Chap 7: Ngày mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-  Baekhuyn, tới sau là lỗi của tớ. Nếu ngày trước tớ dũng cảm thừa nhận thứ tình cảm này thì có lẽ bây giờ cậu sẽ không ra nông nỗi như vậy. Nhưng xin cậu một điều thôi, đừng bao giờ hành hạ và phung phí nước mắt cho người không biết quý trọng cậu! "


______________


Công viên seoul 7 giờ sáng ...



Baekhuyn co ro trong gió lạnh, hai bàn tay trắng bệch vì cóng khẽ xoa xoa vào nhau để giữ ấm. Hôm nay sẽ là ngày đầu tiên cậu đi chơi với anh. Chính vì vậy mà bản thân hồi hộp tới sớm đợi người đó chứ nhất quyết không ở nhà chờ đến giờ hẹn mới đi. Biết mình bướng bỉnh như vậy nên mới phải khổ thân vì lạnh nhưng nụ cười hạnh phúc vẫn không thể tắt trên môi. Cậu đã rất mong chờ buổi sớm hôm nay đến mức tối qua trằn trọc không ngủ được. Đút tay vào chiếc túi áo len trắng như bông tuyết, ánh mắt trong veo của cậu lướt qua quang cảnh của công viên.



Thời tiết hôm nay ảm đảm đến lạ kì. Hàng ghế đá trong công viên tẻ nhạt vương đầy những bông tuyết li ti. Nền đất lạnh lẽo loang lổ những vũng nước còn sót lại sau cơn mưa lớn đêm qua. Người qua lại cũng ít hơn mọi khi. Baekhuyn sốt ruột lôi điện thoại ra xem giờ, đôi giày nhiều màu sắc khẽ nhịp nhịp theo điệu nhạc.


__________________



Chanyeol ngắm nghía bản thân trước gương lần cuối trước khi rời khỏi nhà. Vẫn còn sớm so với giờ hẹn nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy sốt ruột. Cục mầm ngốc đó, không chừng còn hoang hỉ tới sớm hơn cả anh. Nghĩ đến đó, anh phì cười. Bàn tay định chạm vào nắm cửa thì bỗng nhiên nhạc chuông tin nhắn vang lên. Chanyeol lôi điện thoại ra xem, là tin nhắn của Miyoung!?! Anh đã cố không liên lạc với cô, nhưng xem chừng cô vẫn không có ý định bỏ cuộc. Thở dài chán nản, anh bỏ điện thoại vào túi quần rồi ra khỏi nhà.



Trời hôm nay không được đẹp cho lắm nếu không muốn nói rằng thời tiết thực sự rất tệ. Bầu trời xám xịt và quang cảnh u ám đến lạ. Gió thổi mạnh khiến mái tóc anh rối xòa. Chỉ còn vài bước nữa là tới nơi rồi ! Từ chỗ đang đứng, Chanyeol có thể nhìn thấy cái dáng người thanh mảnh đáng yêu kia đang đứng đợi mình. Biết ngay là cậu sẽ nhất định không chịu được mà đến sớm hơn cả anh. Môi định gọi tên cậu nhưng chợt khựng lại vì tiếng réo rắt của chuông điện thoại. Là Miyoung gọi? Ngập ngừng một lát, anh bắt máy.



-  Yeoboseyo! Xin lỗi cho hỏi anh có phải là người thân của chủ nhân số điện thoại này không ? -Một giọng nói lạ hớt hải vang lên.



-  Vâng. Tôi là......bạn của cô ấy. - Chanyeol ngạc nhiên, chút bất an dấy lên trong lòng.



-  Mong anh đến bệnh viện để kí giấy cho cô ấy. Điện thoại cô ấy chỉ lưu mỗi số của anh nên tôi mới gọi. Hiện cô ấy đang trong phòng cấp cứu.



Chanyeol quay đầu chạy thẳng đến bệnh viện theo địa chỉ của người vừa gọi ban nãy. Tin nhắn cuối cùng của cô, tại sao anh lại vô tâm mà bỏ qua.



-  Chanyeol, xin anh gặp em một lần thôi có được không? Em đau lắm, đau đến không chịu được. Em rất cần anh.....Xin anh đấy!


