8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eli Clark, một thợ săn lành nghề, từ bé đến lớn không ôm một ai, hôm nay phá lệ ôm một con bạch ưng ngố vì nó nghĩ mình là người quen của nó.

"Đừng... giận."- nhân điểu trúc trắc nói, lại đưa tay vuốt mặt hắn.

Eli hơi nhột nên giữ tay anh lại, cười cười nói:

"Chưa thấy con chim nào bạo gan như ngươi... cú của ta không tính nhé."

Hắn thêm một đoạn giải thích ngớ ngẩn, trong lúc đó nhìn kĩ Naib hơn.

Một con đại bàng giống bộ dạng của nhân loại, tuy lông vũ vẫn còn khá nhiều nhưng nhìn rất thuận mắt. Màu trắng xanh và hoa văn trên đôi cánh anh sắp xếp hài hoà như tranh vẽ vậy.

"Eli, nó cào tôi."

Naib sau khi buông hắn ra đã mách tội, còn chỉ chỉ con cú trên vai anh đầy khiển trách.

"Hử?"

"Đây này."

Anh kéo tên thợ săn cúi xuống để nhìn vào phần bụng yếu ớt của mình.

Làn da khỏe mạnh và một vết rách kéo dài trên đó... đối với thợ săn cũng là một mĩ cảm.

"Đau à?"

Eli tính chạm tay vào nhưng nhanh chóng rụt lại, sợ con chim này lại gào lên vì đau.

"Ừm..."

Gật gật tỏ vẻ, sau đó anh tiếp:

"Xoa xoa đi Eli... chữa lành."

Bởi vì Lunar có năng lực phục hồi, khi sử dụng đều dùng tay chạm nhẹ lên vết thương của anh. Bàn tay cậu ta sáng lên, đợi một lúc là anh không thấy đau nữa.

Nhưng đây không phải Lunar Phase.

"Ngươi biết?"- Eli bất ngờ, năng lực này của hắn rất ít người nhận thức. Đa phần bộ tộc hắn nghĩ hắn là một chiến binh, ma pháp đều là loại dành cho chiến đấu.

"Biết... gì?"

Naib nghiêng đầu hỏi, Eli hôm nay dài dòng thế nhỉ?

"... không có gì."

Giờ thì hắn biết con bạch ưng này ngố rồi, hỏi nữa chưa chắc đã có câu trả lời.

"Ta chữa cho ngươi, về sau đừng bắt nó nhé."

Vị thợ săn thương lượng, để con cú bay gần anh.

Lúc này Naib hơi tránh ra nhưng không tấn công nữa. Anh nhận ra đây không phải cú nhỏ thường ngày, không chấp với nó.

"Ừm."

"Tốt, giờ thì nhắm mắt lại."

Naib làm theo.

"Được rồi."

Trong chốc lát đã xong, khi anh nâng mí mắt lên thì vết thương đã lành lại, còn xót duy nhất một vệt hồng hồng như da non đang mọc.

"Không lành hết được, trong móng vuốt cú của ta có chất kháng ma pháp... nhưng ít thôi."

Rồi hắn lại nhìn kĩ bụng Naib thêm một chút.

"Bôi thuốc ngoài da chắc là ổn."

Sau đó tự mở không gian riêng của mình ra tìm, hoàn toàn không có chút cảnh giác nào đối với nhân điểu bên cạnh.

"Cú."

Naib lại gọi con cú của thợ săn. Lần này nó thấy chủ nhân đang chăm sóc tên này thì cũng biết đây không phải kẻ địch, tốt nhất nên đáp lại.

"Kéttt."

Naib dường như quên mất chính nó làm anh bị đau, mỉm cười khen:

"Cú nhỏ... ngoan."

Còn vươn tay muốn xoa đầu nó.

"Ngươi chơi vui nhỉ."

Eli vừa nói vừa lôi ra một tuýt thuốc, định đưa cho anh dùng. Cơ mà hắn thấy không tin tưởng con bạch ưng này lắm... ý là hắn sợ anh không biết bôi thuốc.

Hắn đành giơ trước mặt Naib rồi nói:

"Đây là thuốc, ngươi biết dùng thế nào không?"

"Ah?"

"... Coi như không biết đi."

Eli kéo Naib ngồi xuống gần một gốc cây gần đó rồi xoa thuốc lên.

"Đó, lấy thuốc từ trong này ra rồi bôi lên vết thương. Hiểu không?"

"Ha ha... nhột."- Naib có vẻ không nghe vào những gì hắn dặn, chỉ cảm thấy hắn chọc anh khó chịu, hơi đẩy tay Eli ra.

