạch cười, nhét thư vào trong tay áo, nhắc nhở nàng: "Phó Vân, công tử cũng biết Nhị gia rất có thể sẽ không muốn nhúng tay vào việc này, công tử gửi phong thư này đi không sợ sẽ khiến Nhị gia bực mình hay sao?"

Nàng chắp tay đáp: "Vãn bối tự hiểu được."

Hoắc Minh Cẩm đánh giá cao nàng không có nghĩa là nàng có thể ỷ vào điều đó để đưa ra bất cứ yêu cầu nào, lần này nàng nhờ Hoắc Minh Cẩm ra tay, có vẻ như được đằng chân lại lân đằng đầu.

Nhưng mà giờ nàng chỉ còn cách ỷ vào những ưu đãi trước đây của huynh ấy để làm bừa một lần.

Lý Hàn Thạch cầm thư đi.

Phó Vân Anh nói với Phó tứ lão gia, "Lý đại nhân vốn tới chúc mừng tứ thúc thôi, ngài ấy chỉ là đồng tri, không thể giúp được gì."

Phó tứ lão gia thở dài nói: "Con cũng đừng có lo lắng quá, có số cả rồi."

"Nhị ca đâu ạ?" Phó Vân Anh ra khỏi chính đường, không thấy Phó Vân Chương, cau mày, "Có phải huynh ấy đi trạm dịch rồi không?"

"Vân Chương chưa ra ngoài... Nó về phòng viết thư cho Diêu đại nhân rồi, xem bên Diêu đại nhân có thể có cách nào hay không." Phó tứ lão gia trả lời.

Phó Vân Anh an ủi Phó tứ lão gia mấy câu, sải bước trên hành lang, đi thẳng tới cửa thư phòng của Phó Vân Chương, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong vang lên tiếng nói của Phó Vân Chương, "Vào đi."

Nàng đẩy cửa vào phòng.

Phó Vân Chương đang ngồi bên bàn viết thư. Có thể là do nội dung trong thư quá nghiên túc, người y cứng đờ, không giống tư thái thảnh thơi biếng nhác thường ngày mỗi khi ở trong thư phòng.

Phó Vân Anh rót một ly trà đưa về phía y, "Nhị ca, muội định nhờ Hoắc đại nhân giúp đỡ."

Chiếc bút trong tay Phó Vân Chương khựng lại, một chấm mực rơi xuống tờ giấy.

Y không nhận chén trà, mặt dần trở nên lạnh lẽo.

Phó Vân Anh gỡ những ngón tay đang cầm bút của y ra, đỡ lấy giấy bút và giấy viết thư, giật nhẹ ống tay áo y, "Nhị ca, muội cũng không biết liệu Hoắc đại nhân có đồng ý giúp đỡ hay không, nhưng ngài ấy không phải người xấu... Nếu ngài ấy có bất kỳ yêu cầu gì không hợp lý, muội nhất định sẽ nói cho huynh biết. Huynh yên tâm, muội muốn cứu Nguyệt tỷ nhi nhưng nếu thực sự không cứu nổi thì cũng đành thôi."

Sắc mặt Phó Vân Chương từ từ thả lỏng nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt, nhìn về phía những cành hải đường vẫn còn chưa ra hoa ngoài cửa sổ, chầm chậm nói, "Chuyện muội nhờ Hoắc Minh Cẩm giúp đỡ, ta cũng không tức giận..."

"Muội biết huynh lo cho muội." Phó Vân Anh lại đưa chén trà về phía y gần thêm một chút nữa, cười nói, "Nhưng mà nếu huynh giấu muội tới tìm Thôi đại nhân, muội sẽ giận thật đấy. Muội không biết thông cảm cho người khác như nhị ca đâu."

Cả y và Phó Nguyệt đều là người thân của nàng, nàng không muốn bất kỳ ai trong số họ bị người khác kìm kẹp.

Phó Vân Chương không biết phải làm sao với nàng nữa, bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Y có rất nhiều cách để dẫn dắt người khác, khiến họ phải nhượng bộ nhưng ở trước mặt nàng, những mưu kế linh hoạt đó đã trở nên không có đất dụng võ.

