🌸Chương 23: Săn gấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LOẠN THẾ KIÊU HÙNG

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Edit + Beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🌯🍳🍢

Chương 23: Săn gấu

Ta cứ dốc hết toàn lực đánh ngựa ngược đãi động vật, cuối cùng vẫn bị Văn Tài huynh bỏ xa, đợi đến lúc ta đuổi tới gần sơn động, tên kia đã xuống ngựa, loạng choạng chạy vào trong sơn động rồi. Hửm, rốt cuộc hôm nay Mã Văn Tài sao vậy? Ta thấy tình hình hắn có gì bất thường lắm.
  
Bởi vì đuổi ngựa xông đến quá gấp, kỹ thuật của ta lại không thuần thục, dẫn đến lúc siết dây cương thì ngựa kia trực tiếp cất vó lên nửa người, ta hơi sơ suất không đề phòng, cả người bị ngựa hất ra, ngã ập xuống đất, liên tục lăn mấy vòng mới từ từ hãm lại được. Trên đầu có chút đau, cũng không biết được té bị thương chỗ nào rồi, ta không để ý tới ngựa kia mà phát cáu, ta vội vã lấy cung tiễn của Mã Văn Tài đeo trên lưng, vốn chuẩn bị nhào vô động, nghĩ rồi lại dừng bước, lấy ra bó đuốc đã chuẩn bị trước trong hầu bao ra bị, sau khi đốt mới cầm lấy bó đuốc bước nhanh vào động.
  
Hắn dù thế nào cũng sẽ không phải muốn học theo Cảnh Dương Cương thượng võ, định dùng tay không đánh gấu đi? Ta nhớ lúc Võ Tòng đánh hổ có vẻ như còn mang theo cây tiếu bổng mà.
  
Động này rất sâu, chỗ cửa hang còn có chút ánh sáng lập lòe, vào trong liền từ từ tối lại. Trong hơi thở truyền đến khí tức tanh tưởi của dã thú, ta nghe tiếng thạch nhũ nhỏ nước tí tách xuống mặt đất, cầm lấy bó đuốc cẩn thận đi trong động. Gọi vài câu "Văn Tài huynh!" nhưng trong động không có phản ứng, ta liền ngậm miệng, chỉ vểnh tai cẩn thận nghe động tĩnh trong động. Cũng không lâu lắm thì nghe được hình như phía trước có tiếng thở hắt rất nhỏ, ta cầm bó đuốc bước nhanh về phía trước, quả nhiên nhìn thấy Mã Văn Tài núp một góc ở vách động, ôm đầu gối hơi phát run.
  
Nơi này nếu không lầm thì là đáy động rồi. Ta dùng bó đuốc soi một vòng bốn phía, phát hiện trong động cũng không có dã thú, điều này chứng tỏ cái huyệt động này hoặc là cái sơn động bỏ hoang, hoặc chính là động vật trong động ra ngoài kiếm ăn vẫn chưa về.
  
Nếu như là cái trước thì cũng thôi đi, là cái sau thì không được, nơi này lúc nào cũng đều có thể gặp nguy hiểm! Ta tiến lên muốn kéo Mã Văn Tài, để hắn mau mau rời khỏi đây, lại bị hắn một đẩy ngã ngửa, gằn giọng kêu ta biến, mơ hồ còn mang theo giọng mũi.
  
Đại gia huynh muốn phát cáu thì chuyển sang nơi khác, nhưng huynh cứ như thế trong sơn động chơi trò nổi điên với ta! Mà ta cũng rất đang buồn bực đây, huynh nói đi ta tốt bụng bắt cá, còn giúp huynh nướng, đưa tới tận tay, thế này cũng không được sao? Ta cuối cùng sai chỗ nào, khiến huynh thà trốn vào sơn động cũng không chịu cùng ta ra ngoài chứ!
  
"Huynh đến cùng là muốn sao đây!" Ta không nhịn nổi nữa, phát hỏa, trước khi bão nổi còn nhớ mà đem bó đuốc nhét vào trong khe đá trước, lại nắm cổ áo Mã Văn Tài lên gào với hắn: "Huynh muốn tìm chết, tự mình ra ngoài chết đi, đừng tại cái chỗ quỷ quái này gây phiền phức cho ta!"
  

Bực thì bực, ta vẫn nhớ không vung nắm đấm với hắn. Trước đó trong thư viện đã thề, ta sẽ không đánh hắn, trước khi hắn đánh ta, ta tuyệt sẽ không động đến một đầu ngón tay của hắn.

