🌸Chương 28: Đạo tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LOẠN THẾ KIÊU HÙNG

Tác giả: Mặc Giản Không Đường

Edit + Beta: Dung phi nương nương

‼️Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad Sharonnn2010‼️

🫕🍲🧈

Chương 28: Đạo tặc.

Quậy ở chợ một trận, người cũng chưa tìm ra, tới gần trưa, mặt trời đứng bóng, tia nóng chiếu vào người không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô.

Nếu là hiện đại, giờ hẳn là đang mặc quần áo mùa hè. Mọi người hoặc là áo ngắn quần đùi, hoặc là váy dài, cứ thấy mát là mặc. Thế nhưng đây là cổ đại, tất nhiên không thể tùy ý để lộ da thịt, tất cả mọi người phủ trường sam, bên ngoài còn phải có áo bào, vốn là bực không chịu được, lại còn đang trong thế như này, trên trán đều túa ra mồ hôi.

"Văn Tài huynh, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, uống chén trà đi." Chúc Anh Đài có chút chịu không nổi, nàng vốn xuất thân là đại tểu thư, lần này đường đi bôn ba mệt nhọc, gồng đến giờ còn chưa kêu khổ, cũng coi như ghê lắm rồi. Đầu Mã Văn Tài cũng đầy mồ hôi, tất nhiên là đồng ý với ý kiến của nàng, trước khi rời khỏi thư viện ta đã thủ sẵn không ít trái cây, ăn rất sảng khoái, vừa rồi lại uống bát trà hoa cúc, không khát chút nào, vốn định tỏ ý phản đối, nhưng bọn họ cơ bản hình như cũng không còn muốn hỏi ý ta, tự tìm tiểu trà lầu bên đường ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ta không cùng vào, dù sao cũng không khát, vốn định ở ngoài ngắm phong cảnh thuận tiện trông ngựa, ai ngờ Mã Văn Tài lại từ trong trà lầu đi ra, nhất định kéo ta vào, hung dữ đẩy ta xuống ghế. Hành vi của hắn quá trớn, ai không biết còn tưởng rằng chỗ đó đang có thổ phỉ đánh nhau, làm cho hai vị khách quan nhanh chóng đổi bàn cách xa bọn ta ra một chút, sợ bị ảnh hưởng.

Chúc Anh Đài kế bên trừng to mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Mã Văn Tài lại thô bạo với ta như vậy, nhưng ta nghĩ đại khái nàng kinh ngạc bởi vì ta vậy mà không chút phản kháng, bị hắn khó ở mà không nổi điên, còn nhàn nhã lấy điểm tâm trong túi ăn.

Thật ra Mã Văn Tài cũng đâu có dùng sức, chỉ là bề ngoài nhìn giống như rất bạo lực. Ở cùng hắn lâu vậy rồi, ta đối với tính cách  hắn cũng hiểu chút, thực sự lười chống đối, phàm không chọc ta quá đáng, thì giả chết theo hắn cho rồi.

Thực ra trải qua mấy ngày nay, ta cũng nghĩ rất nhiều, cảm thấy nhất định ở trong thư viện cũng không phải là cách, cuối cùng vẫn xuống núi. Vấn đề liên quan tới cơ thể này ta cũng từng nghĩ qua, tuy là nói ta hình như có liên quan đến Diệp Hoa Đường kia nhưng mỗi tội không nói rõ được cũng không diễn tả được, cũng định sắp tới có rảnh muốn tìm cách tìm hiểu chuyện Diệp gia một chút, nhưng mặc kệ chân tướng là gì, ta đều không định tới Diệp gia kia, tìm kiếm sự bảo bọc đâu.

Ta chỉ tin chính bản thân mình.

Bây giờ thân phận chưa bại lộ, ở thư viện vẫn tương đối an toàn, nhưng mà ta cũng phải nghĩ đường lui trước. Phải biết tên Vương Lam Điền kia cũng ở Thái Nguyên, quan hệ lại không tốt với ta, lỡ ngày nào đó ta sẽ bị vạch trần thân phận của, rồi bị đuổi khỏi thư viện. Ta không cách nào miễn cưỡng mình giữ mối quan hệ cùng cái loại cô hồn kia, cũng không cho rằng loại chuyện này sẽ có khả năng xảy ra, nhưng kiểu đường lui này... Thật là đừng tìm tới nó, nhất là đối với loại người không có đầu óc như ta. Tóm lại, đi một bước nhìn một bước.