Miyoung vào cấp cứu phải chăng là do anh? Là anh đã vô tâm với người con gái yếu đuối ấy mà chỉ nghĩ cho bản thân mình. Đi qua đi lại trước cửa của phòng cấp cứu, Chanyeol lo lắng nhìn mãi vào cái chấm đỏ vẫn không ngừng nhấp nháy trên cánh cửa. Vì chạy bộ một mạch đến đây nên lưng áo anh ướt đẫm mồ hôi, tóc bết lại ôm lấy gương mặt tuấn tú.


___________


Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, những giọt mưa nặng trĩu như tạt thẳng vào cơ thể yếu ớt đang đứng lạnh run của Baekhuyn. Cậu đứng như vậy đã lâu lắm rồi, nước mắt hòa với nước mưa lăn dài trên gương mặt đang run rẩy. Cậu lo lắng cho anh, cậu sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi thế mà cậu mặc kệ cho cái lạnh thấu xương đang dằn xéo cơ thể mà cứ đứng đấy đợi anh. Cậu hy vọng anh sẽ chạy tới ôm cậu vào lòng mà rổi rít xin lỗi và nói rằng anh đã đến trễ. Gió thổi mạnh quất vào người cậu từng đợt rát buốt. Đôi vai cậu gầy gầy, mong manh và nhạt nhòa giữa màn mưa trắng xóa. Anh đã không bắt máy của cậu. Anh ... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

____________



Kyungsoo đang trùm chăn xem phim trong phòng thì điện thoại khẽ run lên, là số của Chanyeol.



-  Chuyện gì? Không phải là đang đi chơi với Baekhuyn sao?  - Kyungsoo vừa nhai bỏng ngô vừa hỏi.



-  Hãy chăm sóc Baekhuyn hộ tôi. - Chanyeo nói với giọng khó nhọc, âm điệu nhỏ như tỏ vẻ áy náy.



-  Tên khốn cậu đang ở đâu vậy? Có biết ngoài trời đang mưa không? Con người ngốc nghếch đó có thể vẫn còn đứng ngoài mưa đợi cậu. - Không kiềm được sự tức giận, Kyungsoo nói với vẻ gần như hét lên, nắm tay khẽ siết lại và trong lòng hiện lên một sự lo lắng khôn cùng.



-  Miyoung có chuyện rồi, tôi.....thực sự không thể bỏ mặc cô ấy trong tình trạng bây giờ. Xin cậu hãy quan tâm đến Baekhuyn hộ tôi. - Chanyeol nói vội rồi cúp máy.




Kyungsoo khoác vội áo rồi lao ra ngoài trời. Tay cầm ô vừa chạy khắp nơi vừa gọi tên cậu nhưng mãi vẫn không tìm thấy bóng dáng đó ở đâu cả. Đáp lại cậu chỉ là tiếng mưa lạnh lẽo rơi và gió thì không ngừng thổi như muốn cuốn đi tất cả. Trời mỗi lúc một lạnh hơn, mưa nặng hạt tạt thẳng vào mặt như những mũi kim sắt nhọn. Đường sá bây giờ không một bóng người, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô phóng nhanh qua làm nước bắn lên tung tóe. Bước chân Kyungsoo chợt khựng lại. Người con trai ấy vẫn đứng giữa cái thời tiết kinh khủng đó mà chờ đợi. Cậu có thể thấy cơ thể nhỏ bé đó đang lạnh run lên từng đợt. Trái tim chợt nhói lên, giọng nói cũng lạc cả đi. Chạy đến bên cậu ta, Kyungsoo gần như mất bình tĩnh mà hét lớn:



-  Byun Baekhuyn, rốt cuộc có phải đầu óc không bình thường không? Tại sao lại hành hạ thân xác như vậy?



-  Là......Kyungsoo sao? - Giọng nói Baekhuyn yếu ớt vang lên . -  Chan.....Chanyeol.....anh ấy còn chưa tới mà?



Lời nói đó như con dao cứa vào Kyungsoo. Cậu ôm chầm lấy Baekhuyn, chiếc ô màu đỏ nhẹ rơi xuống đất. Cậu có thể cảm nhận được cơ thể cậu ấy đang lạnh như thế nào. Và mặc kệ cho quần áo của bản thân cũng bị nước mưa làm cho ướt nốt, Kyungsoo vuốt nước mắt trên má của Baekhuyn rồi nhìn thẳng vào ánh mắt như vô hồn ấy mà nói thật to:


-  Baekhuyn à, cậu nghe cho kĩ lời tớ nói đây! Chanyeol sẽ không tới đâu. Làm ơn hãy quan tâm tới bản thân một chút đi. - Kyungsoo có thể thấu sự hoảng loạn trong đôi mắt trong sáng ấy và những cái lắc đầu cố chấp quyết không nghe lời.



