Chương 62: Đêm Lương Duyệt Nhan túc trực bên linh cữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Cigarred

"Bản chất động vật của con người thực sự là một loại cực kỳ ngây thơ."

...

Dưới bồn rửa chén vốn là hai tủ ngăn cách, một nửa vách ngăn hình dáng đặc biệt đã bị ép kẹt dưới bồn rửa, trông không có gì đặc sắc, ngay cả một hộp dụng cụ lớn hơn cũng không thể đặt được vào đó. Đối với vấn đề nhỏ như vậy, Lương Duyệt Nhan đã nhiều lần nói với Viên Hải Bình nói anh ta gỡ bỏ vách ngăn, nhưng anh ta lại nghĩ rằng thật phiền phức và kéo dài chuyện này. Có rất nhiều chuyện kéo dài, đây được coi là một trong những chuyện nhỏ bé nhất, cuối cùng Lương Duyệt Nhan ưỡn bụng bầu khom lưng tự mình tháo vách ngăn ra. Bồn rửa và vách ngăn không vừa nhau, nước thải thấm ướt vách ngăn, hiện ra màu nấm mốc xanh đen, đồng thời bốc mùi hôi thối.

Ngửi thấy mùi đó, bụng cô liền sôi lên, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, chưa kịp vọt đến trước bồn cầu thì nước chua và thức ăn chưa tiêu hóa đã chảy ra cổ họng và khoang mũi, cay đến nước mắt chảy ròng ròng.

Cô nôn khắp mặt đất và bồn tắm.

Tình yêu là sự kiên nhẫn lâu dài và lòng bao dung.

Vào thời điểm đó, Lương Duyệt Nhan lần đầu tiên tự hỏi mình, kết hôn với Viên Hải Bình có phải một lựa chọn đúng đắn hay không. Cô không nghĩ nhiều về nó, không dám suy nghĩ quá nhiều. Sau khi vứt vách ngăn đi, thậm chí cô còn có cảm giác giải thoát không giải thích được, đều là lỗi của nó, tháo rời vứt đi là tốt không phải sao? Hộp dụng cụ được đặt vào tủ.

Lương Duyệt Nhan bịt tai trộm chuông. (Tự lừa dối mình)

Lương Duyệt Nhan ngu xuẩn đến cực điểm.

Không.

Ngay lúc đó cô không nghĩ đến, cái tủ bát này vừa vặn nhét được Viên Hồng bị trói lại.

Người sống bất tỉnh cũng nặng như người chết đuối. Cô phải tốn rất nhiều công sức mới khiêng được bà ta lên lầu rồi nhét vào tủ, Lương Duyệt Nhan tuy bốc đồng nhưng cô không hối hận. Cả đời cô đều sống trong ngục giam chưa từng có một ngày tự do, đây là loại cảm giác khó chia sẻ ra được. Cuối cùng có cơ hội để Viên Hồng đích thân trải nghiệm, Lương Duyệt Nhan thậm chí còn run lên vì hưng phấn khi đóng cửa tủ lại.

Giờ phút này.

Viên Hồng háo hức nhìn ra ngoài ngay khi cánh tủ mở ra, loại háo hức này tràn đầy ngây thơ, sau khi nhìn rõ Lương Duyệt Nhan thì ngọn lửa háo hức đó lập tức bị dập tắt, sau đó lại bùng cháy lại, phát ra ánh lửa lạnh lẽo.

Mong ước từ tận đáy lòng bà ta được viết rõ khuôn mặt, với hy vọng chờ được đứa con trai yêu quý của mình đến tiêu diệt người phụ nữ độc ác này sau đó trả lại tự do cho mình, kể từ đó gia đình ba người nhà họ Viên sống hạnh phúc bên nhau. Điều này không xảy ra, trớ trêu thay, trên thực tế, bà ta sắp chết đói, đối cực kỳ. Con người không còn phân bổ được năng lượng cho não để cân đo đong đếm vô ích nữa, chỉ có đồ ăn, cái gì cũng được.

Bà ta cầu nguyện người phụ nữ độc ác kia sẽ cho bà ta ăn cái gì đó để giữ mạng bà ta lại.

Bản chất động vật của con người thực sự là một loại cực kỳ ngây thơ.

Lương Duyệt Nhan liếc mắt nhìn vết nứt trên tường, cô đã có thể nhìn thấy thứ gì đó bên trong vết nứt. Cô cúi đầu, không nhìn nó nữa.

Cô đột nhiên mở miệng: "Bà muốn chết hay là muốn sống như vậy?"

Viên Hồng khi nghe thấy vấn đề này thì lập tức nuốt nước miếng, vẻ mặt hoảng sợ sững sờ nhìn Lương Duyệt Nhan.

Lương Duyệt Nhan lấy lại tinh thần. Cô nhìn chằm chằm vào Viên Hồng, dường như lại cảm thấy kinh ngạc với câu hỏi của mình: "Không, đây không phải hỏi ý kiến của bà."

...

Viên Dương ngủ rất say, có lẽ do truyền dịch, trên trán đã không còn nhiệt độ bất thường nữa. Lương Duyệt Nhan rời khỏi phòng, cô ra ngồi ở ban công, cắn một điếu thuốc nhưng không châm lửa. Bầu trời không một vì sao, bóng đêm đen thẳm, sẽ có một khoảnh khắc cực kỳ tối trước khi bình minh đến, giống như đèn rạp chiếu phim đột nhiên tắt trước khi bộ phim bắt đầu.

Lương Duyệt Nhan chờ mặt trời lên, cô nghĩ, nếu thời tiết tốt có thể nhìn thấy một lần nữa, hoặc hai lần. Sau đó tất cả sẽ kết thúc.

Tạch một tiếng, cô bật lửa châm điếu thuốc ngậm bên miệng, Từ làn sương khói vẩn đục cô nhìn thấy đôi môi màu hồng của Kinh Tố Đường, lờ mờ.

Cô sắp xuống địa ngục với những tội lỗi trên người không bao giờ rửa sạch được cùng những ảo tưởng vĩnh viễn không thành hiện thực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net