Tiểu nhị rất nhanh bưng lên một bình trà, để lên bàn, lấy thêm ba cái bát nước lớn. Chúc Anh Đài tự rót một bát trà, uống một hớp, thở dài nói: "Sớm biết phải tới chỗ này giải khát, vừa rồi không nên lãng phí chén trà hoa cúc kia."

"Ngay cả ngươi cũng cười nhạo ta." Mã Văn Tài cũng cầm bát trà đưa lên miệng uống, lông mày hơi nhíu lên, hình như là ngại vị trà không ngon. Tiểu nhị lại bưng mấy món ăn ra bàn, Mã Văn Tài thuận tay đẩy một đĩa rau trộn nhỏ qua trước mặt ta.

"Chê cười huynh, không dám không dám."

Chúc Anh Đài nói, cũng không biết có phải là đang châm biếm người khác không. Nàng vừa nói vừa quay đầu nhìn bao phục trên bàn một chút, "Chỉ tiếc vàng trong túi huynh, không có đất dụng võ."

"Xuỵt!" Ta nhanh đưa thẳng một ngón tay lên, ra hiệu Chúc Anh Đài im lặng. Tại chợ búa chỗ nói kiểu này, vạn nhất vàng bị người khác để mắt tới thì sao giờ! Chúc Anh Đài lại không hiểu ý ta, ngược lại thắc mắc hỏi:

"Diệp huynh sao đây, huynh giấu vàng của chúng ta làm gì?"

Ta xạm mặt lại. Ta nói đại tỷ ngài có thể nhỏ giọng dùm một chút không? Nơi này không phải Chúc gia trang, mà là trà lầu trong phố xá sầm uất ha! Mã Văn Tài nhìn ta một cái, ngược lại không bàn thêm gì về hành vi của ta, chỉ là nâng chung trà lên uống một hớp nước, chắc như đinh đóng cột nói:

"Ta sẽ tìm ra ông ta. Ta không tin trên đời này, không có chuyện gì mà tiền và vũ lực không làm được."

"Huynh đang ở cùng ta, tốt nhất đừng động thủ với người khác, không thì chúng ta đường ai người ấy đi!" Chúc Anh Đài cau mày nói, lại quay đầu hướng về phía ta nói thêm một câu.

"Diệp Hoa Đường, huynh cũng vậy, bớt động thủ với người khác đi."

Ta cảm thấy nàng nói lời này rất khó nghe, không đợi há miệng phản bác, rồi đột nhiên đâu bị một lực mạnh đập trúng, ấn đầu ta vào đĩa đồ ăn trước mặt! Tiếp không thấy gì bên hông nữa , tên kia đúng là thuận tay lấy đi túi tiền của ta rồi! Bên tai truyền đến tiếng đánh nhau, và tiếng mắng chửi của Mã Văn Tài cùng tiếng đạo tặc rì rào chạy trốn.

Ngươi dám đụng đến tiền của ta, muốn chết hả! Ta từ trước đến xem số vàng ấy như mạng mình, giờ phút này lại bị người trộm đi, không khỏi giận dữ, từ trên bàn bật lên co cẳng phóng ra ngoài. Ba tên đạo tặc kia đã chạy đến bên cạnh ngựa của chúng ta, Mã Văn Tài thấy thế chân phải đạp một cái, gọn gàng bật trường cung trên bàn lên cầm trong tay, cài tên muốn bắn. Ta còn chưa kịp tán dương hắn một câu hay lắm, thì thấy bỗng Chúc Anh Đài tiến lên đẩy mũi tên hắn ra, hét lớn:

"Đừng, đừng giết người!"

"Ngươi tránh ra, đừng lôi thôi nữa!" Mã Văn Tài vội la lên, Chúc Anh Đài lại gân cổ lên phản bác hắn: "Nhà các huynh không phải có tiền sao?" Có trộm thì trộm, dù sao nhà các huynh có tiền, coi như bố thí cho chúng là được.

