Chương 131: Tốt nghiệp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lắng sao?"

Đồng Tuyết Lục vội vàng tâng bốc: "Bà nội Thấm làm người đáng tin nhất, đương nhiên là cháu yên tâm rồi."

Lúc này trong phòng chỉ còn lại 2 người bọn họ, vừa rồi Ngụy Nhiên nhìn thấy dáng vẻ Trình Tú Vân chỉ mặc quần lót thì đỏ mặt xấu hổ đến gần như nhỏ máu.

Đợi Trình Tú Vân bọn họ vừa đi, cậu ta lập tức bỏ chạy.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, 2 bộ hình của bà ta để lại cho đời sau xem cũng chẳng có gì, quần áo trên người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng vẫn nhiều hơn so với người mặc bikini trên bờ biển.

Nhưng ở cái thời đại này cũng đủ để cho bọn họ sợ hãi, ít nhất có thể làm cho 2 người bọn họ kiêng dè một thời gian.

===

2 người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đi ra khỏi Tiêu gia, toàn thân đau nhức mệt mỏi rã rời, trong nội tâm lại bùng lên lửa giận.

Sử Tu Năng đẩy mạnh Trình Tú Vân ra: "Bà không đi thì tự tôi đi, tôi muốn đến đồn cảnh sát báo án để bắt tiểu tiện nhân kia lại!"

--- Con mẹ nó, đời này ông ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy, dù nghĩ như thế nào thì ông ta cũng không nuốt trôi được cục tức này!

Trình Tú Vân bị đẩy mạnh đâm vào vách tường, sau lưng ma sát vách tường đau đến nổi bà ta không nhịn được nổi giận: "Ông muốn đi chịu chết đúng không? Vậy ông đi đi, tôi không cản ông, sau này nếu như bị bắt lại tôi sẽ coi như ông chết rồi!"

Sử Tu Năng dừng bước, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn bà ta: "Nếu còn chị dâu hai thì Sử gia chúng tôi cũng sẽ không trở thành như bây giờ!"

Năm đó mỗi người bọn họ đều đã có gia đình, ở bên nhau chỉ để tìm kiếm sự kích thích, cũng không muốn ly hôn với vợ và chồng của mình.

Chỉ là sau đó lại bị cha của Ôn Như Quy phá vỡ gian tình, 2 người mới bị ép phải ly hôn.

Trình Tú Vân không ngờ rằng ông ta lại nói những lời này, lập tức như bị vạn tiễn xuyên tâm: "Sử Tu Năng, lương tâm của ông không thấy đau khi nói những lời này sao? Năm đó, nếu không phải ông dụ dỗ tôi thì sao tôi lại phản bội chồng của mình, ngược đãi con trai ruột của mình được? Bây giờ ông còn có mặt mũi trách ngược lại tôi sao?"

Năm đó sở dĩ ngược đãi Ôn Như Quy không phải vì anh làm mất đứa bé trong bụng của bà ta, mà là vì anh đã nhìn thấy cảnh bà ta và Sử Tu Năng ngoại tình bên ngoài.

--- Vì để hăm dọa bịt miệng anh mà bà ta mới có thể nghĩ ra cách này giày vò anh.

--- Đương nhiên đây chỉ là một nguyên nhân trong đó.

Nguyên nhân khác là từ nhỏ Sử Tu Năng và cha của Ôn Như Quy đã có khoảng cách, mối quan hệ của 2 người không được tốt.

Sau này khi 2 người bọn họ cấu kết lại, Sử Tu Năng thỉnh thoảng đã giật dây cho bà ta ngược đãi Ôn Như Quy, bà ta đối với đứa bé Ôn Như Quy kia cũng không có tình cảm gì, lại vì muốn lấy lòng nên đã thuận theo ý của ông ta.

Nhưng bà ta không cách nào chịu được ông ta đẩy hết trách nhiệm lên người mình.

--- Nếu như không phải vì ông ta thì bà ta và Trình gia sao lại đi đến bước đường này chứ?

Đáp lại ánh mắt như phóng hỏa của bà ta, Sử Tu Năng chột dạ quay đầu đi: "Nhưng không thể buông tha cho tiểu tiện nhân kia như vậy được, tôi thật sự nuốt không trôi cục tức này!"

Trình Tú Vân đi đến vuốt ve cánh tay của ông ta nói: "Người ta thường nói nằm gai nếm mật. Chúng ta nhìn một chút, bây giờ chính sách quốc gia ngày càng cởi mở, chỉ cần chúng ta kiếm được tiền thì còn sợ sau này không đối phó được Ôn gia và tiểu tiện nhân kia sao?"

--- Có tiền mua tiên cũng được, việc khẩn cấp trước mắt của bọn họ là phải kiếm tiền.

Sử Tu Năng cau mày: "Vậy tiền vốn buôn bán ở đâu ra đây?"

Trình Tú Vân suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta bán nhà đi? Liều sống liều chết một phen, tôi chắc chắn chỉ cần chúng ta dám liều mạng thì nhất định sẽ không lỗ vốn!"

