🌃Chương 67:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện, Lê Tĩnh đang ngủ say trên giường bệnh, sắc môi cô tái nhợt, sắc mặt cũng không mấy tốt. Hiện giờ các phòng bệnh đều quá tải, hơn nữa cô cũng không phải người có triệu chứng bệnh gì quá nặng, vì vậy Lê Tĩnh được xếp ghép chung với hai bệnh nhân nữa thành một phòng. 

“Tuổi trẻ vậy mà không sao lại nghĩ quẩn trong lòng chứ.” Một bà cụ ở giường bên cạnh biết Lê Tĩnh uống thuốc ngủ tự sát nên đã nói với Lê Viễn Hàng, “Bình thường cháu phải quan tâm em gái nhiều hơn đấy. Người trẻ tuổi hiện nay thật sự càng ngày càng làm những chuyện quẩn bách mà.”

Lê Viễn Hàng chỉ cười khổ một tiếng, dùng khăn lông lau tay cho Lê Tĩnh. 

“Ông xã, anh về nghỉ ngơi chút đi, tối nay để em ở lại chăm Tiểu Tĩnh cho.” Vợ của Lê Viễn Hàng nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của chồng mình, nói cô không hề khó chịu gì với Lê Tĩnh là chuyện không thể. 

Thời buổi này có ai không tất bật với công việc, chỉ vì chút chuyện nhỏ đã muốn tự tử, cha mẹ chồng thì còn đang du lịch ở nước ngoài. Cuối cùng hai vợ chồng họ đành phải tranh thủ sắp xếp một đống công việc để thay phiên chăm lo, thăm nom Lê Tĩnh. 

Lê Viễn Hàng cũng nhìn ra được vợ mình không vui, anh nhờ bà cụ giường bên cạnh giúp trông chừng Lê Tĩnh một lát rồi dắt tay vợ mình ra ngoài, hai người ra ngoài sân của bệnh viện, bây giờ là buổi tối, yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày, xung quanh cũng không nhiều người qua lại. Lúc này Lê Viễn Hàng mới nói chuyện, “Mấy ngày nay vất vả cho em rồi, anh đã tìm hộ lý, chắc là ngày mai sẽ có thể đến giúp chúng ta chăm sóc con bé.”

“Em xót anh mà, bây giờ anh đang phụ trách mấy hạng mục lớn, ngày nào cũng phải tăng ca tới khuya, chuyện này lại không thể nói với cha mẹ, chúng ta chỉ đành thay ca chăm sóc em ấy. Ông xã, anh đừng giấu em, có một số việc không phải em không biết gì.” Vợ của Lê Viễn Hàng cũng rất giận, “Căn bản là Tiểu Tĩnh không có ý định tự tử, lượng thuốc con bé uống được khống chế đúng liều, vừa không thể yên ổn vừa không thể chết được. Vậy tại sao con bé lại muốn làm như thế? Tại sao phải quậy loạn lên? Em phải có quyền được biết chứ.”

Trước đây cô ấy khá thích cô em chồng này, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình nhìn người còn non quá. 

Suy cho cùng thì thời buổi này chẳng ai muốn mình dính phải một người thích gây phiền phức cả. 

Lê Viễn Hàng cũng biết chuyện này không thể giấu được nữa, anh im lặng một hồi, cuối cùng dưới sự truy hỏi của vợ mình, chỉ đành nói, “Anh ép em ấy từ chức, nhưng nó không chịu.”

“Sao...” Vợ Lê Viễn Hàng vừa định hỏi tại sao, đầu óc lập tức bừng tỉnh, cô cũng không ngốc, mặc dù chồng cô chưa nói rõ ra, nhưng cái gì cần nói cũng nói cả rồi. Vì sao chồng cô lại phải ép em chồng từ chức? Cô em chồng này chẳng phải đang làm việc ở công ty của Tống Đình Thâm rất thuận lợi sao? Mà em chồng lại còn không đồng ý thôi việc, nhưng vì một chuyện nhỏ thế này thì sao phải đến mức tự tử?

Vợ của Lê Viễn Hàng nhìn chồng mình bằng đôi mắt khó tin, dò hỏi, “Tiểu Tĩnh đối với Tống Đình Thâm...”

