22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Naib bay theo cơn gió mát ngày hè. Những tia nắng chiếu lên người anh rực rỡ, làm rạm đi làn da khỏe mạnh của anh. Nhưng Naib không quan tâm lắm, thực ra cũng không đen đi bao nhiêu, tới mùa đông sẽ trắng trở lại thôi. Naib muốn tận hưởng cho hết cái nắng gió đặc trưng của mùa hạ.

Cơ thể con người không khiến Naib bất tiện. Thậm chí anh thấy mình có thể khéo léo, linh hoạt hơn hồi trước (hoặc do luyện tập thôi). Naib không đi săn như ngày xưa nữa, thực phẩm tươi sống đều lấy từ thợ săn. Nếu thích thì đi ra thảo nguyên cùng hắn, nhớ lần đầu Naib vì chưa bao giờ ra khỏi bìa rừng bao giờ nên cảm thấy kì lạ hết sức.

Thảo nguyên là vùng đồng cỏ bằng phẳng, cây cao không có nhiều lắm nhưng hoa cỏ mọc thành thảm. Hắn đưa anh đi ngắm những vườn hoa xuân nở rộ, muôn sắc thắm thu vào tầm mắt anh. Trong rừng cũng có nhiều loại hoa lắm, tiếc là không nở nhiều và đẹp như thế này.

Hơn nữa đi chơi với Huntsman rất vui, hắn dạy anh cách dùng kiếm và cung của mình. Sau đó còn để cú đen trình diễn khả năng đi săn cho Naib coi nữa.

Cú nhỏ vậy thôi nhưng khỏe cực kì, lại chuyên nghiệp. Nó có thể nhằm tới cả những con mồi to gấp đôi mình mà không sợ hãi gì. Sau đó mang chiếm vật phẩm về tặng anh... đúng vậy, không tặng Eli đâu, nó tặng anh cơ.

Thích cú đen lắm. Naib ôm thú cưng vào lòng mà quên mất một ông chồng xị mặt vì bị cả đồng bạn thửa bé và vợ mình bán bơ.

"Em bất công lắm..."

"Sao cơ?"

"Hôn anh an ủi đi."

Hắn đưa mặt mình gần Naib, còn chỉ vào má cho anh chú ý.

"Ừm."

Naib tin thật mà hôn hắn. Nhưng thợ săn không chỉ muốn thế, hắn tìm đến môi Naib. Hôn một lần chưa đủ, đợi hắn thoả mãn thì môi anh đã hơi sưng đỏ lên, nhìn có vẻ ngon miệng nha.

"Không tiếp nữa đâu."

Anh thấy thợ săn còn sát vào mình thì lo lắng, đưa cú đen lên phòng vệ.

"Cúuuu."

Nó kêu lên cảnh báo Eli, xem ra cũng thích bênh Naib lắm.

"Ha được thôi. Anh yêu em nhiều."

Hắn chốt lại bằng một nụ hôn nhẹ trên gò má, sau đó nói những sến dệt tán tỉnh anh.

"..."

Naib im lặng, không biết đáp lại thế nào.

Tình trạng này cũng kéo sang cả bên Lunar nữa.

Cậu đi giao thiệp với một bộ tộc ở gần biển nên đưa Naib đi cùng, tiện thể cho anh đi ngắm cảnh luôn.

Đây là lần đầu tiên đi biển của Naib. Anh háo hức đến không ngủ được, như đứa trẻ trước hôm đi chơi vậy. Sau đó lại ngủ gục trên quãng đường đi để Lunar cõng anh.

Lúc mở mắt ra thì cậu đã không còn ở đó nữa. Một mình anh nằm trong phòng rộng rãi, tráng lệ. Naib vừa tỉnh nên đơ ra một lúc, sau đó mới giật mình đi ra ngoài tìm Lunar.

Cơ mà chẳng ai ở đây cả, căn nhà đẹp nhưng trống không. Đến khi anh mở cửa bước ra thì có người đã chờ sẵn ngoài đó. Họ thấy anh thì cúi người tôn kính.

"Ngài đã tỉnh, Tư tế Lunar Phase đang chờ ngài. Xin hãy để tôi đưa ngài tới đó nhé."

"Hả? Tôi á?"

Naib ngạc nhiên, anh mới bắt đầu nhận thức về địa vị của con người thôi. Phần cốt thì tương tự chuỗi thức ăn của động vật, nhưng phức tạo hơn một chút. Điều quan trọng là anh nhận ra Lunar và thợ săn khủng thực sự, kiểu như không ai dám đối đầu với họ luôn ấy. Naib cảm thấy vi diệu lắm, lúc ở cùng anh họ chẳng bao giờ quát mắng hay tỏ ý khó chịu cả.

Được rồi, anh không sợ nhưng người khác sợ. Anh tốt nhất nên đi theo mấy người này...

"Chào em, ngủ ngon không?"

Đi ra khỏi khu vực dân cư của tộc này thì rất vắng vẻ, đi đường cũng gập ghềnh hơn. Lunar đứng ngay dưới mỏn núi nhỏ, có thể nhìn thấy bậc thang được tạc núi mà thành ở đó.

"Có... chúng ta đi đâu vậy?"

Naib hơi ngượng ngùng trả lời, dù sao cũng tại anh ngủ quên mất nên chắc cậu ta đợi lâu rồi.

"Đưa em đi ngắm biển."

Lunar cười dịu dàng, cầm tay anh dắt lên những bậc thang.

Theo bước chân lên, chân trời hiện ra trong mắt anh. Gió biển thổi trên cao khá mạnh, mang theo mùi vị mặn tanh đặc trưng.

Mái tóc Naib tung bay trong gió nhưng anh không quan tâm. Trong tầm mắt anh là trời cao là biển rộng. Mặt nước xanh biếc dập dềnh ngút ngàt không thấy kết, sóng bạc đầu chạy lướt lên, tinh nghịch xô vào bờ, vỡ tan rồi lại dời chỗ cho cơn sóng mới.

Không khí ở đây ẩm thấp, vị muối tràn ngập.

"Em thích chứ?"

Lunar từ từ ôm anh, kéo anh khỏi sự ngỡ ngàng này.

"Đẹp quá."

Đôi mắt anh sáng lên, con người xanh trong nhìn Lunar tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ.

"Ừ, anh vui lắm."

"Em có nghĩ thưởng gì cho anh không?"

Tư tế nhéo má anh, đòi hỏi phúc lợi mà cậu cho là mình nên có.

"Thơm nhỉ?"

Naib hỏi Lunar bởi anh chẳng biết thế nào cho phải. Anh không biết con người này thích gì đâu.

"Anh nghĩ là mình xứng đáng với một nụ hôn đấy."- Eli cười trừ, hơi nhíu mày xuống.

"Được."

Anh tưởng Lunar buồn nên đồng ý luôn, kiễng chân lên áp môi vào môi cậu.

Tất nhiên Naib chưa biết cách hôn môi lắm đâu, phần tiếp theo đều theo Lunar chủ động, hôn đến mức Naib choáng váng đầu óc.

Để Naib bình ổn hơi thở xong thì Lunar lại nói.

"Em muốn bơi không, chúng ta xuống đó..."

"Không đâu."- Naib trả lời khi cậu còn chưa dứt câu nữa.

"Sao vậy?"- Khi nãy còn thích lắm mà, Lunar khó hiểu.

"Nước sâu lắm."

"Ừ?"

"Sặc nước rồi sao?"

Hoá ra là sợ đuối nước, bấy giờ Lunar hiểu ra, cố gắng thuyết phục Naib tin tưởng mình.

"Xuống chút thôi, anh ở đây với em mà."

Cậu sẽ không để Naib xảy ra việc gì đâu, với cả Naib cũng tập bay bằng năng lượng trong chiếc nhẫn rồi đấy chứ...

"Không. Ngắm cảnh thôi."- Naib nhất quyết từ chối, đầu lắc lắc tỏ vẻ.

"Thôi được."

Lunar cũng không ép. Nếu anh sợ nước quá sâu thì để mai cậu đưa anh ra gần bờ biển hơn vậy. Chứ đứng trên mỏm đá thế này cũng tạo cảm giác mạnh thật, Naib tới đây để chơi thôi, chẳng phải thử thách bản thân gì.

"Chúng ta về nhé?"

Đứng thêm một chút thì trời cũng tối dần, Lunar thấy gió lạnh nên kêu Naib về.

"Muốn ở đây nữa."- Naib không hợp tác lắm.

"Ở đây phải ăn cá đó. Còn về nhà thì có món khác cho em."

Biết thừa anh ghét cá nhất nên Lunar đe dọa, dù ở biển thì ăn hải sản vẫn đúng điệu hơn nhưng Naib không thích nên cậu đã dặn với cấp dưới chuẩn bị riêng cho anh.

"Thế sao?"

