Phần 7: Thiên Đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt tiên giới, vạn dặm non sông trải dài dưới chân núi là những chấm màu sắc nhỏ bé. Một kiếp thế gian có quá nhiều điều cần phải lo nghĩ, củi gạo dầu muối đều là những vấn đề to to bé bé. Mà nỗi lo của tiên nhân đã là tiên lực đầy vơi, tu vi sâu cạn, lật chén trà thay đổi đời người.

Ấy nhưng khi rời khỏi áng mây lững lờ trôi, Thượng Thanh Thần Vực coi những âu sầu của chúng tiên môn chỉ bằng hạt bụi phẩy tay. Vươn lên trên những đỉnh núi cao nhất, chúng Thần đã là kẻ có thể biến chuyển càn khôn. Mưa thuận gió hoà, tinh tú nhật nguyệt, thời không luân chuyển là việc của các vị Thần. Nhân giới phân chia tôn ti quân thần, tiên môn lấy tu vi ngăn cách thứ bậc, mà với Thần giới, chúng sinh dưới chân chỉ chia chính tà.

Còn với Thiên Đạo, tất thảy mọi thứ dưới bầu trời lồng lộng đều là những điều đẹp đẽ.

Người phàm thấy trăm năm đã là quá lâu. Tiên nhân coi ngàn năm bằng một cái phẩy tay. Thần giới chớp mắt đã tính vạn năm dài. Nhưng so với sự vô cùng vô tận của Thiên Đạo, năm tháng dài dằng dằng chỉ là làn điệu thoáng qua.

Thiên địa sinh sôi, phân tách không phải tuỳ theo ý muốn của Thiên Đạo. Những điều này tưởng biến ảo khôn lường, mà với nó chỉ là những thứ quá nhỏ bé. Thiên Đạo thực sự không bất công. Ba ngàn thế giới trong mắt nó là muôn vàn câu chuyện, có vui vẻ, có ngọt ngào, có bi thương, có khúc mắc. Nó yêu quý từng thế giới, như một tác giả dành sự dịu dàng bí ẩn cho đứa con tinh thần của mình. Mỗi một sinh mệnh trong thế giới dưới chưởng quản của nó đều đáng quý và trân trọng như nhau.

Nhưng mỗi một người đều có một câu chuyện. Mỗi một thế giới đều có câu chuyện của riêng mình.

Mà thế giới của Chung Cực và Minh Dạ, là một câu chuyện về nỗ lực, kiên trì, dịu dàng, thấu hiểu, hy sinh. Thiên Đạo dùng đôi mắt hiền từ mà thần linh cũng không hề biết được, mỉm cười nhìn hai đứa bé ấy lấy thân mình tuẫn đạo.

Đến đây hồi chương tang tóc đã đặt dấu chấm hết. Mọi thứ đã quy về chung cực, nên để một hồi chương mới khác bắt đầu.

Thiên Đạo nghĩ, người có tình nhất định sẽ thành thân thuộc. Người có công đức nhất định sẽ viên mãn tràn đầy.

Nhân quả tuần hoàn mới là quy tắc duy nhất dưới bầu trời này.

Vì vậy muôn nghìn công đức khắp thế gian tụ lại dưới bàn tay nó. Thiên Đạo dễ dàng đắp lại thần hồn, xây lại thân thể, để hai người với dáng vẻ thiếu niên được một lần nữa trùng phùng.

Dưới bầu trời đêm vô ngần nơi Ma Vực, vô số ánh đèn nơi mái nhà ngói ngọc lưu ly rọi sáng cả một vùng rộng lớn, hắt lên mi mắt rung rung của hai vị Thần nằm trên thảm cỏ mềm mại. Hoa quỳnh nở bung xung quanh bọn họ, rập rờn theo làn gió tiêu dao.

Thiên Đạo dịu dàng dùng ý thức của mình hôn chúc phúc lên mi tâm từng người, để Ma ấn và Thần ấn sáng lên lấp lánh.

Thiên Đạo hài lòng nhìn hai đôi mắt ấy mở ra. Thầm nghĩ, đã đến lúc nó lui về rồi.

Bây giờ là câu chuyện khác của riêng bọn họ.

Hoàn thành

***

Lời tác giả:

Thực sự lúc viết cái bộ này, mình chỉ muốn viết cái nhìn của mình về Chung Cực/Sơ Đại. Đối với mình mà nói, Sơ Đại thực sự là một vị Thần. Ham muốn huỷ diệt của hắn thực sự là sự dịu dàng của hắn cho chúng sinh. Thần cứu chúng sinh, mà hắn cũng vậy. Chẳng qua hắn từ ban đầu đã sinh ra trong đau khổ vô tận. Mà kẻ chưa từng hưởng niềm vui sao có thể nghĩ đến cho thế gian vui vẻ? Hắn thương chúng sinh đau khổ, cách duy nhất mà hắn nghĩ đến là huỷ diệt mọi tội nghiệt mà thôi.

Trong bể khổ ấy, Ma Thần là người kết bè từ bi độ chúng sinh. Chẳng qua chính hắn đã lạc lối, vĩnh viễn lênh đênh.

Hắn kì thực là người đã vượt qua tam độc sân si. Thế gian không hiểu hắn, thế gian toàn hận hắn, nhưng hắn cũng không oán trách ai, chỉ một mình làm tẫn chức trách. Hắn kiên trì với niềm tin rằng mình đúng, rằng huỷ diệt mới là lối thoát duy nhất. Hắn cô độc kiên quyết như vậy, với mình mà nói, ấy là bởi không có ai chỉ lối cho hắn.

Nếu có thể sinh sống an vui tường hoà, ai lại nguyện đắm mình trong nghiệp hoả? Nếu có thể nhìn thấy bình minh, ai lại cam nguyện chết trong đêm đen vô tận?

Nhưng Ma Thần và cả Minh Dạ đều cam nguyện. Bọn họ thực sự là Chân Thần trong lòng mình. Họ có thể vì chúng sinh được an vui tường hoà mà nguyện đắm mình trong nghiệp hoả. Họ có thể vì chúng sinh được nhìn thấy bình minh mà chết đi trong đêm đen vô tận.

Câu chuyện này càng về sau càng khó viết. Các luồng suy nghĩ lẫn lộn vào nhau, rất khó để diễn tả bằng câu từ. Khi viết quá sâu quá chi tiết về sự thay đổi của Ma Thần, mình lại thấy không cần thiết. Khi viết quá nông về quá trình dẫn lối của Minh Dạ, mình lại thấy sơ sài.

Cuối cùng lần lữa, sửa đi sửa lại, vẫn ra cái mớ câu từ vụng về này.

Dẫu vậy, đây vẫn là sự dịu dàng của mình dành cho hai người họ.

Nguyện cho bọn họ có thể trùng phùng, nguyện cho bọn họ có thể cùng nhau ngắm nhìn hoa quỳnh nở khắp man hoang chi địa.

Nguyện cho thế gian không còn bất công.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net