Sử Tu Năng cũng chịu cảnh bất lực này lâu lắm rồi, cắn răng nói: "Vậy cứ bán nhà đi, chúng ta chơi lớn một vố!"

Sau đó 2 người lại trở nên tốt đẹp, cùng đến bệnh viện xử lý miệng vết thương.

2 người tạm thời không đi tìm Ôn gia nữa, còn nhiều thời gian, chờ đến khi bọn họ trở mình thì cũng chính là ngày Ôn gia phải chết.

===

Đợi ông cụ Ôn và chú Tông trở về, Đồng Tuyết Lục đã kể lại chuyện xảy ra buổi sáng cho bọn họ nghe, ông cụ Ôn giận đến nỗi định đi giết chết 2 vợ chồng Trình Tú Vân và Sử Tu Năng.

Cuối cùng vẫn được Đồng Tuyết Lục khuyên bảo.

Đợi đến tối Tư lệnh Tiêu trở về cũng tức giận đến nổi đập vỡ 1 cái bát.

Đồng Tuyết Lục Sợ bọn họ kích động sẽ dùng những mối quan hệ trong tay đi đối phó 2 người kia nên ngay sau đó đã nói kế hoạch của mình cho bọn họ biết, lúc này mới khiến cho 2 ông cụ tạm thời ổn xuống.

===

Thời gian nhanh chóng trôi qua, khi học sinh cấp 3 chuẩn bị chào đón kỳ thi Đại học thì đám người Đồng Tuyết Lục cũng chào đón ngày tốt nghiệp.

Đối mặt với sự chia xa sắp đến, trong lòng các học sinh vẫn tràn đầy tiếc nuối, mọi người lưu luyến chia tay, lưu lại cách thức liên lạc của từng người, nói là sau này nhất định phải liên lạc nhiều hơn.

Tốt nghiệp năm nay không giống như trước nữa, chẳng còn quần áo cử nhân để mặc. Nhưng tốt nghiệp vẫn phải có cảm giác nghi thức, mọi người mặc quần áo đẹp nhất, chụp hình kỷ niệm dưới sân trường.

Bởi vì tất cả mọi người không cho người nhà tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp nên Đồng Tuyết Lục cũng không gọi người nhà tới, cô cùng mọi người đi ăn bữa cơm tạm biệt.

Khó có được một lần thoải mái, có vài bạn học nam đã uống rượu say ở bữa cơm tạm biệt này, các bạn học nữ tay nắm tay, nhiều người đỏ cả mắt.

Đồng Tuyết Lục là nửa đường mới được xếp vào lớp, các bạn khác trong lớp học chung với nhau 4 năm thì cô chỉ học chung với họ được 2 năm, lại vì không ở chung ký túc xá nên mối quan hệ luôn có cảm giác xa cách.

Có điều vì không đột ngột nên khi cô bắt đầu diễn xuất thì so với những người khác càng có vẻ lệ hoa đái vũ, lưu luyến không rời.

--- Lập tức khiến cho mọi người cảm thấy cô là một người vô cùng trọng tình cảm.

--- Ly biệt chỉ là một việc nhỏ xen giữa đời người, mọi người vẫn quan tâm chuyện việc làm hơn.

Đang lúc mọi người lo lắng mình được phân đến đơn vị không tốt, Đồng Tuyết Lục lại chủ động nói với lãnh đạo mình không muốn làm nữa, định đi làm ăn.

Mọi người nghe được tin tức này đều vô cùng kinh ngạc.

Lúc này Đồng Tuyết Lục bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng.

Chủ nhiệm nhìn cô, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập: "Bạn học Đồng, em có thể giải thích tại sao lại từ bỏ việc đi làm không?"

Đồng Tuyết Lục là một học sinh rất xuất sắc, thành tích, tính cách và gia thế bối cảnh đều rất ưu tú. Với học trò như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã muốn bồi dưỡng có thành một nhân viên ngoại giao ưu tú.

Nhưng cô lại nói mình không có hứng thú, sau đó nhanh chóng nhảy lớp, nguyên nhân chính là muốn mau chóng kết hôn.

Điều này làm cho ban lãnh đạo và giáo viên đều vô cùng đau đầu.

Không ngờ hiện tại cô lại yêu như con thiêu thân rồi, trường học vẫn chưa phân công công tác cho cô mà cô đã chủ động từ bỏ.

--- Con tim của chủ nhiệm rất mệt mỏi.

Đồng Tuyết Lục: "Chủ nhiệm, ý định làm ăn của em, trước đây đã mua cửa hàng xong rồi, sau này rất nhanh đã có thể khai trương."

Chủ nhiệm: "..."

--- Sĩ nông công thương, mặc dù bây giờ không còn là xã hội phong kiến, nhưng đi làm ăn sao ổn định bằng ở lại đơn vị chứ?