"Không có liên quan gì đến ngươi!"Mã Văn Tài lạnh lùng tránh ta ra, hơi thở vẫn thô trọng như cũ, đồng thời muốn hủy luôn nguồn sáng từ bó đuốc kia. Ta thấy tình thế không ổn, vội từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn, dùng sức lôi hắn về không cho hắn có cơ hội đụng tới bó đuốc, phí hết cả đống sức cuối cùng cũng kéo được hắn ra, quật mạnh xuống đất. Mã Văn Tài thở hổn hển, cũng không tiếp tục chống đối gì nữa ̀, chỉ là thần sắc tiều tụy ngồi phịch trên đất.
  
Cho tới giờ ta chưa từng thấy qua bộ dạng suy sụp của hắn như thế này, trong lòng chẳng biết tại sao lại hiện lên một cảm giác quái dị, nộ khí vốn cũng tự nhiên âm thầm tiêu tán hết. Mượn ánh lửa dần dần ổn định, ta ngồi xổm trước người hắn, nghiêm túc nhìn ánh mắt hắn, hỏi: "Văn tài huynh, kể ta biết, cuối cùng chuyện gì xảy ra?"
  
"Không liên quan gì đến ngươi." Mã Văn Tài lẳng lặng nghiêng đầu sang chỗ khác, sắc mặt di chuyển mang theo tia nhẹ nhàng. Ta bất động, tiếp tục nói:

"Ta biết không liên quan gì đến ta, ta trước kia lại không quen huynh. Ta cũng không hiểu sao mà huynh lại đột nhiên trốn ở đây, nhưng đến tột cùng có chuyện gì khiến huynh không vui, huynh cũng có thể mở miệng kể với ta. Ta biết con người ta tương đối đần, sẽ không có lời nào dễ nghe an ủi người khác, nhưng phàm là việc Diệp Hoa Đường ta có thể làm, ta tất nhiên sẽ đem hết khả năng giúp huynh."
  
"Kể với ngươi thì thế nào!" Mã Văn Tài đột nhiên nổi điên, "Ngươi căn bản cái gì cũng đều không hiểu! Ngươi giúp ta? Ngươi giúp ta thế nào? Ngươi lấy gì giúp ta? Ngươi có tư cách gì nói giúp ta, ngươi cho rằng ngươi là ai!"
  
"Huynh quản ta là ai hả! Tóm lại ta chính là không muốn cùng huynh ở nơi này thảo luận loại chuyện mà chính ta cũng không hiểu này!"

Ta bị hắn la hét ầm ĩ đến tâm phiền, thật hận không thể tiến lên chặt vào cổ hắn một cái rồi tính sau, như thế tối thiểu còn dễ kéo ra ngoài. Thế nhưng giờ phút này tính công kích của Mã Văn Tài cực mạnh, ta muốn động thủ cũng không tìm thấy cơ hội, lại không thể cứ như vậy bỏ hắn lại đây mà rời khỏi, đành phải áp sát tới, cẩn thận từng li từng tí lần nữa an ủi. Dựa vào tính tình ta, từ trước đến nay buồn bực đều chỉ thích ở một mình, chưa từng ở bên người khác như thế này đâu? Ta chỉ cảm thấy mình bất kể cố gắng thế nào, lời nói ra đều là lạnh cứng như băng, thế mới nói, ta quả nhiên tương đối thích hợp làm thổ phỉ, mà căn bản là không làm được loại nhân vật tỷ tỷ tri tâm kia ư?
  
May mắn chính là Mã Văn Tài không bởi vì ta vụng về ngôn ngữ mà càng thêm bị chọc giận. Tại cố gắng của ta, ánh mắt hắn rốt cục thả lỏng, trầm giọng nói một câu: "Ngươi không giúp được, ngươi không hiểu đâu. Mẹ ta đã sớm mất, ngươi căn bản không có khả năng hiểu."
  
"Huynh làm sao biết ta không hiểu?"

Ta vì cảm giác được sự xa cách trong giọng nói của hắn mà tức giận, "Mẹ huynh chết đi coi như xong chứ gì? Tối thiểu cha huynh vẫn còn sống rất tốt! Cha mẹ ta đều chết hết, ta tận mắt thấy họ chết trong hỏa hoạn, nhưng căn bản bất lực, đã có ai từng thấu qua tâm tình của ta chưa?"
  
"Ngươi nói bậy!" Mã Văn Tài bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi kiếm quét thẳng đến, "Thái Nguyên Diệp gia có người chết khi nào, sao ta chưa nghe nói qua? Ngươi đừng hòng dùng lời gạt ta!"