Lúc này, ngoài hành lang bỗng có tiếng bước chân, Liên Xác đi vào thư phòng, nói: "Gia, có người từ bên huyện Hoàng Châu tới."

Mặt mày Phó Vân Chương lạnh lẽo.

Thấy Liên Xác có vẻ lúng túng, Phó Vân Anh lại rót cho Phó Vân Chương thêm một ly trà, đi ra ngoài.

Phó Vân Chương thấy nàng ra ngoài rồi mới hỏi, "Có chuyện gì rồi?"

Liên Xác cúi đầu đáp: "Thái thái rút ra ba ngàn lượng bạc... Bên phòng thu chi cản thế nào cũng cản không nổi. Chưởng quầy bên đó phái con trai ông ta tới, hắn đang chờ bên ngoài rồi ạ."

Ba ngàn lượng bạc không phải con số nhỏ, bổng lộc một tháng của một tri huyện cũng có mười mấy lượng mà thôi.

Phó Vân Chương day day ấn đường, ngửa người tựa vào ghế ngồi, "Bảo hắn vào đi."

...

Trời mưa như trút nước, Tử Cấm thành trang nghiêm đứng sừng sững giữa màn mưa dày đặc, nước mưa như gột rửa sự huy hoàng và khí thế ngút trời thường ngày, khiến cho nơi đây trở nên ôn hòa lặng lẽ ít nhiều.

Bắc Trấn Phủ Ty, phòng thẩm án.

Bức tường lấm lem bùn đất treo đầy dụng cụ tra tấn, theo khe hở trên mái ngói, nước mưa nhỏ giọt trên tường, tường thấm nước mưa khiến căn phòng càng trở nên ẩm ướt lạnh lẽo.

Người đàn ông bị trói gô trên giá tra tấn gục đầu xuống, miệng phát ra tiếng rên mỏng manh, trên người gã chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vết thương chồng chất, trước ngực có mấy vết thương do đao chém, sâu tới mức có thể thấy được xương.

Lực sĩ cầm roi vung tay lên, liên tục quất về phía người đàn ông kia, người đàn ông đau đớn tới mức run lên bần bật khiến xiềng xích đập vào nhau loảng xoảng, tiếng kêu đau không bật ra nổi, chỉ có thể phát ra từ cổ họng khản đặc.

Đầu lưỡi của gã đã bị cắt.

Bên ngoài gian thẩm án, một viên quan Bộ Hộ bị ấn lên cửa, ép chứng kiến toàn bộ quá trình, sắc mặt trắng bệch, sợ đến sởn cả tóc gáy.

Trên một chiếc ghế bành kê ngoài hành lang, chỉ huy sứ Hoắc Minh Cẩm ngồi thẳng thớm đường hoàng, nhìn ra núi giả lẫn trong màn mưa bên ngoài, binh lính Cẩm Y Vệ túc trực xung quanh, yên lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Người đàn ông trong phòng tra khảo bị đánh đến chết, hình phạt kết thúc.

Lực sĩ buông tay, phịch một tiếng, viên quan Bộ Hộ ngã sõng soài trên mặt đất.

Hoắc Minh Cẩm nhìn về phía màn mưa dày đặc ngoài hành lang, thản nhiên nói: "Cẩm Y Vê điều tra vụ án, truy bắt, tra tấn, hỏi tội, không cần thông qua Hình Bộ và Đại Lý Tự, khai hay không khai, tự ngươi quyết định."

Viên quan Bộ Hộ nhớ lại hoàn cảnh thê thảm của người đàn ông vừa rồi, run lên bần bật, khóc nói: "Hoắc đại nhân, dù sao giấy cũng không gói được lửa, ta cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa, nói cũng chết, không nói cũng chết, ta đồng ý chỉ điểm Trần các lão nhưng mà đại nhân phải đáp ứng một điều kiện của ta!"

Hoắc Minh Cẩm không nhìn ông ta, nói: "Người nhà của ngươi đã được đi tới nơi an toàn."

Ngày xưa oai phong là thế mà giờ lê lết thế này, viên quan Bộ Hộ khóc ròng, nhưng chuyện tới nước này rồi có hối hận cũng không có tác dụng gì, ông ta thực sự đã bị lợi ích làm mờ mắt, giúp đỡ tôn thất áp bức thương nhân buôn muối, bức tử mấy mạng người, giờ báo ứng tới rồi, chỉ cần có thể bảo vệ được người nhà, ông ta có chết cũng không còn gì nuối tiếc.