Chủ nhiệm và giáo viên ở văn phòng đều dồn dập khuyên bảo Đồng Tuyết Lục, phân tích nát nước đạo lý ra nói cho cô biết, sợ cô trẻ tuổi nóng nảy đi nhầm đường.

Nhưng Đồng Tuyết Lục rất ngoan cố, một khi đã quyết định thì 10 con trâu cũng kéo không lại.

--- Chủ nhiệm và các giáo viên đều rất mệt mỏi.

Có một giáo viên không đồng ý với hành động này của Đồng Tuyết Lục: "Bạn học này, nếu như em muốn buôn bán thì lúc trước cần gì phải lên đại học, em đây không phải là đang lãng phí tài nguyên quốc gia sao?"

Đồng Tuyết Lục quay người nhìn về phía đối phương: "Cô à, em cảm thấy lời này của cô rất bất công. Lên đại học là vì phục vụ nhân dân tốt hơn, đến đơn vị là vì nhân dân phục vụ, lẽ nào việc buôn bán cũng không phải là vì nhân dân phục vụ sao?"

"Hiện tại chính sách quốc gia khuyến khích cải cách cởi mở, vùng sâu còn xây đặc khu kinh tế. Tất cả những điều này đều chứng tỏ quốc gia quyết tâm muốn phát triển mạnh kinh tế, em làm theo Đảng và chính sách của quốc gia thì có gì không đúng?"

--- Giáo viên kia bị chặn họng một cái, lập tức á khẩu không trả lời được.

Thật ra thì bà ta vẫn không tán thành Đồng Tuyết Lục đi làm ăn gì đó, nhưng bà ta không dám phản bác, nếu không thì chính là đang nói phát triển kinh tế là việc sai lâm.

--- Thật ra Đồng Tuyết Lục rất rõ suy nghĩ của lãnh đạo và giáo viên.

Đừng nói là người của niên đại này, dù là sau này thì vẫn có rất nhiều người lớn trong lòng luôn cảm thấy đơn vị quốc gia hay là nhân viên công vụ đều cao cấp hơn tất cả các công việc khác.

Chỉ cần có thể đến đơn vị quốc gia công tác, thì dù là chỉ lấy 2.000 tiền lương cũng vinh quang hơn so với người ở bên ngoài làm việc kiếm được 20.000.

Tuy nhiên cô không có ý định tiếp tục giải thích, vẫn là câu nói kia, nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, ở cương vị nào cũng có thể nóng lên, phát nhiệt tỏa sáng.

Trước khi tốt nghiệp, Đồng Tuyết Lục ăn cơm tạm biệt với người trong ký túc xá.

Tưởng Bạch Hủy có quan hệ tốt nhất với cô, cũng là người không cam lòng khi cô đi nhất: "Tuyết Lục mình không nỡ bỏ cậu, sau này mình đến nhà của cậu tìm cậu, cậu ngàn vạn không được giả bộ như không quen biết mình đấy."

Đồng Tuyết Lục trêu: "Chỉ sợ về sau cậu không có thời gian đi tìm mình, dù sao thì chẳng mấy chốc cậu sẽ ngàn dặm theo chồng đi qua Đức."

Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật đã đính hôn, chuẩn bị sẽ kết hôn trước khi Lương Thiên Dật xuất ngoại. Còn Tưởng Bạch Hủy 1 năm trước đã xin đi nước Đức công tác.

Đến lúc đó 2 vợ chồng ở cùng một quốc gia, cũng không còn là ở riêng 2 nước rồi.

Tưởng Bạch Hủy nghe cô giễu cợt mình thì mặt ửng hồng giận cô một lúc.

Sau khi ăn cơm tạm biệt với người trong ký túc xá, Đồng Tuyết Lục chính thức tốt nghiệp đại học.

Sau khi tốt nghiệp, Đồng Tuyết Lục dành nhiều thời gian ở cửa hàng hơn, cùng với đó là chuẩn bị hôn lễ.

===

Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã hơn 1 tháng đi qua.

Khi lá phong ở thành phố rơi đỏ cả con đường, lá cây ngân hạnh dần vàng đi, hôn lễ được mọi người trông đợi của của Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy cũng đến.

Chu Diễm nháy mắt ra hiệu nói: "Ngày mai sẽ phải làm chú rể rồi, Như Quy anh có căng thẳng không?"

Ôn Như Quy nhếch môi: "Ừm."

Từ 1 tháng trước anh đã bắt đầu mất ngủ, tuy nhiên vừa nghĩ tới ngày mai bản thân sẽ trở thành vợ chồng với cô, tim của anh đập nhanh không cách nào khống chế được.

Hoàng Khải Dân đột nhiên thở dài: "Chu tiêu chảy, tôi không lo lắng cái khác, tôi chỉ lo lắng đến lúc đó Như Quy có con, còn anh vẫn chưa có con thì làm sao bây giờ?"

Chu Diễm bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đâm một dao: "..."

--- Miệng chó không phun được ngà voi!

--- Hừ!

.

[HẾT CHƯƠNG 131]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net