Chương 131: Tốt nghiệp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131: Tốt nghiệp.

Edit: Lục Trà Cuồng Ma.

===

Trình Tú Vân thấy Sử Tu Năng bị chó nhào vào lên cắn làm bắp chân máu me đầm đìa thì lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Đột nhiên bà ta cầm lấy một cái chổi, dùng sức đập về phía Nguyệt Bính.

Nguyệt Bính bị đập trúng đầu, "Ngao" một tiếng rồi buông lỏng bắp chân Sử Tu Năng ra.

"Gâu gâu gâu!"

Nguyệt Bính hướng về phía bà ta rồi sủa, thậm chí còn muốn nhào về phía trước.

Trình Tú Vân sợ tới mức liên tục lui về phía sau, vừa hay nhìn thấy Tiêu Miên Miên ở phía sau liền nhanh tay xách cô như xách gà con tới phía trước.

Nguyệt Bính chứng kiến Tiêu Miên Miên bị tóm chặt, cũng không dám nhào tới nữa.

Cổ Tiêu Miên Miên bị cổ áo siết đến đỏ bừng, vừa khóc vừa giãy giụa nói: "Mấy người đều là người xấu, tôi muốn để ông đánh chết mấy người!"

Trình Tú Vân dụ dỗ nói: "Cháu là Miên Miên đúng không? Dì và chú không phải người xấu, cháu ngoan ngoãn, đừng khóc được không?"

Tiêu Miên Miên khóc đến mặt đỏ bừng: "Bà nói láo, mấy người chính là người xấu!"

Trong phòng bếp cách đó một khoảng xa, lúc này Đồng Tuyết Lục đang lật mấy miếng khoai trong nồi, cái xẻng lật thức ăn va chạm vào đáy nồi phát ra tiếng động át đi âm thanh bên ngoài kia.

Mãi cho tới khi loáng thoáng nghe thấy tiếng sủa của Nguyệt Bính thì Đồng Tuyết Lục mới ý thức được có điều bất thường.

Cô nhấc nồi lớn lên rồi cầm cái xẻng vội vã chạy ra ngoài.

Vừa mới tới sân nhỏ đã chứng kiến cảnh Tiêu Miên Miên bị Trình Tú Vân siết lấy chắn trước người, khóc đến mức cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong đầu cô "ong" một tiếng, thoáng cái như nổ tung.

Trình Tú Vân thấy cô thì giống như nhìn thấy kẻ địch vậy, càng ra sức nắm chặt Tiêu Miên Miên trước người: "Tuyết Lục, cô đừng hiểu lầm, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ sang thăm cô và Như Quy, không ngờ con chó dữ nhà cô đột nhiên nổi điên cắn người. Tôi sợ nó cắn được Miên Miên nên mới đưa con bé ra để bảo vệ."

Tiêu Miên Miên muốn nói chuyện nhưng miệng lại bị Trình Tú Vân bịt kín, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, Đồng Tuyết Lục nhìn cũng cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Mấy người không phải tới làm loạn gây sự thì giờ mau buông Miên Miên ra."

Trình Tú Vân lắc đầu: "Tuyết Lục, cô mau xích con chó điên kia lại đi, chỉ cần cô xích nó vào thì tôi mới buông Miên Miên ra được."

Nguyệt Bính mặc dù không tiếp tục lao về phía trước nhưng vẫn luôn để mắt theo dõi Sử Tu Năng, nếu Sử Tu Năng dám cả gan động đậy thì nó lại xông qua cắn một lần nữa.

Đồng Tuyết Lục nhìn Tiêu Miên Miên, trấn an cô bé: "Miên Miên đừng khóc, đừng giãy giụa, chị ở đây, em không cần phải sợ."

Tiêu Miên Miên nghe được giọng chị gái, lúc này mới thôi không vùng vẫy nhưng nước mắt vẫn tuôn ra không ngừng.

Trấn an được Tiêu Miên Miên, Đồng Tuyết Lục hướng về phía Nguyệt Bính hô một tiếng: "Nguyệt Bính, tới đây."