"Ta, ta nằm mơ thấy. Nhất thời hồi tưởng lại mà thôi."

Ta nhất thời sơ xuất nói ra sự thật không thuộc về thân phận này, mở miệng bao biện, đồng thời trong lòng nhiều tầng phòng bị. Thằng âm binh này nhạy cảm ghê, bề ngoài nhìn thì như lúc nào cũng trong trạng thái động kinh, bên trong đúng là khôn ngoan vẫn không thay đổi chút nào, một khắc không phòng thì không được.
  

"Thôi đi, cái tên này, không có một câu nói thật. Ta thấy ngươi hôm nay theo giúp ta, cũng không phải cam tâm tình nguyện đi?"

Mã Văn Tài thu hồi sự yếu ớt lại, trên mặt khôi phục thần sắc lạnh lùng, "Ngươi muốn đi thì đi. Không cần ở đây giả mù sa mưa diễn trò, Mã Văn Tài ta không cần đồng cảm."
  
"Văn Tài huynh, đừng dỗi nữa, cùng ra đi. Ta cũng không có ý đồng cảm với huynh, chỉ là nơi này rất nguy hiểm, huynh thích nổi giận thế nào thì ra ngoài trước đã, ta sẽ không cản huynh, đừng ở chỗ này buồn bực."

Ta đối với thằng âm binh này thật sự là bất lực, ngươi vĩnh viễn không nghĩ tới hắn một giây sau lại sẽ tuôn ra cái tính tình quỷ gì đâu, ta cảm thấy tính tình ta hẳn là coi là rất bạo, cùng Văn Tài huynh kia so sánh thì hoàn toàn không đáng nhắc tới. Ta nhất định là não ngắn mới chịu đồng ý cùng hắn đi săn gấu, cho đến bây giờ, gấu thì không săn, ta cũng sắp bị ép điên rồi.
  
"Hừ, ra thì ra. Bản công tử vào, chỉ vì muốn xem trong động này có gấu hay không, đã không có, thì là ở bên ngoài." Mã Văn Tài đứng dậy, phủi nếp gấp cùng bụi đất trên y phục xuống, đưa tay gỡ bó đuốc, thản nhiên ra hướng cửa động. Ta thở phào nhẹ nhõm, đem trả cung tiễn cho hắn, cùng theo rời khỏi sơn động. Rốt cục cũng ra khỏi nơi chật hẹp hắc ám, ta không khỏi thở dài một hơi, nói thật, ta ghét không gian hẹp kín, nếu như không phải vì đuổi theo Mã Văn Tài, ta cơ bản sẽ không bước vào nơi đó.
  
Vốn còn đang thấy may rằng gấu chưa trở về thật sự là quá tốt, ai ngờ mới rời sơn động chưa được mấy bước, ta liền thấy nơi xa phía sau cây bên tay trái xuất hiện một cái bóng màu đen to lớn, đang dùng móng vuốt đập tại bờ sông đập, nhìn kiểu tựa như là đang quay cá hoặc là làm gì đó. Mã Văn Tài cũng chú ý tới gấu tới, nhưng không lập tức kéo cung cài tên, mà là đưa tay vỗ vỗ vai ta, nói với ta:
  
"Diệp Hoa Đường, ngươi mới vừa nói, phàm là chuyện ngươi có thể làm, ngươi liền sẽ dốc hết sức giúp ta, phải không?"
  
Ta nheo mắt lại một chút, trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt. Đã thấy Mã Văn Tài bên người chau khóe miệng lên, mắt đen không nhúc nhích nhìn thẳng ta, đưa tay xông chỉ gấu nơi xa, mỉm cười nói với ta: "Giờ sao, ta muốn con gấu kia. Ngươi giúp ta giết nó, ta liền tin tưởng ngươi."
  
Ta không nói gì, chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn. Nam tử đồng môn cùng một phòng với ta này, ta tin chắc rằng hắn biết thành tích ta ở lớp cung tiễn là mười mũi thì hết chín hỏng bấy.
  
Hắn không phải muốn gấu chết. Hắn là đang đưa ta vào chỗ chết.
  

Trên mặt Mã Văn Tài vẫn treo tiếu dung như cũ, lạnh lùng, chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của hắn, phát ra phá lệ chói mắt kinh tâm.
  
