Chap 40: Shion Kaito

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này dành tặng bạn @nguyentrang0503 (// v //) Nhớ ủng hộ mị nha các tềnh êu ~ <3

.

.

.

Mâu thuẫn quá đi mất!

Tôi cau chặt hai mày, bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn Rinto, kiên định gật đầu với anh:

- Chắc chắn là có vấn đề. Không được, chúng ta không thể để họ đi được, nhất định phải xem Len rốt cuộc là có thái độ gì với Neru!

Thấy tôi không khóc nữa, tư duy cũng đã sáng rõ hơn, Rinto cũng nở một nụ cười, nắm chặt tay tôi, gật đầu:

- Chắc chắn là thế. Thế thì bây giờ đi luôn, chắc là họ đi ra ngoài công viên, chúng ta đi đường tắt để đón đầu họ!

Nói xong, anh kéo tay tôi chạy về hướng một con đường mà thực ra không thể gọi là đường.

Đường tắt, đường tắt, đường tắt! Sao anh mở miệng ra là nói đường tắt nhỉ? Chẳng nhẽ khu vui chơi là nhà của anh sao? Sao tôi cảm thấy anh quen thuộc với khu vui chơi này còn hơn cả nhà mình?

Tôi vừa bị anh kéo chạy, vừa nghi ngờ, đang định hỏi thì phát hiện ra anh quay đầu nhìn mình, cười thành tiếng.

- Tối qua để tiện cho hành động ngày hôm nay, tớ đã tới đây quan sát địa hình, không ngờ hôm nay lại dùng tới nó.

- Thì ra.... như thế! - Tôi không thể không khâm phục sự chu đáo của anh, rồi cũng rảo nhanh bước chân.

Con đường mà chúng tôi đi là một con đường nhỏ xíu bị người ta đi nhiều mà thành, cho nên gần hơn rất nhiều, nhanh chóng chạy ra tới cổng của khu vui chơi. Lúc này, Len và Neru cũng vừa đi ra khỏi cổng. Chúng tôi âm thầm bám theo sau lưng họ, qua một ngã rẽ, đi vào một con phố đi bộ.

Người qua lại trên phố rất đông, vẫn còn là sáng sớm nhưng trước các cửa hàng đã tập trung rất nhiều người. Tôi đang lo lắng liệu có lạc mất họ không thì Neru và Len bỗng nhiên dừng lại.

Họ dừng trước một cửa hàng thú nhồi bông, quay lưng về phía chúng tôi, đang chọn đồ.

Đúng vào lúc này thì một cô gái trong cửa tiệm vội vã đi ra, không cẩn thận đụng vào người cô ả. Neru kêu lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn cô gái.

Cô gái giật mình trước ánh mắt hung dữ của cô ta, nhưng cũng không kịp xin lỗi, chỉ đứng vững lại rồi bỏ chạy.

Neru mắng theo mấy câu rồi tiếp tục đi, nhưng trên đất rơi một cái gì đó, hình như là từ túi của cô ả rơi ra. Tôi nhìn kỹ, sau khi nhìn kỹ món đồ đó, tôi có cảm giác như sét đánh ngang tai!

Tôi không nhìn nhầm chứ, cái "thứ" trên mặt đất ấy chính là Kaito!

- Kaito! Kaito! Đó là Kaito kìa! - Tôi ra sức lắc tay Rinto, nói.

- Kaito là ai? - Anh bị tôi lắc chóng cả mặt, khó nhọc hỏi một câu.

- Kaito là bạn học của tớ, là yêu tinh cún con! - Tôi không nhịn được hét lên. - Chúng tớ cùng học lớp phép thuật, sau khi tốt nghiệp, tớ trở thành yêu tinh cam, còn cậu ấy trở thành yêu tinh cún con. Bởi vì cậu ấy nói con người thích những món đồ chơi có hình động vật hơn nên sẽ đắt hàng hơn là đồ chơi hoa quả. Đúng như cậu ấy nói, cậu ấy thường được người ta gắp chúng, yêu tinh được đi làm nhiệm vụ nhiều nhất trong số chúng tôi chính là cậu ấy. - Chắc là vì tôi kích động quá nên nói chuyện cứ lung tung hết cả.

Tôi đương nhiên là thấy kinh ngạc rồi, tới thế giới loài người bao nhiêu lần, đã có khi nào tôi gặp được yêu tinh Lời ước như mình trong lúc làm việc đâu! Nói như thế thì Kaito bị Neru gắp trúng! Vậy chủ nhân của cậu ấy bây giờ là ả ta?

Ấy? Sao Rinto lại chạy về phía đó? Lúc tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn Kaito nằm trên đất thì Rinto đột ngột lao ra, nhặt cậu ấy lên rồi quay lại. Neru và Len đều không phát hiện ra cảnh này, họ đã vào cửa hàng đồ chơi rồi.

- Tớ mang nó về nhà, nếu đã là bạn học của cậu thì chắc chắn là các cậu có nhiều điều cần nói với nhau! - Anh mỉm cười nói với tôi vẫn đang trong trạng thái sững sờ.

Lúc này tôi mới tỉnh thần lại, nhìn yêu tinh đồ chơi đang giả vờ là "người chết" trong tay anh, tôi đưa tay ra chạm khẽ vào mặt món đồ.

- Này, Kaito, là tớ, Rin đây, cậu đừng giả vờ nữa!

Cuối cùng Kaito cũng bực bội cau mày, hé đôi mắt màu xanh lục nhìn về phía tôi.

- Thì ra là cậu à, gặp được cậu quả nhiên chẳng có gì tốt lành! - Kaito khẽ cằn nhằn.

Cậu ấy dứt lời, một luồng khói trắng dâng lên, trước mặt tôi xuất hiện một bóng người cao lớn.

Sau khi làn khói trắng tan đi, Kaito xuất hiện trước mặt tôi. Cậu ta lạnh lùng nhìn tôi, khóe môi nhếch lên đểu giả, vẻ mặt rất khinh miệt:

- Cậu tìm tôi làm gì?

Tôi nhìn Rinto đang trợn tròn mắt đứng cạnh, đẩy anh nói:

- Rinto, che giúp tớ, tớ có chuyện muốn hỏi Kaito.

Có lẽ anh quá sững sờ trước pháp thuật của cậu ta, làm theo lời tôi như một cái máy, Rinto quay người đứng chắn trước mặt chúng tôi. Đúng thật là, sao Kaito lại dọa người ta như thế?

- Kaito, lâu lắm rồi không gặp mặt, cậu khỏe không? - Tôi đã quen với thái độ hống hách của Kaito. Mặc dù hình như cậu ta có vẻ rất ghét tôi, nhưng trên thực tế chúng tôi lại là những người bạn rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net