Nguyệt Bính chần chừ một chút, cuối cùng vẫn còn buông tha cho Sử Tu Năng rồi chạy lại.

Đồng Tuyết Lục đi tới hành lang bên cạnh cầm một sợi dây thừng tới, nhìn Trình Tú Vân nói: "Tôi sẽ buộc con chó ở đây, tốt nhất bà nên nói lời giữ lời mà mau chóng buông Miên Miên ra."

Trình Tú Vân cũng không dám xem nhẹ, dù sao bà ta cũng từng chịu nhiều thua thiệt trong tay Đồng Tuyết Lục rồi: "Cô đừng nghĩ chuyện lừa tôi, mau xích con chó lại nhanh một chút đi"

Bắp chân Sử Tu Năng máu me đầm đìa, đau đến mức khiến ngũ quan ông ta vặn vẹo: "Xích cái gì mà xích, loại này súc sinh nên làm thịt nó mà ăn đi!"

"Gâu gâu gâu!"

Nguyệt Bính nghe hiểu được lời của Sử Tu Năng, nhanh chóng nhếch miệng nhe răng bắt đầu sủa về phía ông ta.

Đồng Tuyết Lục lạnh như băng nhìn bọn họ: "Tôi có thế xích Nguyệt Bính lại. Nhưng tôi cảnh cáo mấy người, cô bé trong tay mấy người đang xiết chính là cháu gái ruột của Tư lệnh đấy, Trình Tú Vân bà tốt nhất đừng nghĩ tới chiêu làm loạn bắt cóc kia, nếu không bà cũng không sống quá ngày mai đâu!"

Ông nội đi làm, ông cụ Ôn và chú tông đi công viên tập thể dục buổi sáng, Tiêu Gia Minh và Đồng Gia tín đi tới công thiếu niên tham gia hoạt động, nói cách khác là trong nhà giờ cũng chỉ còn có cô và Tiêu Miên Miên.

--- Hiện tại quan trọng nhất là đảm bảo được an toàn cho Tiêu Miên Miên, những cái khác để nói sau.

Nội tâm Trình Tú Vân run lên, mím môi nói: "Cô yên tâm, chúng tôi sang đây để gặp cô thôi, sẽ không gây chuyện đầu. Cô mau xích chó lại đi."

Lúc này trong lòng Trình Tú Vân cũng đang vô cùng hối hận, sớm biết Sử Tu Năng không đáng tin cậy như vậy thì bà ta nhất định sẽ không để ông ta tới, hiện tại mọi chuyện đã náo loạn thành như vậy, chỉ sợ rất khó để kết thúc.

Đồng Tuyết Lục nhìn bà ta một cái, quay người đang xích Nguyệt Bính lại, đúng lúc này tiếng nói trong trẻo như thiên sứ của Ngụy Châu Châu từ cửa truyền tới.

"Chị Tuyết Lục, Miên Miên, em sang ăn sáng đây."

Ngụy Châu Châu đi tới, cả người đều trở nên sững sờ: "Chị Tuyết Lục, có chuyện gì xảy ra vậy?"

Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói: "Họ hàng trong nhà tới, Nguyệt Bính không nhận ra nên cắn người ta. Em đừng sợ, ngồi bên cạnh chờ một lát đi."

Ngụy Châu Châu: "Chị Tuyết Lục, nếu không để em về nhà kêu ông nội qua nhé?"

Đồng Tuyết Lục tranh thủ thời gian nói: "Không cần, đợi lát nữa chị sẽ đưa bọn họ tới bệnh viện."

Trình Tú Vân nhìn Đồng Tuyết Lục thức thời như thế, lại nhìn Ngụy Châu Châu cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi nên không để Sử Tu Năng bắt lấy cô bé.

Ngay tại lúc bà ta buông lỏng cảnh giác, Đồng Tuyết Lục đột nhiên buông dây thừng trong tay ra, lạnh giọng hô: "Giá Đỗ, mau cắn vào mông người đàn bà kia, Nguyệt Bính cũng lên đi!"