Ông ta lồm cồm nhỏm dậy, bò bằng từ chi tới bên chân Hoắc Minh Cẩm, dập đầu trước mặt chàng, "Vậy cảm ơn đại nhân trước."

Hoắc Minh Cầm không tiếp tục nhìn vào màn mưa, quay sao đề kỳ bên cạnh nói: "Dẫn hắn đi viết lời khai."

Đề kỵ thưa vâng, kéo viên quan Bộ Hộ đi.

Phụ tá Kiều Hằng Sơn đội mưa đi qua đình viện, đi tới trước hành lang, chắp tay nói: "Nhị gia, bên phủ Võ Xương gửi thư."

Kiều Hằng Sơn vốn là một tiểu lại trong Vương phủ ở phủ Võ Xương, từng trợ giúp Hoắc Minh Cẩm bắt giữ dư nghiệt trọng vụ án Định Quốc Công, sau đó được đưa về kinh làm phụ tá cho Hoắc Minh Cẩm, việc bên phủ Võ Xương luôn do hắn quản lý.

Hắn lấy một tờ giấy bị quăn mép ra.

Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, nhận giấy, mở ra xem, mặt bỗng ngây ra trong giây lát, xua tay.

Đề kỵ xung quanh hiểu ý, khom người lui ra.

Chỉ còn Triệu Bật ở lại, hôm nay hắn tới đây chờ lấy lời khai của viên quan Bộ Hộ để về thuyết phục mấy viên Ngự sử, nhắc bọn họ nhanh chóng dâng sớ buộc tội Trần Dương.

Chữ trên tờ giấy này không phải của Lý Hàn Thạch, Kiều Hằng Sơn có thể nhận ra nét chữ của Lý Hàn Thạch, thấy Hoắc Minh Cẩm nhìn tờ giấy, đầu tiên là giật mình, sau đó bỗng nhiên mỉm cười, không biết điều gì đang xảy ra.

Nhị gia chưa bao giờ cười.

Không biết bức thư này do ai viết mà có thể khiến Nhị gia mỉm cười như thế.

Hoắc Minh Cẩm đọc thư xong, cẩn thận gập tờ giấy lại, hỏi Triệu Bật: "Bao giờ thái giám tuyển hôn về tới kinh thành?"

Triệu Bật hơi kinh ngạc, trả lời: "Chắc tầm một tháng nữa ạ, con gái Thẩm gia đúng là đã được lựa chọn, nghe nói phòng ốc trong cung đã quét tước dọn dẹp xong rồi."

Hoắc Minh Cẩm nói: "Đợi đến lúc thái giám tuyển hôn quay lại, phái người nói với Tôn quý phi, trong các tú nữ lần này có một người tên là Phó Nguyệt, quê quán ở huyện Hoàng Châu, Hồ Quảng, giống bà ta hồi trẻ tới bảy tám phần, là người được đích thân Trịnh Bính lựa chọn."

Kiều Hằng Sơn và Triệu Bật nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự mông lung, mờ mịt, không hiểu nổi trong mắt người kia.

Sao Nhị gia bỗng nhiên lại quan tâm tới chuyện tuyển tú thế này?

Kiều Hằng Sơn nghĩ ngợi một hồi, thử thăm dò: "Nhị gia, cái người tên Phó Nguyệt này cũng là người huyện Hoàng Châu... Chẳng lẽ là chị em gì của Phó Vân sao?"

Hắn phụ trách tổng hợp tình báo thu được từ phủ Võ Xương, biết Nhị gia lệnh cho Lý Hàn Thạch toàn lực quan tâm tới một thiếu niên tên Phó Vân. Thiếu niên kia thiên tư thông minh, đã đỗ tú tài, sắp tới sẽ tham gia thi hương. Tuy rằng chẳng thể khiến người đời kinh ngạc như chuyện Tiết các lão năm đó mới mười hai tuổi đã thi đỗ cử nhân nhưng "y" mới từng ấy tuổi cũng đã không hề đơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net