Ta vốn đang chờ Mã Văn Tài một tên bắn trúng ngựa, cản những tên kia chạy mất trước rồi lấy lại vàng, nhưng không ngờ Chúc Anh Đài ngăn chặn, làm chậm trễ thời gian. Thật sự là đại tiểu thư không biết cuộc đời này khó sống, nhà cô có tiền, một chút vàng sẽ không coi ra gì, còn ta không thể ha! Ta lần này ra ngoài lại đặc biệt man theo tận năm lượng vàng, tính trên đường sẵn tiện mua một cái gối mềm mại và chút chăn mền dày mang về dùng, ghế dài cứng quá, ta định lót phía dưới một lớp. Bởi vì lo đụng phải cái cần dùng mà không có tiền mua, mới đặc biệt mang theo nhiều vàng chút, kết quả lần này nếu thả bọn hắn đi, vậy coi như xong!

Tuyệt đối không thể để cho những đạo tặc này chạy mất!

Ta thấy hai tên kia muốn lên ngựa đào tẩu, dưới tình thế cấp bách cũng không nghĩ được nhiều, bổ nhào qua ý níu đuôi ngựa lại, kết quả bị tiểu thâu kia quất một bao phục trúng đầu, ta tức giận lấy dao găm từ bên hông ra muốn phóng qua, Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài đằng sau đã đuổi tới, Mã Văn Tài giữ eo ta, không cho ta dí nữa, Chúc Anh Đài thì cấp tốc gỡ chủy thủ trong tay ta xuống, nghiêm mặt la lên phía ta: "Nói huynh đừng giết người, huynh sao lại không nghe!"

Giết người? Ta bây giờ muốn giết cô đó! Bị bọn hắn quậy đủ trò, hai tên trộm kia trong chớp mắt đã cưỡi ngựa chạy xa. Chỗ này lúc đầu có ba con ngựa, lúc nãy nếu cưỡi ngựa đuổi theo còn có thể bắt được bọn chúng... Hiện tại một con ngựa cuối cùng cũng bị bọn chúng lúc chạy trốn dắt đi, muốn đuổi theo cũng không còn cách nào đuổi! Khốn kiếp, vàng của ta...

"Được rồi Diệp huynh, đừng trừng mắt nữa, vàng của ta và Văn Tài huynh cũng đều bị bọn chúng lấy đi, không phải chỉ có một mình huynh. May mắn là tiền của Sơn Bá cho không bị trộm mất, chúng ta còn được một ít." Chúc Anh Đài nói rồi từ bên hông lấy ra một cái túi tiền, trên mặt tỏ ra thần sắc ngọt ngào.

Ta thực sự bất lực với nàng, tức giận hung hăng đạp một cước vào cột buộc ngựa, ngược lại khiến chân mình va chạm đến thốn. Mã Văn Tài sau lưng kéo ta qua nói: "Bỏ đi, A Đường, đừng đuổi theo." Hắn nói rồi đưa tay qua giúp ta lấy thứ gì đó từ trên mặt xuống, rồi cẩn thận xem xét cái trán ta, đưa tay chạm vào chỗ bị bao phục đập trúng, thấy ta đau thắt lại, không khỏi cả giận nói:

"Đuổi không kịp thì thôi, ngươi tự nhiên nắm đuôi ngựa làm gì? Đúng là lỗ mãng! Trong cái bao phục kia toàn là vàng, bản thân cũng không biết tránh đi, chỉ biết chờ ăn đập!"

Lúc này Chúc Anh Đài cũng đi tới, thấy ta một mặt chật vật, im lặng không lên tiếng từ trên người lấy ra một cái khăn tay đưa tới nói: "Lau đi, Diệp huynh."

Ta lúc này mới nhớ tới mặt mình trước đó từng bị ập vào trong đĩa đồ ăn, sau đó chỉ lo bắt người cũng chưa kịp lau đi. Nhưng thái độ của Chúc Anh Đài thực sự làm ta không ưng. Lúc ta đang định dùng tay áo lau qua loa, Mã Văn Tài cầm lấy khăn tay, đồng thời không khách khí giữ vai ta lại, thủ pháp thô lỗ lau sạch mặt ta. Nhưng mà hắn có để ý tránh vết thương trên trán đi, ngược lại là ta không có cảm giác đau đớn gì.

Ta thoáng chút ủ rũ, buồn bực nói: "Cảm ơn." Chộp lấy khăn tay, tự mình tiếp tục lau mặt, Mã Văn Tài hừ một cái, phất tay áo đứng một bên.