Trình Tú Vân: ???

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình Giá Đỗ lóe lên, từ cửa phi vào, nhanh chóng hướng về phía Trình Tú Vân, ngay lúc bà ta còn chưa kịp phản ứng thì nó đã há miệng dùng sức cắn lấy.

"Aaa."

Phần mông Trình Tú Vân bị Giá Đỗ cắn mạnh một cái, đau tới mức khiến cơ mặt bà ta giật mạnh, vô thức buông Tiêu Miên Miên ra để đuổi Giá Đỗ ở phía sau.

Cùng lúc đó Nguyệt Bính nhào lên, lại tiếp tục cắn vào Sử Tu Năng đang có ý định đứng dậy.

"A a a."

--- Tiếng kêu của 2 người hợp xướng lại, vang vọng khắp sân.

Tiêu Miên Miên nhân cơ hội này giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Trình Tú Vân, khóc nức nở chạy về phía Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục cầm lấy chiếc xẻng đảo thức ăn rồi chạy đi: "Châu Châu, giúp chị chăm sóc Miên Miên."

Ngụy Châu Châu bị sự thay đổi chớp nhoáng trước mắt này làm cho khiếp sợ đến miệng cũng không khép lại được, cũng may cô bé phản ứng vô cùng nhanh, phục hồi tinh thần lại rồi vội vàng chạy tới nắm chặt lấy Tiêu Miên Miên đang nước mắt giàn. giụa: "Đi, chúng ta đi gọi ông nội với bà nội."

--- Tiêu Miên Miên lo cho chị gái nên không muốn đi.

Lát nữa Đồng Tuyết Lục muốn trừng trị Trình Tú Vân nên không muốn để cô bé phải chứng kiến cảnh này.

Cô đành phải đi qua ôm lấy Cục Bột Nhỏ, lau nước mắt trên mặt cô bé nói: "Miên Miên nghe lời, có Nguyệt Bính và Giá Đỗ, bọn họ không thể làm chị bị thương đầu. Em cùng chị Châu Châu đi gọi người lớn tới, được không nào?"

Đôi mi dài rậm của Tiêu Miên Miên vẫn đọng lại nước mắt rưng rưng: "Vâng, em cùng chị Châu Châu đi gọi người lớn tới."

Đợi bóng dáng 2 cô bé rời đi, Đồng Tuyết Lục đi tới phòng bếp lấy 2 cái bát ra rồi đập vỡ, mảnh vỡ rơi đầy trên đất. Sau đó đi tới phía sau Trình Tú Vân vừa bị Giá Đỗ cắn vào mông, đạp một đạp vào sau đầu gối của bà ta.

2 chân Trình Tú Vân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ rạp xuống mảnh vụn trước mặt.

Đầu gối truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức bà ta phải hít một hơi lạnh: "Đồng Tuyết Lục, tôi tốt xấu gì cũng là mẹ chồng tương lai của cô, cô đối xử với tôi như vậy không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao?".

Đồng Tuyết Lục ấn lấy bờ vai của bà ta, ngăn không cho bà ta đứng lên: "Năm đó Như Quy mới chỉ 4 tuổi, bà ngược đãi con ruột của mình còn không sợ thiên lôi đánh xuống thì sao tôi phải sợ?"

Trình Tú Vân trừng mắt nhìn cô, trừng tới mức muốn rách cả mí mắt: "..."

Tay Đồng Tuyết Lục dùng sức, ghì chặt bà ta xuống mảnh vụn bên dưới: "Rất đau đúng không? Những năm đó Như Quy còn đau hơn bà gấp trăm lần."

Da dẻ trẻ con vốn dĩ vô cùng mềm mại, năm đó Như Quy mới 4 tuổi đã phải chịu tra tấn, tuy không phải cô chịu đau nhưng mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hơn nữa người ngược đãi anh chính là mẹ đẻ của anh, ngoài hành hạ thể xác còn hành hạ cả tinh thần, phá hủy tinh thần anh tới cực hạn.