Naib cảm thấy ác ý hoàn toàn, cơ mà không thể không phân vân được. Cá là món kinh khủng không thể chấp nhận được.

"Về đi."

Cuối cùng Naib cũng quyết định. Lunar vui vẻ đưa anh về, trong đầu luôn nghĩ con ưng nhà mình ngoan nhất.

...

Quay trở lại thực tại, Naib vẫn cảm thấy thích sự bình yên trong rừng hơn. Thế nên Lunar và thợ săn xây cho anh một ngôi nhà gần chỗ cái cây có tổ của anh hồi xưa. Anh có thể ở đây vài ngày nếu quá buồn chán, còn đa phần thì vẫn ở cạnh hai người thì tốt hơn.

Chỉ là kỉ niệm ở căn nhà nhỏ này không thiếu đâu. Kể ra hơi ngại nhưng lần đầu của ba người là nơi đây...

Naib đôi khi nhớ lại còn cảm thấy vi diệu hết sức. Anh chưa bao giờ biết cái gì là nhục dục hết, vậy mà lần đầu còn đùa với lửa mà trêu hai người đó. May mắn sao Eli đủ kiên nhẫn với anh, làm cũng gắng sức nhẹ nhàng. Dù Naib sáng hôm sau có chân tay run lẩy bẩy, cả người thoát lực thì anh vẫn rất hạnh phúc. Anh không ghét làm cùng Eli đâu, chỉ mong họ đừng làm anh đến dục tiên dục tử làm được.

Mỗi lần đều sướng tới mức đầu óc trống rỗng. Theo lời Lunar nói thì là quá buông thả, damdang ấy. Cơ mà chính cậu ta cũng góp phần khiến Naib như vậy mà. Còn thợ săn thì chẳng phải nói, sức khỏe của hắn ta đáng sợ lắm...

Cả hai phải chịu trách nhiệm với anh hết, không ai trốn được đâu.

Naib đang dạo chơi trong rừng cùng cú trắng thì nhận ra ngọn cây là địa điểm của cái tổ bố mẹ ưng xây ngày xưa. Anh quyết định vào đó nghỉ một chút. Cú nhỏ cũng đứng lại trên vai anh, cọ mỏ vào má anh như tự hỏi.

Cái tổ hoàn toàn không còn dấu vết nữa, nó bị tự nhiên xoá sổ rồi. Khung cảnh quanh đó cũng đổi khác, nhiều cây mọc lên cao hơn, nhiều cây đã chết đi, thành một cột gỗ dần mòn mục từ trong ra.

Phóng mắt ra xa, anh còn có thể nhìn thấy đường nối liền hai bộ tộc của Eli. Con đường giữa rừng thẳng tắp, bằng phẳng.

Không biết có nhìn thấy nhà mình từ đây không nhỉ? Naib tò mò, anh đứng hẳn lên tìm một hình ảnh quen thuộc với mình.

"Không thấy..."- Naib lẩm bẩm, anh không vui lắm.

"Ngươi có thấy nhà chúng ta không, cú?"- Naib nói chuyện với cú trắng.

Nó ngay lập tức vỗ cánh bay lên cao thêm một khoảng trên đầu anh, sau đó trở lại, vừa kêu vừa xoè lông như khẳng định không thấy.

"Kécc."

"Ừm..."- Naib đáp trả nó.

Anh đứng lặng một lúc rồi bay đi, theo hướng trở về ngôi nhà nhỏ của mình. Hôm nay cả Lunar và Huntsman đều nói sẽ về thăm anh, Naib về sớm đón họ vậy.

"Cùng ta chờ chủ ngươi về nhé."- anh bảo nhỏ với cú trắng, viên đá trên đầu nó còn phản chiếu ánh sáng vào mắt anh. Chói chang quá mức.

Naib bây giờ đã có gia định thuộc về riêng anh rồi. Anh sẽ hạnh phúc, giống như bố mẹ ưng ngày xưa.

Cùng Eli xây dựng một mái ấm cho lũ trẻ về sau nữa chứ...

Naib vừa bay vừa mỉm cười, mái tóc trắng tung bay trong gió.

____END____



Hihi, lại một bộ EliNaib nữa được hoàn thành xong ạ.

Đây là HE toàn vẹn, cho cả Naib và hai Eli, họ đã là một gia đình ấm cúng rồi.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui trong suốt thời gian qua. Nếu thấy hay thì tặng cho tui một sao vote nha.

( Tui có viết thêm một phần Extra part (R18) làm quà tặng, hãy chờ nhé 😘 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net