Ngoại truyện 1: Lý Phúc Quý [5.2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết năm ấy cũng lạ đời, mới tới tháng mười, tiết Sương Giáng vừa qua, tuyết đã rơi xuống ồ ạt. Tuyết lớn kéo dài hơn mười ngày, khiến vô số bá tánh chết cóng. Từ Hà Nam đến Hà Đông rồi lại Hà Bắc, nơi nào nơi nấy đói rét như nhau, nạn dân tuyệt vọng khóc lóc kêu gào. Tai họa nhất chính là lúc mở kho lương thực ở Biện Châu, quan khâm sai do triều đình phái đi cứu tế suýt thì té nhào – bởi lẽ kho lương thực trống hoác, số lương thực cứu mạng ấy đã sớm hóa thành những nén bạc trắng tinh, chẳng biết lọt vào túi nhà ai.

Vừa khéo, Thái thú của Biện Châu lại mang họ Thẩm.

Hoàng thượng bận đến mức nhiều ngày không ngủ được bao nhiêu, vậy mà vẫn không quên đi thăm Tiểu Trường An yếu ớt, thấy hai mẹ con được che chắn cẩn thận hắn mới yên tâm. Đó là nhờ có người nhớ đến, còn ở chỗ Hứa Đức phi lại không ai thèm quan tâm. Công chúa Di Lạc vốn được cưng chiều từ nhỏ, sốt cao ba bốn ngày không hạ. Sáng hôm nọ tuyết vừa rơi xuống, tiểu công chúa níu tay áo mẹ mình, lẩm nhẩm đôi câu rồi mất.

Hoàng thượng bận bịu chuyện cứu tế trên triều, không ngừng giằng co tranh luận với Thẩm lão Thừa tướng, chẳng có thời gian để tâm tới mấy chuyện khác. Từ chuyện mời Thái y cho đến lo liệu tang sự cho Di Lạc, tất cả đều nhờ Thẩm Hoàng hậu. Tiểu công chúa nhỏ xíu trút hơi thở cuối cùng trong lòng mẹ nó, Lý Phúc Quý vốn tưởng đâu sẽ rất hả giận, nhưng lại không cảm thấy thế. Hứa Đức phi không rơi một giọt nước mắt, nàng ta chỉ ôm đứa trẻ mà nỉ non "Di Lạc Di Lạc" từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, Lý Phúc Quý nghe tiếng nỉ non của nàng ta, gợi lại rất nhiều chuyện cũ mà y cả đời khó quên.

Lưu Mỹ nhân chết không nhắm mắt; bóng dáng kiêu ngạo cô đơn của Cát Tường cô cô khi bái biệt Thái tử; tiếng cười lanh lảnh của Thái tử khi ôm hai đứa con mới cất tiếng khóc chào đời; Thẩm Hoàng hậu dựa vào gối ngọc thầm chảy nước mắt; đêm trước khi Nhân Hòa Thái hậu "đau lòng qua đời", Hoàng thượng đi ra từ bạo thất, cả người đầy mùi máu tanh; Tiểu Trường An ngày đêm khóc oe oe, Hoàng thượng nhìn Vị Ương cung mà thở dài...

Cuối cùng Hứa Đức phi buông tay con, giao cho cung nhân. Nàng ta nhìn Thẩm Hoàng hậu, nở nụ cười hào phóng thanh nhã như cái ngày nàng ta mới vào Đông cung:

"Hoàng hậu nương nương, có trách thì trách chúng ta gả sai người đi."

Mọi người nghe câu này, chỉ cảm thấy nàng ta oán trách quân vương bạc tình. Nhưng suy cho cùng, nàng ta làm chuyện ác quá nhiều, máu thấm trên tay nàng ta cũng không hẳn đều do Hoàng thượng.

Lý Phúc Quý chỉ cảm thấy đứa trẻ đáng thương, chứ không cảm thấy nàng ta đáng thương. Đến cuối năm, tự dưng Tiểu Trường An mắc bệnh đậu mùa, Lý Phúc Quý mới hiểu ra tất cả --- câu nói kia của Hứa Đức phi vốn không phải oán trách, nàng ta càng không cần y thương hại. Từ ngày tiên đế băng hà, Hứa Đức phi và cô cô của nàng ta sớm đã chuẩn bị một chiêu cuối cùng, chẳng qua họ còn đang suy nghĩ phải xuất chiêu lúc nào mới có thể khiến Hoàng thượng đau thương nhất. Lúc trước chần chừ mãi không ra tay, áng chừng là do còn niệm tình cũ.

Sau khi Tiểu Trường An nhiễm bệnh, ngay hôm sau, Hứa Đức phi mặc y phục lộng lẫy, dùng ba thước lụa trắng treo cổ tự vận. Tiểu Trường An mới hai tuổi, nói năng còn chưa rõ ràng, cứ thế mà trút hơi thở trong chốn thâm cung, để lại vệt máu cuối cùng, minh chứng cho trận đấu tranh giành quyền lực khốc liệt này.

Nhị hoàng tử vừa qua đời, trên triều đường, môn sinh của Thẩm gia chỉ suy nghĩ đơn giản là dù sao Hoàng thượng cũng nên bồi thường an ủi, nói tới nói lui, cuối cùng lại mơ hồ nhắc tới Thẩm Hoàng hậu kiểu "không nể mặt Tăng cũng phải nể mặt Phật". Tấu chương cầu xin thay cho Thẩm Thái thú cũng như măng mọc sau mưa, ùn ùn xuất hiện ở Ngự thư phòng. Nhưng Hoàng thượng là người như nào chứ? Tết Thượng nguyên, hắn vừa mới lau nước mắt trên mặt Hoàng hậu, tự tay đặt tiểu hoàng tử vào trong quan tài, sau đó lập tức hạ chỉ "mời" Thẩm lão Thừa tướng cáo lão về quê dưỡng già, Thẩm Thái thú thì chém đầu thị chúng, tất cả gia quyến của ông ta sung vào cung làm nô tỳ.

Ba tháng sau, Thẩm lão Thừa tướng qua đời, Hoàng thượng đứng ngoài Vị Ương cung suốt một đêm. Tảng sáng, Thục phi đi ra, sai người nâng một cái rương đến Vĩnh An cung, nói với Hoàng thượng đôi câu:

"Nàng ấy nói là nàng ấy hiểu tất cả, không phải người, không trách người."

"Chẳng qua nàng ấy mệt rồi."

"Nàng ấy nói, nguyện người sống lâu trăm tuổi, làm một Hoàng đế vang danh sử xanh."

"Nàng ấy còn nói, sau này nếu không còn chuyện gì quan trọng thì không cần gặp lại nhau nữa."

Trong cái rương kia chất đầy đồ vật, tất cả đều được lau chùi sạch sẽ. Có mấy bức tranh chân dung tự tay Hoàng thượng vẽ cho Thẩm Hoàng hậu, có con diều đã gãy khung, có các món đồ chơi nhỏ bằng gỗ, ngoài ra còn có một thứ được lụa trắng bao bọc cẩn thận ---

Đó là một cành mai trụi lủi.

Hoàng thượng thấy vậy thì cất vào thôi, ngày tháng cũng cứ thế trôi qua, chỉ duy nhất một lần hắn say rượu là tháng năm năm nọ, hắn triệu cháu gái của Giang Thái phó – Giang Mỹ nhân đến thị tẩm.

"Dao Dao năm đó cũng giống nàng, cười rộ lên ngoan hiền như vậy, không biết nên nói nàng ấy to gan hay nhát gan, đêm tân hôn mà cứ dựa vào cạnh giường ngủ gà ngủ gật, ta tặng cành mai cho nàng ấy, nàng ấy còn không dám nhận mà."

Hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu, cười ha ha với Lý Phúc Quý:

"Mười năm rồi."

Một năm sau, Thẩm Hoàng hậu bệnh nặng, mất ở Vị Ương cung, hưởng dương hai mươi lăm tuổi. Hoàng thượng ở Vĩnh An cung, tự tay lấy từng món đồ trong rương ra lau chùi sạch sẽ rồi cất trở lại. Tảng sáng, hắn nói với Lý Phúc Quý: "Để vào nhà kho rồi khóa lại đi."

Lý Phúc Quý đi ra khỏi nhà kho, cả cung đã thay đồ tang. Hoàng thượng mặc đồ trắng, mang giày trắng đứng ngoài cửa Vĩnh An cung, bóng dáng kiêu ngạo của hắn như ngọn núi nguy nga từ thời viễn cổ. Lý Phúc Quý sực nhớ đến đêm tuyết mười năm về trước, có một thiếu niên say chếnh choáng giơ cao một cành mai chi chít nụ hoa, cười hềnh hệch như tên ngốc:

"Ta mang tới cho Dao Dao xem!"

Bây giờ, chẳng ai hay hoa tuyết bay bay đậu trên cành mai từ lúc nào, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài.

[Hết]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net