"Ta biết mà, ngươi chỉ là đang gạt ta thôi." Hắn nói, "Diệp Hoa Đường, ngươi biết không, ngươi là tiểu nhân, ngươi là chỉ dám nói, hèn hạ không dám làm, ngươi chỉ là tên hèn nhát mà thôi."
  
Không sai, ta là tiểu nhân, ta một mực hối hận vì sao hôm nay tự rước lấy nhục, nhưng ta không phải là hèn nhát, cũng sẽ không nói láo gạt người. Thế nhưng cũng chỉ là một đầu gấu mà thôi, ta đi săn thì sao? Người từ trong võ quán ra, cho tới bây giờ vẫn không biết đánh vần hai chữ lùi bước!
  
Ta không nói tiếp, ra hiệu Mã Văn Tài lui ra phía sau nhanh chân chạy tới bờ sông. Đầu gấu kia cao ước chừng bằng một người, nghe được tiếng bước chân của ta tới, gầm với về phía ta. Ta không để ý tới nó, cấp tốc leo lên một cây đại thụ cách ta gần nhất, sau đó ổn định thân thể, lúc gấu chạy đến dưới gốc cây ý đồ leo lên, giương cung lắp tên bắt đầu phát động tiến công.

Phương pháp kia thật hơi đần mà, thế nhưng dựa vào tiễn thuật của ta, khoảng cách hơi xa một chút cũng chỉ lãng phí mũi tên. Mà ta lại cảm thấy, ở trên cao nhìn xuống dù sao cũng có thế hơn so ở dưới đất, huống hồ ta còn có thể thừa cơ dùng dao găm hay nhuyễn tiên công kích, không được thì cũng có thể dụng quyền cước. Sau một trận đối chọi, ta bị gấu cào mấy cái, gấu kia thì bị ta dứt tới đầu rơi máu chảy, vậy mà định bỏ ta xuống chạy trốn, lúc này Mã Văn Tài ở phía xa phóng một tiễn tới, đinh ninh xuyên thấu đầu gấu, đem đóng đinh trên mặt đất.
  
Ta mang mặt cùng cánh tay dính máu, cũng không nói gì, tự mình từ trên cây leo xuống, đến bờ sông rửa sạch vết máu, cũng không để ý Mã Văn Tài cuối cùng làm sao thu thập đầu gấu kia. Sau một hồi lâu, Mã Văn Tài đi đến bên cạnh ta, ngồi xuống, mang tay dính đầy máu tươi dùng nước sông rửa sạch. Ta chú ý tới cái túi phình lên bên hông hắn, biết đầu động vật hoang dã kia đã bị giết xong, liền đứng dậy, tính đi tìm ngựa mình. Mã Văn Tài đột nhiên vươn tay, lấy xuống chiếc lá vướn trên đầu ta.
  
"Ngươi bị thương rồi." Hắn nói.
  
Cho ngươi đi dùng chủy thủ và nhuyễn tiên đánh nhau với gấu trên cây thử coi, ngươi cũng sẽ bị thương. Tâm tình ta không tốt, không phản ứng hắn, tự mình lên ngựa, quay về. Mã Văn Tài ở phía sau trầm mặc, cũng tới ngay sau đó, theo ta về thư viện. Bởi vì trên người dính máu, chúng ta trong thành Hàng Châu loay hoay một hồi, hắn chủ động bỏ tiền mua cho y phục cho ta, hai người một đường im lặng, về tới Ni Sơn thư viện.
  
Trở lại thư viện rồi, Mã Văn Tài muốn ta đi y xá tìm Vương Lan xin thuốc trị thương, ta không muốn phản ứng hắn, kết quả bị rống lên vài câu, nói ta dỗi với hắn không quan trọng, đừng cứng đầu lấy thân thể chính mình trút giận. Âm bình này thật rất khó hiểu, một hồi muốn ta đi chịu chết, một hồi lại làm ra vẻ quan tâm, ta không rõ suy nghĩ của Mã đại thiếu gia, cũng không dám giận dỗi gì với hắn, ta chỉ là đang tức giận chính mình thôi.
  
Ta quá xúc động, bị người một kích khiến ấm đầu, vì loại người này liều mạng. Ban đêm Mã Văn Tài lại lần nữa muốn ta ngủ trên giường, cũng bị ta không để ý.
  
Mấy ngày về sau, đến tiết Đoan Ngọ. Ta cự tuyệt lời mời của Tuân Cự Bá rủ đi chơi, theo Tạ Đạo Uẩn hạ sơn, trong lòng run sợ hướng tới tiệc đính hôn Tạ gia mà đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net