-  Không đâu. Nhất định sẽ tới !Nhất định anh ấy sẽ tới mà! - Baekhuyn không tin những gì mình mới nghe được. Cậu nói trong tuyệt vọng.



-  BYUN BAEKHUYN !! CẬU NGHE CHO RÕ ĐÂY, CHANYEOL ĐANG Ở BÊN CẠNH MIYOUNG, CẬU ẤY NHỜ TỚ CHĂM SÓC CẬU THAY CHO CẬU TA. CẬU TA SẼ CHẲNG BAO GIỜ NHÌN VỀ PHÍA CẬU. - Kyungsoo chưa bao giờ mất bình tĩnh đến như vậy. Hai tay cậu nắm chặt lấy vai của Baekhuyn và hét to.Cậu muốn điên lên khi cái con người bướng bỉnh đó nhất quyết không chịu nghe lời.



Anh bỏ mặc cậu để đến với người đó sao? Cậu không tin, là Kyungsoo gạt cậu. Anh ấy sẽ không bao giờ đối xử với cậu như thế. Tuyệt đối cậu phải tin anh.



-  Kyungsoo, là cậu gạt tớ ! Chanyeol sẽ không bao giờ làm vậy đâu. - Baekhuyn vẫn một mực không tin. Đầu cậu bây giờ đau lắm, chẳng thể nghĩ ngợi gì nữa.



Kyungsoo thấy cậu có vẻ không ổn, chắc là vì đứng ngoài mưa lâu nên bệnh mất rồi. Cậu nắm lấy tay Baekhuyn rồi kiên quyết lôi con người đó về nhà. Baekhuyn cũng chẳng phản ứng như lúc nãy nữa, cậu chỉ im lặng để Kyungsoo dắt đi.Trong màn mưa trắng xóa, tay Kyungsoo ấm áp và nắm chặt lấy tay Baekhuyn như sợ cậu sẽ biến mất nếu như buông ra. Cả hai đi sát bên nhau dưới chiếc ô đỏ, sự im lặng vây lấy bầu không khí, chỉ có tiếng mưa réo rắt nghe buồn man mác.



Kyungsoo bỗng nhiên cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình từ sau. Còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói của người ấy đã lên tiếng trước:



-  Kyungsoo, cảm ơn vì luôn ở bên tớ. Nhưng tớ không sao đâu! Thật đấy. - Baekhuyn cố gắng lấy hết sức nói to cho cậu nghe.



Một lúc sau không thấy động tĩnh gì, Kyungsoo bất an quay người lại và nhận ra Baekhuyn đã ngất xỉu trên lưng mình.Bế xốc cậu lên, Kyungsoo đau lòng nói, dường như cậu không mong con người kia nghe được, chỉ đơn giản muốn nói ra cho nhẹ lòng:



-  Baekhuyn, tới sau là lỗi của tớ. Nếu ngày trước tớ dũng cảm thừa nhận thứ tình cảm này thì có lẽ bây giờ cậu sẽ không ra nông nỗi như vậy. Nhưng xin cậu một điều thôi, đừng bao giờ hành hạ và phung phí nước mắt cho người không biết quý trọng cậu! 




Con đường ẩm ướt dường như dài hơn bao giờ hết. Gió nhẹ thổi qua hong khô đi giọt nước mắt chưa kịp trào nơi khóe mắt của một người con trai.

__________


Kyungsoo nhẹ nhàng bước vào nhà rồi đặt Baekhuyn lên giường, đoạn chần chừ một lát rồi cởi áo cậu ấy ra. Baekhuyn khi ngủ là đẹp nhất, đối với cậu mà nói, chỉ cần gương mặt đó không vương chút u buồn thì sẽ hoàn hảo lắm. Mưa vẫn tạt mạnh vào ô cửa kính tạo nên những vệt nước nối đuôi nhau lăn dài, mùa đông năm nay có lẽ sẽ lạnh hơn mọi năm nhiều!


___________________Hết chap 7_________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC