Ngoại truyện 1: Lý Phúc Quý [4.2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ công chúa Trường Lạc, một khi điều tra là tra tới mức không thể nào tưởng tượng nổi. Thời gian trước đó, hôm nào Trường Lạc cũng ngủ trưa với Tiểu Gia Lạc ở thiên điện Vị Ương cung, nàng thích vỗ lưng Gia Lạc, hát ru muội muội bằng bài hát "chúc bé cưng ngủ ngon". Ngày nọ, không hiểu vì sao nàng lại lặng lẽ đi theo hai cung nhân đến Ngự hoa viên. Hai cung nhân ấy một mực khai rằng người ở cạnh công chúa Di Lạc đã đẩy công chúa Trường Lạc xuống hồ. Công chúa Di Lạc mới bốn tuổi, rúc vào lòng Hứa Đức phi, khóc lóc không ngừng: "Không phải ta! Con không biết, lúc con đi qua đó, tỷ tỷ đã rơi xuống nước rồi." Đương lúc người ở cạnh công chúa Di Lạc một mực không nhận tội, thì một thị nữ đột nhiên cắn lưỡi tusat. Chỉ trong giây lát, chuyện đã thành chết không đối chứng, vô cùng hỗn loạn.

Tra tới tra lui, không ai nói chắc được câu nào, nhưng nhờ có người nào đấy ngầm đồng ý, nên cái mũ này chụp trọn trên đầu mẹ con Hứa Đức phi. Lạ ở chỗ Hoàng thượng chỉ thay đổi một loạt cung nhân của Vị Ương cung, còn bên Hứa Đức phi, cùng lắm nàng ta chỉ bị phạt bổng lộc, công chúa Di Lạc chỉ bị cấm túc.

Người nào người nấy trong hậu cung thổn thức không thôi, thầm nói Hứa Đức phi quả là thịnh sủng. Hứa Đức phi nghiến răng nghiến lợi, bế công chúa Di Lạc tới Vị Ương cung nhằm tạ tội với Thẩm Hoàng hậu. Đây là lần đầu tiên nàng ta gỡ bỏ lớp mặt nạ luôn mỉm cười điềm nhiên kia:

"Thẩm Vân Dao, ngươi cũng đâu phải kẻ ngu, chắc hẳn ngươi hiểu ý ta là gì. Ta chỉ nói một câu thôi, Di Lạc của ta trong sạch."

Trải qua chuyện lần này, cuối cùng Hứa gia và Hứa Đức phi mất kiên nhẫn. Vì sự trong sạch của công chúa Di Lạc, Hứa Đức phi quyết định ra tay, Hứa gia vừa hành động đã thành cá cắn câu.

"Ngươi nghĩ xem, liệu hắn có biết người đó là ai không?" Thẩm Hoàng hậu vỗ về chiếc khóa trường mệnh mà Tiểu Trường Lạc luôn mang bên mình, giọng nàng hững hờ như phiến lá rụng: "Chắc chắn hắn phải biết, chắc chắn người đó là người của hắn... Hứa gia rúc mình trong mai rùa, hắn muốn dẫn dụ bọn họ ra..."

"Thế là Tiểu Trường Lạc của ta thành mồi câu, Tiểu Trường Lạc của ta..."

"Ngươi đừng vội, ta biết hắn không phải loại người như vậy, hắn không tệ đến thế."

"Nhưng chắc chắn hắn biết người đó là ai, vậy mà lại không nói gì, cuối cùng vẫn nín nhịn." Nói đến đây, đôi mắt nàng đẫm lệ: "Giống... giống như Tiểu Trường Bình của ta. Hắn biết hết, nhưng hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Ta cứ nghĩ người đó là ai... Bọn họ thật là thông minh, sao ta không học được chút thủ đoạn nào của họ..."

Không phải không học được, mà là đề phòng giặc cướp cả ngàn ngày, tất sẽ có ngày không phòng được, cho nên phải giết giặc, nhưng giặc nhiều như vậy, mà tên nào cũng có tuyệt chiêu.

Đến cuối cùng, Lý Phúc Quý cũng không biết người đó là ai, không biết rốt cuộc Hứa Đức phi có điều tra ra hay không, dẫu sao trước giờ cao thủ luôn so chiêu trong bóng tối; còn ở ngoài sáng, trước lời kêu gọi của Hộ Quốc công, Hoàng thượng quyết định tổ chức đợt tuyển tú đầu tiên của bổn triều.