Có vài lời thật sự không thể nói ra miệng. 

Lê Viễn Hàng mệt mỏi gật đầu, dưới khóe mắt là một quầng xanh đậm, đã mấy đêm rồi anh không thể chợp mắt. Tinh thần đã bị đè nén tới cực hạn. 

“Trời ạ.” Vợ của Lê Viễn Hàng dựa vào tường, mất một lúc lâu mới khôi phục được tinh thần, “Nhưng Tống Đình Thâm là người đã có gia đình rồi đấy!”

Trong nhận thức đạo đức của cô, đừng nói là thích một người đàn ông đã có vợ, cho dù chỉ là bạn bè qua lại thông thường, nếu có thể tránh được bao nhiêu hiềm nghi thì tránh bấy nhiêu, dù gì người ta cũng đã có gia đình rồi.

Bây giờ em chồng cô không những thích Tống Đình Thâm mà còn vì không muốn phải nghỉ việc ở Tống thị mà tự sát? Hành động này quá cực đoan.

Sau khi vợ của Lê Viễn Hàng bình tĩnh lại mới hỏi, “Vậy còn Tống Đình Thâm thì sao?”

Hỏi xong câu này chính cô cũng cảm thấy mình thật buồn cười. 

Tống Đình Thâm có một người vợ xinh đẹp, lại có con trai đáng yêu, sao anh có thể cùng Lê Tĩnh làm chuyện gì để tự hủy hoại gia đình của mình đây. 

Thậm chí nếu Tống Đình Thâm sinh thói ăn chơi muốn tìm một cô tình nhân, chắc chắn cũng chẳng tìm Lê Tĩnh. 

“Vậy anh định giải quyết chuyện này thế nào?” Cô ấy nhìn chồng mình, “Vì Tiểu Tĩnh tự sát nên anh không ép em ấy từ chức nữa? Nếu anh có suy nghĩ này, vậy em phải cho anh một gáo nước lạnh để tỉnh táo. Chỉ có chuyện này thôi mà con bé đã dùng một cách tiêu cực như vậy để đáp trả, không chừng sau này sẽ làm ra những chuyện cực đoan hơn nữa. Đến lúc đấy thì không thể cứu vãn được đâu.”

Lê Viễn Hàng kiệt sức vuốt sống mũi, “Điều này anh biết, anh sẽ nói chuyện lại với Tiểu Tĩnh, còn bên kia anh sẽ gọi điện cho Đình Thâm, thay Tiểu Tĩnh xin nghỉ.”

“Sao em ấy có thể có suy nghĩ này nọ với Tống Đình Thâm vậy chứ?” Vợ của Lê Viễn Hàng vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, “Tống Đình Thâm đã có vợ con rồi, đâu phải con bé không biết. Em ấy định làm gì, chẳng lẽ còn muốn yêu đương với cậu ấy à?”

Thật không thể hiểu nổi mà, nếu là người khác thì cô ấy còn có thể mắng vài câu “không có đạo đức” , “không biết xấu hổ”, nhưng bây giờ người vội vàng muốn làm tiểu tam lại là em chồng của mình, cô ấy không dám nói gì hơn.

“Đừng nói chuyện này nữa.” Lê Viễn Hàng nắm lấy tay vợ mình, “Em cứ làm như không biết gì đi, đừng để Tiểu Tĩnh phát hiện.”

Trong lòng vợ của Lê Viễn Hàng “haha” hai tiếng, cô em chồng này đã gây ra những chuyện thế này rồi, vậy mà bọn họ còn phải giữ lại tôn nghiêm cho cô ta, thật hết nói nổi...

Ngày hôm sau, Lê Tĩnh đã tỉnh lại, rửa ruột là một chuyện vô cùng khó chịu, cô ngây ngẩn ngồi trên giường bệnh, ngay cả cụ bà ở giường bên cạnh nói chuyện với mình cô cũng không để ý.

Cũng không biết đã ngẩn người như vậy bao lâu, đột nhiên di động của cô vang lên. 

Lê Tĩnh hơi không dám nhận cuộc gọi này. 

Thật ra đến bây giờ đầu óc cô vẫn chẳng đâu vào đâu, cô không muốn rời khỏi Tống thị, không muốn chỉ có thể đứng từ xa nhìn Tống Đình Thâm. Nhưng anh cô lại bức bách cô, làm cô không còn cách nào. Vào một ngày tâm trạng phiền nhiễu thì gặp được một người bạn từng tham gia chung câu lạc bộ lúc học đại học, thế là cô đã kể những chuyện này cho người bạn đó nghe, tất nhiên cô đã lược bớt kha khá chi tiết trong câu chuyện. Người kia nghe xong thì nói với cô, trước mặt anh trai cô, Lê Tĩnh mãi mãi là một đứa trẻ, đã là một đứa trẻ thì tất nhiên sẽ có thủ đoạn của một đứa trẻ, một khóc hai nháo ba thắt cổ, anh trai cô nhất định sẽ thỏa hiệp.

Cô đã khóc rồi, nháo thì chưa dùng, cũng không biết tạo sao lại thành ra thế này, trực tiếp tìm đến con đường tự sát. 

Khi ấy cô lấy hết can đảm để nuốt số thuốc kia vào người, mục đích thật sự chỉ là để hù dọa anh mình, nhưng vào thời khắc trước khi hôn mê một giây, Lê Tĩnh thật sự sợ rồi. Cô không biết mình đã khống chế đúng liều lượng chưa, không liệu mình có thật sự chết đi hay không. Vào lúc tỉnh lại trong phòng bệnh, mùi nước sát khuẩn đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi, cùng với cảm giác cả người nhẹ bẫng không chút sức lực, đến tận bây giờ Lê Tĩnh vẫn nhớ rõ từng chi tiết. 

Lê Tĩnh rất sợ phải nhận điện thoại của người nọ, tuy rằng cô ấy cũng không hề kêu cô phải đi tự sát... Nhưng từ trong tâm lý của mình, Lê Tĩnh có một cảm giác sợ hãi không thể nói thành lời. 

Ở một nơi khác, cô gái kia thấy Lê Tĩnh không nhận điện thoại thì nói với người đàn ông đối diện, “Cô ta không chết, có lẽ khi tỉnh dậy nhớ lại đã sợ hãi nên không nhận điện thoại của tôi. Có lẽ sau này tôi cũng không còn cách nào tiếp cận cô ta nữa.”

Người đàn ông cúi đầu ngắm nghía cái đồng hồ của mình, bình tĩnh lạ thường lên tiếng, “Tôi biết rồi.”

Có điều, đúng là quá đáng tiếc. 

🌸

Nguyễn Hạ sau khi làm mẹ mới biết thời buổi này làm phụ huynh của một đứa con đến tuổi đi nhà trẻ thật không dễ chút nào. 

Có ai giải thích cho cô với được không, sao nhà trẻ lại có nhiều hoạt động thế chứ, nào là các hội họp của phụ huynh… mà cơ bản đều sắp vào thời gian làm việc, dù sao hai ngày cuối tuần nhà trẻ cũng phải nghỉ. Cũng may trước đây cô không phải đi làm, Tống Đình Thâm lại là ông chủ lớn, có thể tự do điều chỉnh lịch trình, nhưng nếu là những cha mẹ phải đi làm thì hẳn sẽ rất đau đầu. Suy cho cùng thì việc đưa con đi nhà trẻ một mặt là để đứa bé được tiếp xúc và làm quen với nhiều người, nhiều vật và việc bên ngoài hơn, còn mặt khác là giúp các cha mẹ giảm được thời gian phải dành ra chăm sóc đứa con, từ đó có thể chuyên tâm làm việc kiếm tiền. 

Đương nhiên cũng không thể trách nhà trẻ này được, chỉ là Nguyễn Hạ cảm thấy mọi người trong xã hội này quá bận rộn, bận kiếm tiền, bận làm việc, mà ban đầu vốn dĩ việc đi nhà trẻ là vì mong đứa con có thể trưởng thành trong điều kiện tốt đẹp, có cha mẹ làm bạn thì đứa nhỏ chắc chắn sẽ vui vẻ hơn. 