--- Việc bây giờ cô làm chỉ là lấy của người trả lại cho người mà thôi.

Trong sân vang lên tiếng kêu thảm thiết không dứt, Thẩm Uyển Dung đưa theo cháu Ngụy Nhiên chạy tới chứng kiện mọi chuyện, lập tức cảm thấy kinh sợ bàng hoàng.

Phục hồi tinh thần lại, Thẩm Uyển Dung liền vội vàng hỏi: "Tuyết Lục, chuyện gì xảy ra vậy?"

Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, 2 người này vào nhà đánh Miên Miên, phiền bà mang 2 cái dây thừng tới, cháu muốn trói 2 người bọn họ lại."

Trình Tú Vân vừa đau lại sợ, sốt ruột nói: "Đồng Tuyết Lục, cô muốn làm gì chúng tôi? Không phải cô sẽ đưa chúng tôi tới công an đấy chứ? Tôi khuyên cô tốt nhất nên nghĩ trước rồi hẵng làm."

Thẩm Uyển Dụng để Ngụy Nhiên đi tìm dây thừng, đi tới nhổ vào Trình Tú Vân một cái: "Lén lén lút lút vào nhà người khác, cô lấy tư cách gì mà yêu cầu Tuyết Lục không được báo hả?"

--- Bà ta sợ tới mức muốn phát bệnh tim.

Trình Tú Vân hu hu khóc lên: "Chị, chị hiểu lầm rồi. Tôi là mẹ của Như Quy, 20 mấy năm nay tôi bị ép phải rời xa con, hiện giờ biết nó chuẩn bị kết hôn nên tôi mới cố ý sang đây thăm, tôi không muốn bị đối xử như một tên trộm đâu!"

Thẩm Uyển Dung giật mình.

--- Cô ta là mẹ ruột Ôn Như Quy?

Chuyện Ôn gia bà ấy cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết cha mẹ Ôn Như Quy đã ly hôn từ rất sớm nhưng cụ thể là ly hôn vì cái gì thì bà ấy không biết.

Cho dù "chữ hiếu làm đầu", nếu bà ta quả thực chính là mẹ đẻ của Ôn Như Quy thì việc Tuyết Lục đối xử với bà ta như vậy mà truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của cô.

Thoáng cái Thẩm Uyển Dung đã không biết nên phản ứng thế nào, quay đầu nhìn về phía Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục không nghĩ tới tới chuyện lúc này rồi mà Trình Tú Vân còn muốn thủ đoạn vờ ngây thơ vô tội, cô cũng lười không muốn xem tiếp, chỉ liếc nhìn bà ta một cái: "Trói 2 tên cặn bã này vào trước đã."

Trình Tú Vân: "..."

Ngụy Nhiên tìm dây thừng tới trói Sử Tu Năng lại, 2 người Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dụng cùng hợp lại trói gô Trình Tú Vân.

Miệng 2 người bị nhét một chiếc giẻ," ưm ưm ưm" nói không ra lời.

Thẩm Uyển Dung nhìn 2 người bọn họ một cái nói: "Tuyết Lục, hiện giờ cháu tính làm thế nào? Muốn đi tới cục công an báo án hay tranh thủ báo tin cho người trong nhà trở về?"

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút nói: "Bà nội Thẩm, trong đầu cháu có một ý tưởng."

"Cái gì?"

Đồng Tuyết Lục tiến lại gần, thấp giọng nói bên tại bà ấy mấy câu.

Trên mặt Thẩm Uyển Dung thoáng cái lộ ra biểu tình khiếp sợ, lông mày chau mày lên: "Cái này... Cái này cũng không được ổn lắm."

Đồng Tuyết Lục: "Ngoại trừ cách ấy cháu thật sự không nghĩ ra được cách nào khác."

Trình Tú Vân và Sử Tu Năng mặc dù là tự tiện xông vào nhà dân nhưng đối với hành động này, nhà nước cũng không có hình phạt xác thực nào. Huống chi Trình Tú Vân là mẹ đẻ của Ôn Như Quy, chỉ cần bà ta nói mình tới thăm người thân vậy thì không được coi là tự tiện xông vào nhà dân rồi.

Về phần đánh Tiêu Miên Miên, vết thương trên người Tiêu Miên Miên vết cũng không nghiêm trọng bằng 2 người họ, kể cả cô có vận dụng mọi mối quan hệ trong tay thì nhiều lắm là cũng chỉ có thể khiến 2 người bọn họ bị giam giữ 10 ngày.

--- Nhưng đây cũng có rất nhiều bất lợi.

Một khi thân phận của Trình Tú Vân là mẹ đẻ của Ôn Như Quy bị truyền đi, thanh danh của cô và Ôn Như Quy đều có bị ảnh hưởng, nhất là cô, thậm chí cô còn có khả năng không được tốt nghiệp..

--- Về phần chuyện của Trình Tú Vân sẽ truyền ra bên ngoài?

Năm đó Ôn gia cũng không có làm vậy thì hiện tại cô càng không nên làm như vậy, nếu làm như thế thì quả thực chính là giết địch 1.000, tự hại 800.

Huống chi đã nhiều năm như vậy rồi mà bây giờ mới mọi chuyện năm đó của Trình Tú Vân ra bên ngoài chính là đã quá muộn, rất dễ bị cắn ngược lại một cái nói bọn cô vụ hãm phá hoại danh dự của bọn họ.

Không thể báo án mà vẫn muốn gây ra chấn động to lớn đốn với 2 người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng thì biện pháp duy nhất là...

===

Qua nửa giờ đầu, trong phòng truyền đến tiếng chụp ảnh "tách tách tách".

Lúc này nửa người trên của Trình Tú Vân mặc áo lót, nhắm mắt lại nằm ở trên người Sử Tu Năng chỉ đang mặc quần lót, Đồng Tuyết Lục di chuyển nhiều góc độ để lấy ảnh, trọng điểm là lộ ra mặt của Trình Tú Vân lại cố ý không để hở mặt Sử Tu Năng.

Thẩm Uyển Dung nhìn Đồng Tuyết Lục bình tĩnh chụp ảnh cho 2 người, mặt bà ấy đỏ bừng như có thể nhỏ máu tới nơi vậy.

Sau khi chụp mấy bức ảnh, Đồng Tuyết Lục để máy ảnh sang một bên nói: "Bà nội Thẩm, phiền bà qua đây giúp cháu một chút."

Thẩm Uyển Dung nghe vậy liền vội vàng đi lên cùng Đồng Tuyết Lục mặc áo giúp Trình Tú Vân sau đó cởi quần dài của bà ta, chỉ để lại mỗi chiếc quần lót sau đó lấy tóc phủ lên mặt bà ta.

Áo cho Trình Tú Vân mặc cũng không phải của bà ta mà là của Đồng Tuyết Lục, Trình Tú Vân mặc dù 50 tuổi nhưng dáng người rất thon thả, mặc quần áo của Đồng Tuyết Lục vào, nhìn từ phía sau chỉ như một cô gái 20.

Sau khi mặc xong lại cho 2 người đó di chuyển vị trí đổi cảnh khác rồi Đồng Tuyết Lục mới cầm máy ảnh lên chụp một lần nữa.

Lần này trọng tâm của bức ảnh chính là mặt của Sử Tu Năng, cô cố ý tránh mặt của Trình Tú Vân ra.

Nếu như không có bằng chứng bọn họ lừa dối 20 năm trước thì cô sẽ sáng tạo cho bọn chúng một chút chứng cứ.

Cô đã chụp 2 bộ ảnh, một bộ là hình Trình Tú Vân mặc áo lót nắm cùng một người đàn ông không rõ mặt mũi còn một bộ là Sử Tu Năng chỉ ăn mặc quần lót nằm chụp cùng một cô gái trẻ tuổi không rõ mặt.

Sau khi hoàn thành cảnh chụp, Đồng Tuyết Lục để Ngụy Nhiên tiến đến kéo 2 người xuống đất, dùng một thùng nước dội lên cơ thể 2 người.

Nước giếng lạnh buốt hất lên mặt, Trình Tú Vân và Sử Tu Năng đang trong tình trạng hôn mê cũng dần dần tỉnh lại.

Trình Tú Vân trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy toàn thân không có một chỗ nào là không bị đau.

Nhất thời bà ta còn chưa kịp phản ứng mình ở đâu thì một luồng hơi lạnh phả lên đùi khiến toàn thân bà ta run lên một cái.

Sau một giây, bà ta hét lên. Không thấy quần dài của bà ta đâu, tuy rằng còn mặc quần lót nhưng vẫn làm cho bà ta giận dữ tới mức muốn đào hố mà chui xuống vì xấu hổ.

Sử Tu Năng mắng một tiếng thô tục: "Bà gào cái quỷ gì?"

Vừa rồi Sử Tu Năng bị đánh ngất xỉu, Ngụy Châu Châu, Tiêu Miên Miên, và Ngụy Nhiên đồng loạt lao vào đấm đá khiến toàn thân ông ta đau như muốn nứt ra.

Đồng Tuyết Lục cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu 2 người đã tỉnh rồi thì tốt nhất nhớ kỹ lời tôi chuẩn bị nói."

Nói xong cô cầm lấy máy chụp ảnh, đi đến trước mặt 2 người bọn họ: "Vào lúc 2 người hôn mê, tôi đã chụp cho 2 người không ít ảnh. Vì để tăng phần chân thật tôi còn cho bà giả trang thành cô gái trẻ tuổi, chỗ ảnh này chỉ cần mang đi rửa ra, người có mặt nhìn sẽ nhận ra được 2 người từng lừa dối lẫn nhau."

2 người Trình Tú Vân và Sử Tu Năng trợn to mắt, nghiêm túc nhớ tới vụ ngất xỉu vừa rồi.

Trình Tú Vân trừng muốn rách cả mí mắt: "Đồng Tuyết Lục, cô lập tức hủy cuộn phim đó cho tôi!"

Khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: "Bà đang nói nhảm cái gì đó, bà dựa vào cái gì mà muốn tôi hủy cuộn phim đi? Từ hôm nay trở đi 2 người không được phép xuất hiện tại Ôn gia và trước mặt Ôn Như Quy, nếu không tôi sẽ đem ảnh chụp 2 người phát tán ra bên ngoài."

Vừa không làm bẩn tay mình vừa muốn không phạm pháp mà vẫn để 2 người phải trả giá, Đồng Tuyết Lục đã nghĩ ra được cách, tuy nhiên cần một chút thời gian.

Trước khi kế hoạch đó thực hiện được, cô muốn bảo đảm 2 người này sẽ không thỉnh thoảng chạy tới Ôn gia, càng sẽ không chạy đi tìm Ôn Như Quy.

--- Mà 2 bộ chụp này chính là thứ tốt nhất để khống chế nhược điểm của bọn họ.

Mặt Trình Tú Vân lúc đó lúc trắng: "Tôi không có lừa dối vượt quá giới hạn... Cô làm như vậy là vụ hãm tôi, cô làm như vậy là phạm pháp!"

Đồng Tuyết Lục nở nụ cười: "Bà không có vượt quá giới hạn bên ngoài sao? 20 năm trước bà đã vượt quá giới hạn rồi, đứa trẻ sinh non năm đó không phải là con của bà và gian phu của bà đấy sao?"

Khi còn bé Ôn Như Quy đụng vào Trình Tú Vân dẫn tới việc bà ta bị sinh non, Đồng Tuyết Lục đã suy nghĩ chuyện này thật lâu.

Nếu như đổi lại là người bình thường có thể sẽ không làm được như vậy, hiếm thấy có ai lại có thể ngoan độc như thế. Nhưng Trình Tú Vân thì có thể.

Bà ta không chỉ đối xử tàn nhẫn với đứa con ruột là Ôn Như Quy mà còn đối xử tàn nhẫn với chính mình, một đứa trẻ 6 tháng tuổi nói không cần là không cần.

Lấy trình độ y học thời ấy, chỉ cần sơ sẩy một chút bà ta cũng có thể trở thành một xác hại mạng rồi, người đàn bà này quả thực rất ác độc.

Sắc mặt Trình Tú Vân trắng bệch: "Cô, cô nói bậy bạ gì đó, đứa bé kia chính là con của cha Như Quy, năm đó nếu không phải Như Quy đụng phải tôi thì đứa bé kia sao lại mất chứ? Ngay cả tối năm đó thiếu chút nữa cũng bị mất mạng."

Thẩm Uyển Dung và Ngụy Nhiên ở một bên nghe cuộc đối thoại của 2 người đều cảm thấy bàng hoàng sợ hãi. Không nghĩ tới năm đó chuyện cha mẹ Ôn Như Quy ly hôn lại che giấu nội tình như vậy, trách không được 20 mấy năm chưa thấy bà ta lui tới.

Đồng Tuyết Lục nói: "Chuyện năm đó thế nào tôi không có ý định tranh luận với bà, mấy người chỉ cần nhớ kỹ lời tôi vừa mới nói. Về sau chớ xuất hiện trước mặt chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho mấy người mất hết danh sự, sống cuộc sống còn không bằng đám chuột chạy qua đường."

Sử Tu Năng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Đồng Tuyết Lục, đột nhiên đứng lên bổ nhào về phía Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục đã sớm có sự đề phòng với ông ta, nhấc chân hung hăng đạp vào tử tôn của ông ta một cái.

"A ôi ôi ôi"

Mặt Sử Tu Năng trong nháy mắt đỏ bừng lên, rất nhanh lại trắng bệch như tờ giấy, ông ta trừng mắt, khom người xuống ôm lấy nơi nào đó đang đau nhức rồi kêu lên.

"Tu Năng, ông sao rồi?"

Trình Tú Vân bất chấp bản thân vội vàng lao qua ôm lấy Sử Tu Năng, Sử Tu Năng đau đến mức không nói được thành lời.

Đồng Tuyết Lục đá quần áo trên đất nói: "Mặc xong quần áo rồi cút đi nhanh lên. Sau 1 phút đồng hồ mà 2 người không đi, để tôi nhìn thấy thì tôi sẽ đánh cho một trận nữa!"

Trình Tú Vân: "..

Sử Tu Năng: "..."

2 người trợn mắt nhìn Đồng Tuyết Lục, tròng mắt gần như sắp rớt ra ngoài, hận không thể nhào tới xé cô tan xương nát thịt.

Nhưng 2 người chỉ biết tức giận chứ không thể làm gì, không dám ra tay, ngay cả mắng cũng không dám mắng.

--- Chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo tử tế đỡ nhau ra khỏi Tiêu gia.

Thẩm Uyển Dung nhìn bóng lưng của 2 người lo lắng nói: "Tuyết Lục, có khi nào bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát báo án hay không?"

Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Bà nội Thẩm yên tâm, bọn họ không dám đâu."

Nếu như trong tay cô không có 2 bộ hình này thì có lẽ bọn họ sẽ có khả năng đến đồn cảnh sát trả đũa, nhưng hiện tại bọn họ tuyệt đối không dám đi.

--- Có điều nếu không có ảnh chụp thì cũng không tới phiên bọn họ đi báo cảnh sát.

Thẩm Uyển Dung thở dài một hơi nói: "Trước đây bà còn không hiểu sao Ôn gia không nhắc tới mẹ của Ôn Như Quy, thật không ngờ rằng cô ta là người như vậy."

Đồng Tuyết Lục thầm cười lạnh một tiếng: "Chuyện bà không ngờ tới còn nhiều lắm. Đúng rồi, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, bà nội Thẩm đừng nói ra ngoài giúp cháu nhé."

Thẩm Uyển Dung vỗ vỗ tay cô: "Bà là người thế nào chẳng lẽ cháu còn lo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net