Chap 67: Từ chối bày tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vừa nãy tớ tới thăm Len, phát hiện ra anh ấy lại bị lời nguyền khống chế rồi, hơn nữa hình như Len đã hoàn toàn quên mất tớ, thái độ với tớ rất tệ. Rinto, có phải tớ không có cách nào để giúp được anh ấy không?

Từ sau khi Miku đi, tia hy vọng cuối cùng giúp Len chiến thắng khỏi lời nguyền đã mất, tôi như con thuyền nhỏ mất phương hướng, chỉ đành phó mặc cho những con sóng dữ của biển khơi.

- Rinny, cậu đừng lo. Chẳng phải gần đây tình hình của Len rất tốt sao? Nói không chừng chỉ vì bị khống chế nhất thời, mấy ngày nữa sẽ khỏe thôi. - Rinto khẽ khàng an ủi tôi.

- Nhưng chỉ cần lời nguyền không được giải trừ thì nó như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, sẽ quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy. Tớ là yêu tinh Lời ước của Len, phải bảo vệ anh, để anh được hạnh phúc mới đúng. Nhưng giờ đây tớ chẳng làm được việc gì cả, không giúp được gì cho Len cả.

- Tớ không biết lời nguyền đó lợi hại như thế nào, nhưng tớ tin vào cậu, cũng tin tưởng Len, chắc chắn hai người có thể chiến thắng được lời nguyền đó. Rinny, cậu là vị nữ thần may mắn mang lại hy vọng cho tớ, bởi thế tớ hy vọng cậu cũng có thể làm được, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng từ bỏ hy vọng. - Rinto ôm tôi vào lòng, nước mắt của tôi không biết từ lúc nào đã thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh. - Cậu cũng phải tin Len, chứ không phải len lén ngồi khóc ở đây.

- Tớ biết... - Tất cả những điều này tôi đều biết, chỉ là... chỉ là sao nhỉ, tôi không tin Len sao? Tôi muốn nói ra những gì mình nghĩ rồi lại do dự, nhưng cuối cùng vẫn ấp úng nói ra, giọng nói lí nhí và không chắc chắn. - Chỉ là với khả năng của Len thì không thể nào đấu tranh được với Kaito, tớ sợ anh ấy sẽ bị tổn thương...

- Rinny, cậu càng phải tin vào cậu ấy, giống như cậu tin tưởng chính bản thân mình vậy. Có lúc chỉ cần cậu chịu tin thì sẽ có kỳ tích xuất hiện. - Rinto bỗng dưng thành khẩn nhìn sâu vào mắt tôi và nói.

Có lúc chỉ cần bạn chịu tin thì sẽ có kỳ tích xuất hiện....

Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy lời nói của anh còn có thâm ý khác, khiến tôi bất giác cau mày.

- Tớ tin Len. Nhưng cậu không biết lời nguyền của Kaito lợi hại thế nào đâu, lần nào anh ấy bị lời nguyền khống chế, thái độ của Len đối với tớ cũng rất lạnh lùng, cứ như một người xa lạ không chút quan hệ nào ấy. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ấy như một lưỡi dao sắc nhọn cứa thẳng vào tim tớ, khiến tớ đau đến mức không thể thở nổi. Rinto, cảm giác đau đớn đó thực sự khiến tớ rất sợ hãi.

Bàn tay tôi bất giác túm chặt chéo áo người trước mặt.

- Rinny.... Có phải cậu thích Len không? - Rinto nghe tôi nói vậy, gương mặt dần lộ vẻ đau đớn, anh do dự một lát rồi hỏi.

Cả người tôi vội vàng đẩy anh ra như một phản xạ... Sao... sao đột nhiên anh lại hỏi tôi như thế, thản nhiên phơi bày tâm trạng thầm kín nhất của tôi mà không hề che giấu?

Tôi chỉ có thể tránh ánh mắt như đang rực lửa của anh.

- Tớ không thể nào che giấu được nữa! Cậu có biết tớ rất thích cậu không? Từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã cảm thấy cậu giống như thiên thần, vẻ đáng yêu của cậu in lại trong tim tớ. Nếu cậu không thích Len thì xin cậu hãy bảo vệ tớ. Tớ không muốn nhìn thấy cậu vì cậu ấy mà bị tổn thương thêm nữa. - Anh tiến lại gần tôi, đưa tay ra nắm lấy hai tay tôi, rồi đặt tay tôi lên ngực anh, để tôi cảm nhận được nhịp tim của anh.

Từng tiếng, từng tiếng một, một cảm giác thật xa lạ nhưng cũng rất gần gũi.

Đã từng có một lúc nào đó, bàn tay Len cũng ở rất gần tim tôi. Anh có nghe thấy nhịp tim tôi vì anh mà nhanh lên không?

Tôi lộ rõ vẻ hoảng hốt, nhìn Rinto mà mấy lần xuất hiện ảo giác, cứ ngỡ người trước mặt mình là Len.

- Rinny, tớ sẽ không để cậu bị tổn thương, không để cậu phải khóc đâu!

Khi giọng nói của Rinto một lần nữa vang lên bên tai tôi, tôi mới giật mình thức tỉnh. Tôi nhìn anh, rụt tay mình về, bất an lùi về sau mấy bước, vừa mở miệng ra đã thấy giật mình trước giọng nói của chính mình:

- Người tớ thích là Kagamine Len!

Giọng nói này mang nặng âm mũi, khiến đám chim trên cây sợ hãi bay vụt đi.

Tôi nói ra rồi, tôi đã nói ra điều đó với Rinto rồi. Tôi là con ngốc sao? Vào thời khắc này lại nói cho anh biết tình cảm tôi dành cho Len.

- Rinto, xin lỗi. - Trái tim tôi rối bời, không bao giờ nghĩ rằng anh lại tỏ tình với mình. Tôi cũng không biết nên làm thế nào để từ chối, chỉ biết trực tiếp bày tỏ cảm nhận trong lòng mình. Tôi lại làm sai rồi sao, trực tiếp từ chối một Rinto vẫn luôn dịu dàng như thế chắc chắn sẽ khiến anh bị tổn thương rất nhiều.

- Thì ra cậu thực sự thích cậu ấy. - Hai mắt Rinto thoáng cụp xuống, một lúc lâu sau mới mỉm cười ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng một chút thất vọng, giọng nói trầm xuống. - Không sao đâu, tớ sớm biết là thế rồi mà, nên chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net