Đêm trước ngày tuyển tú, Thẩm Hoàng hậu mang thai bảy tháng đột ngột sinh non, nàng sinh được một tiểu hoàng tử, đặt tên là Trường An. Trường An là một cái tên hay.

Hai mươi ba nữ nhân được chọn vào cung, Chu Thục phi hoàn toàn trở mặt với Hoàng thượng. Bên ngoài tẩm điện của Hoàng hậu, Chu Thục phi chửi mắng Hoàng thượng không ra gì, làm Lý Phúc Quý sợ tới mức mềm hết hai chân, nhưng nàng ấy chỉ lo chửi cho đã cái nư: "... Ngươi, còn coi mình là nam nhân thì làm ơn tha cho Dao Dao đi. Mé, tình thâm nghĩa trọng con khỉ, ngươi muốn làm minh quân cả đời, vậy ngươi yêu đương làm chóa gì? Đúng là tưởng bở! Dao Dao bị ngươi hại chưa đủ thảm hả? Cầu xin ngươi đó, để nàng được sống bình an yên ổn, không cần thích ngươi nữa được hông? Ngươi không thể một lòng một dạ thương nàng, vậy ngươi buông tha nàng đi, đừng khiến nàng thích ngươi nữa được hông? Ù mé!"

Chu Thục phi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, dáng vẻ nàng ấy trợn trừng như thể một mực chịu chết, nhưng Hoàng thượng lại không hề tức giận. Hắn nhìn tẩm điện của Thẩm Hoàng hậu, sau một lúc lâu mới nói: "Ban ngày nàng chăm sóc Dao Dao vất vả, về nghỉ đi."

Hắn đi vào tẩm điện của Thẩm Hoàng hậu. Thẩm Vân Dao đang khom người ngân nga khúc hát, toàn tâm toàn ý ru ngủ đứa trẻ gầy yếu trong lòng mình. Dưới ngọn đèn vàng, bóng hình hai mẹ con hắt lên tường, tự dưng khiến người ta nghĩ tới bốn chữ "nương tựa lẫn nhau".

Hoàng thượng ngồi xuống cạnh giường, đón Tiểu Trường An vào lòng, cúi đầu khẽ hôn con, hắn cất giọng chầm chậm: "Kiều Kiều Nhi, chuyện gì nàng cũng biết có phải không?"

Ngón tay Thẩm Hoàng hậu nắm lấy một góc long bào màu đen của hắn, sau đó cào cào hoa văn in chìm trên đó, nàng nở nụ cười, tưởng như bảy năm khắc cốt ghi tâm vừa qua chỉ trôi đi trong thoáng chốc: "Thiếp biết hết, thiếp biết chàng chỉ thích thiếp, chẳng qua chàng muốn làm một hoàng đế tốt."

Giọng nói của nàng cất lên đều đều, giống như trước đây nàng hay kể chuyện cổ tích cho Tiểu Trường Lạc nghe: "Trước giờ thiếp không trách chàng, cho tới ngày hôm nay thiếp cũng không trách chàng. Thiếp chỉ hận bản thân mình năm đó không nên nghe theo chàng, không nên gọi chàng là Tu ca ca."

"Tu ca ca, thiếp mệt rồi."

"Sau này, chúng ta mạnh ai nấy sống đi."

Hoàng thượng nắm lấy ngón trỏ của nàng, vỗ về móng tay màu hồng nhạt, nước mắt hắn rơi trên tay nàng: "Ta hiểu."

Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Trường An trong lòng mình, đứa trẻ sinh thiếu tháng nên gầy yếu tái xanh, nửa đêm tỉnh giấc, tiếng khóc yếu ớt của nó như mèo kêu, khiến người ta nghe mà muốn nát lòng.

Hoàng thượng đứng dậy, khẽ đong đưa đứa trẻ, hắn lại nói: "Ta hiểu rồi."

Hắn khẽ cất tiếng ru: "Ấy vành trăng khuyết chiếu Cửu châu - Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu - Bao cặp vợ chồng trong màn lụa - Bấy kẻ lênh đênh tận đâu đâu..."

Thẩm Hoàng hậu cúi đầu ngồi dưới ánh đèn, nhẹ nhàng chớp mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net