Vượng Tử cực kì thích hoạt động của nhà trẻ, bé con khoác áo choàng tắm nhỏ của mình, dây thắt lưng chưa kịp buộc đã chạy tới trước mặt Nguyễn Hạ, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt mong chờ. “Mẹ ơi, vài ngày nữa mẹ và ba sẽ đến nhà trẻ của bọn con tham gia hoạt động đúng không ạ?”

Hoạt động kết nối với con trẻ, tất nhiên có cha mẹ cũng tham gia là tốt nhất. 

Mặc dù Nguyễn Hạ đã tham gia hoạt động kiểu này hai lần, nhưng hai lần trước Tống Đình Thâm không thể sắp xếp được thời gian nên chỉ có một mình cô tham dự, mặc dù vậy nhưng Vượng Tử cũng đã rất vui vẻ, bởi vì trước kia mẹ của bé chưa từng đến trường tham gia hoạt động với bé. Lần này Tống Đình Thâm đã sớm sắp xếp được thời gian, anh nói anh có thể cùng tham gia. 

Nếu hôm đó có cả ba và mẹ cùng nhau đến thì đối với Vượng Tử mà nói chính là niềm vui bất ngờ đến mức muốn nhảy vọt lên trời. 

Hoạt động ở nhà trẻ tổ chức vào thứ sáu, Nguyễn Hạ cúi người giúp bé con thắt dây áo tắm lại, “Đi chứ, mẹ sẽ xin công ty nghỉ một ngày.”

Vượng Tử thuận thế ôm lấy eo Nguyễn Hạ, dụi dụi vào người cô, “Vậy thì quá là tốt luôn!”

Hiện giờ công việc của Nguyễn Hạ vẫn khá nhàn nhã, cô chỉ đang nhận đơn hàng của một vị khách, mà người khách hàng này cơ bản mỗi tháng chỉ cần liên hệ một lần, quản lý bộ phận và lãnh đạo cũng rất dễ nói chuyện. Nhân viên làm việc ở bộ phận quốc tế vốn đã khá tự do về giờ giấc, có không nghĩ cũng biết quản lý nhất định sẽ duyệt đơn xin nghỉ phép của cô. Vì vậy Nguyễn Hạ sảng khoái hứa với Vượng Tử.”

Hôm sau, Nguyễn Hạ đến xin phép quản lý bộ phận, nói thứ sáu cô muốn xin nghỉ.

Quản lý bộ phận vẫn giữ dáng vẻ nhiệt tình khách sao với cô, cười tủm tỉm hỏi, “Xin nghỉ? Trong nhà em có chuyện gì sao? Nếu cần công ty hỗ trợ thì nhất định phải nói nhé!”

Ngược lại Nguyễn Hạ thấy hơi ngại, nhưng cô vẫn chọn ăn ngay nói thật, “Là do nhà trẻ của con trai em có hoạt động ngoại khóa, ông xã em cũng đến, con trai em mong em có thể tham gia...”

“Hoạt động ngoại khóa? Ra vậy.” Quản lý gật gù, “Thế này nhé, em đi làm việc trước đi, để chị xem lịch trình thử xem có thể duyệt phép được không, sau đó chị sẽ trả lời em.”

Trước đây Nguyễn Hạ chưa từng xin nghỉ, nhưng cô cũng biết mỗi công ty sẽ có quy trình duyệt phép khác nhau, vì vậy liền trở về chỗ ngồi, tiếp tục làm việc. 

Tầm khoảng giữa chiều, quản lý gọi điện bảo cô đến phòng làm việc, khi vừa đi đến thì nhìn thấy quản lý dùng vẻ mặt áy náy nói với mình, “Nguyễn Hạ, xin lỗi em nhé, đơn xin nghỉ phép của em chị không thể duyệt, vì khách hàng mà em phụ trách có thể thứ sáu sẽ đến đây. Hợp đồng của vị đó là do em phụ trách nên hôm đó có mặt em ở đây là tốt nhất.”

Nguyễn Hạ hơi sửng sốt, mặc dù có chút bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng cô cũng rất mau khôi phục lại tinh thần, “Vâng, được ạ, em biết rồi ạ.”

Không thể xin nghỉ phép thì phải làm sao bây giờ? Lúc về nhà phải dỗ dành tiểu bảo bối của cô bằng cách nào đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net