Lúc này chủ quán kia từ trà phô ló đầu ra, sợ hãi rụt rè nói với bọn ta: "Khách quan, những thức ăn này của các ngài, hết thảy là bảy văn tiền."

Mã Văn Tài nghe vậy giận dữ nói: "Mắt chó của ngươi bị mù sao? Ngươi không thấy tiền của bọn ta bị trộm à!"

Chủ quán kia rụt đầu lại, tiếp tục liều nói: "Chính là... Biết tiền của ngài mất, cho nên tiểu nhân, mới sốt ruột nha."

Mã Văn Tài dừng một chút, vươn tay đoạt túi tiền của Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài giật lại, "Đừng lấy!"

Nàng nói: "Đây là Sơn Bá cho ta, huynh không thể đụng vào."

"Ngươi!" Mã Văn Tài tức giận đến nói không ra lời, ta thì thầm thở dài. Chủ quán kia thấy chúng ta chậm chạp không trả tiền, không khỏi vội la lên:

"Các ngài, các ngài sẽ không ăn uống chùa chứ? Không trả tiền, ta sẽ báo quan đó!"

"Tốt, tốt nhất là báo quan." Mã Văn Tài giận quá hóa cười, tiến lên một bước, "Ngươi báo đi, bây giờ ngươi liền báo, cho ngươi biết bổn đại gia ta là ai!"

"Này!" Chúc Anh Đài vội kéo hắn lại, bản thân lấy túi tiền từ bên hông ra, đếm bên trong chỉ có sáu văn tiền, tiến lên đưa cho chủ quán kia nói: "Ông chủ, chúng ta chỉ còn số tiền này, ông chịu ủy khuất chút, nhận đi."

Chủ quán kia cầm tiền, trừng chúng ta một cái, bất mãn trở về. Mã Văn Tài tức giận một cước đạp gãy bàn, nói với Chúc Anh Đài: "Ngươi không cần đưa hắn tiền! Báo quan đi, đến quan phủ, cho hắn lãnh đủ!"

"Huynh!" Chúc Anh Đài giận đến xanh mặt, "Mã Văn Tài, ta nói lại cho huynh một lần nữa, nếu như huynh tiếp tục đánh người, chúng ta mỗi người một ngả, đường ai người ấy đi!"

"Đi thì đi!" Mã Văn Tài cũng bực, một phát nắm cổ tay ta lôi sang bên cạnh, "A Đường, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn!"

Ta không nghĩ tới hắn vậy mà nổi gió thành mưa, thật sự muốn bỏ Chúc Anh Đài lại, vội ngăn cản. Bực thì bực, cãi thì cãi, nếu thật bỏ Chúc Anh Đài một mình ở đây, không nói những chuyện khác, đoán chừng Lương Sơn Bá sẽ hận chết ta. Huống hồ bỏ lại một tiểu cô nương ở nơi dã ngoại hoang vu, thế này nói sao mà lọt tai nổi? Nhìn ra được, Mã Văn Tài cũng không phải làm bộ đâu, nếu ta không khuyên giải, hắn thật muốn tách ra, Chúc Anh Đài bên kia hết lần này tới lần khác còn nhất định muốn chúng ta cam đoan không được đánh người, không được đánh, nếu không thà một mình đi tìm Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh.

Ta tức đến choáng váng, sớm biết như vậy, chi bằng ta ngoang ngoãn ở lại thư viện cho rồi, cho dù có Vương Huy Chi cả ngày quấn lấy ta, cũng đỡ hơn kẹt giữa hai vị này phân tranh cao thấp!

Sau đó ta cũng bực, tỏ ý nếu không được nữa mọi người chia ra ba đường là xong, tự đi tìm Đào Uyên Minh! Kết quả ta nói xong lời này, hai người kia lại do dự. Cuối cùng miễn cưỡng đồng ý hiệp nghị, trên thân ba người cũng đều không có tiền, tách ra có thể sẽ bi kịch, vẫn là trước cùng đi rồi tính sau. Dựa theo bái thiếp của sơn trưởng, Đào Uyên Minh hẳn là ở lân cận thị trấn này, Chúc Anh Đài đề nghị, hay là lên núi xem thử.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net