"Chú ý, đừng quậy nữa."

Eli không nhường anh, đè phần eo lại nhất quyết thoa cho xong.

Trong lúc hai người giằng co nhau, đai quần của anh bị kéo xuống một chút. Hai viên đá đặt ở đó dưới xuống đất.

"Hử?"

Cuối cùng Eli vẫn thắng cuộc và thoa xong dược cho anh, vừa liếc mắt xuống liền thấy dưới chân mình có thêm hai viên ngọc trong suốt.

Naib cũng phát hiện ra mình bị rớt đồ, vội vã nhặt lên, sau đó cười với Eli như hối lỗi.

"Không cố ý đâu."

Naib nói thế.

"Ngươi bảo gì cơ?"- thợ săn không bắt được suy nghĩ trong đầu anh, đơ mặt ra hỏi.

"Mắt Eli... vàng..."

Anh giải thích, còn cầm viên ngọc lên cho Eli xem.

"Ơ..."- Naib giật mình.

Không phải màu vàng.

Bây giờ Naib mới nhận thấy mắt của Eli không còn là màu vàng thuần khiết nữa. Ban đầu Naib cứ nghĩ cậu đổi đồ và mặt nạ tới chơi với anh thôi. Nhưng con mắt của người bên cạnh này là màu tím đậm yêu mị, ở giữa là hình thoi dọc thẳng đứng như mắt rắn.

"Eli"

Naib kêu to. Ngay lập tức kéo hắn sát rạt mặt mình, hơi thở của hai người gần như hoà vào nhau.

"Chỉ có một... thôi sao?"

Con mắt còn lại của Eli là một màu đen u tối. Không phải không có con ngươi, mà là con ngươi đen đặc lại, lòng trắng thiếu khuyết hoàn toàn.

Eli chưa kịp trả lời Naib đã nhẹ nhàng chạm lên gần đó rồi hỏi:

"Đau không?"

"Thổi thổi cho hết đau nhé."

Thế là anh lấy hơi thổi lên mặt Eli. Hắn xững người để yên cho Naib nghịch, trái tim trong ngực đập nhanh một cách khó hiểu.

Hắn không thấy đau, cũng không cần dùng mắt bên đó, nhưng con ưng này khiến hắn động lòng quá. Bộ dạng của Naib giống như muốn đau thay hắn vậy.

"Được rồi, ta không sao. Đừng thổi nữa."

Eli chặn miệng anh lại, thuận tay lấy luôn hai viên thạch anh mà Lunar tặng.

"Thứ này đẹp đấy. Có người tặng người sao?"

"Cậu..."- Naib đưa tay lấy lại đồ của mình.

"Hử? Người muốn quà à?"

Vị thợ săn hiểu lầm ý Naib, mỉm cười với anh đều là tràn ngập cưng chiều.

Hắn tìm trong túi không gian lần nữa, rất nhanh lấy ra một chiếc vòng cổ.

Chiếc vòng bằng dây da tết lại, có mấy cái răng nanh được buộc theo kiểu đối xứng, cái lớn nhất ở giữa, bên ngoài nhỏ dần lại. Bình thường người sở hữu loại vòng này là những chiến bình vĩ đại, nó thể hiện trình độ và đẳng cấp của họ khi đi săn.

Eli lập tức buộc vòng lên cổ Naib, thậm chí còn không định hỏi ý kiến anh.

"Hợp với ngươi lắm."

Thợ săn nhìn ngắm bạch ưng, cảm thấy thuận mắt đến muốn mang về nhà ngay.

"Ọt ọtt~"

Bụng của Naib chọn ngay lúc này để kháng nghị. Chủ nhân cơ thể ngu ngốc này mau đi ăn, nếu không ta sẽ kêu kêu hoài vậy á~

Naib nhìn Eli, mặt không để lộ cảm xúc gì. Trông có vẻ nghiêm túc như không phải tiếng từ mình ra, nhưng chân lại tự thu vào người, che cái bụng nhỏ nhỏ đang đòi ăn đi.

"..."

"Ngươi dễ thương nhỉ!"

Eli cười cười cảm thán. Trong đầu nghĩ đến việc tìm đồ cho nhóc này lót bụng. Một con bạch ưng vừa đẹp vừa ngố, lại chẳng biết từ đâu đến khiến hắn yêu thích quá mức.

(Tbc)

_______________

An adorable eagle 😚

Cảm ơn mọi người đã đọc, nếu thấy hay thì tặng tôi một sao nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net