Phần30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý Như chạy thật nhanh ra khỏi nhà Xán Liệt, anh muốn chạy theo nhưng cha anh ngăn lại:
-Nếu con đuổi theo nó thì đừng về đây nữa.
Anh luôn là một người con ngoan, thật sự anh không biết phải làm như thế nào, anh lo rằng cô sẽ khóc, lại cảm thây cô đơn một mình. Nhưng anh không làm cha anh buồn được. Cha anh quay qua nói với ông giám đốc kia:
-Thật xin lỗi đã để giám đốc phải thấy cảnh này. Mời hai người vào nhà.
Y Phụng cúi chào cha Xán Liệt rồi cũng đi vào. Mẹ Xán Liệt nghe ồn ào bên ngoài nên đã đi ra và thấy cảnh vừa rồi, bà cũng thấy ông làm vậy là không nên, nhưng ông luôn là người quyết định mọi chuyện trong gia đình.

Ý Như sau khi ra khỏi nhà Xán Liệt, cô không biết phải đi đâu, cô không khóc, vì trước đến nay, cô luôn là người chịu thua thiệt, cảm giác này đã quá quen với cô rồi. Ý Như đến trạm xe bus, đón xe rồi trở về nhà trọ gần studio, ở đây còn vài bộ đồ cô để lại, cũng may là có mang chìa khóa nhà theo trong túi xách. Cô mở cửa, vào phòng ngủ, nằm ở đó đến chiều, cũng không ăn trưa.

Tại nhà Xán Liệt, sau khi ăn trưa là nói chuyện, giám đốc Lý nói về sở thích, tính cách và thói quen của Y Phụng. Mẹ anh cũng cười nói nhưng cũng không vui cùng con trai. Xán Liệt chỉ ngồi nghe, anh chẳng hề hứng thú nhìn Y Phụng một lần.

Rồi anh về phòng mình, lo lắng cho Ý Như, gọi cho cô không được, muốn ra ngoài tìm cô nhưng cha anh không cho anh ra khỏi nhà.

Chiều, Ý Như thức dậy, cảm thấy đói nên cô đi vào bếp, tìm mì gói, nấu nước sôi rồi ăn nhanh cho xong, cô chẳng có hứng để làm gì nữa. Điện thoại cô reo lên, cô chạy ra phòng khách, tìm túi xách trên bàn rồi nghe điện thoại, là Đinh Nhi:
-Chị sao rồi? Ổn chứ? _nó vui vẻ chờ Ý Như kể về bữa trưa.
-Đinh Nhi à,... _Ý Như không giấu được chuyện này, giọng cô có chút buồn.
-Chị sao vậy _Đinh Nhi từ vui mừng chuyển dần lo lắng_ Không lẽ có chuyện gì xảy ra?. Không, không, hay chị đang vui quá hả?
-Chị không phải người tốt, cha Xán Liệt đã sớm chọn vợ cho cậu ấy rồi, thật sự không phải chị.
-Hả? Ông ta, quá đáng mà. Còn Xán Liệt, anh ta đâu? Chị đang ở đâu?
-Chị đang ở nhà trọ, chỗ Thế Huân nhờ người mướn giùm ấy. Xán Liệt không làm khác lời cha cậu ấy được.
-Vậy chị rời khỏi nhà Xán Liệt liền sao?
-Là cha Xán Liệt không đồng ý chị và Xán Liệt.
-Chị lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực như vậy. Chị về nhà đi.
-Làm sao để nói với cha, mẹ?
-Em sẽ nói giùm cho, chị mau về nhà.
-Sắp đi làm lại rồi, chị ở lại đây, em gửi đồ đến cho chị được không?
-Được rồi, chị đừng làm gì nguy hiểm đấy.
-Chị là người vậy sao? Thôi, cảm ơn em.
-Ừm, chị giữ gìn sức khỏe đấy.

Đinh Nhi chưa biết phải nói cho cha, mẹ như thế nào thì mẹ đã nói rằng cả hai phải về quê để dự đám cưới con trai của một người chị của mẹ, nó nghĩ bây giờ chưa cần nói, để từ từ rồi nói sau, để cha, mẹ đi chơi vui vẻ. Chiều đó, cha, mẹ đi liền để kịp chuyến tàu cuối trong ngày. Đinh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ý Như chợt nhớ rằng cô phải mua ít đồ ăn, đồ trong nhà cũng gần hết. Cô vội đi ngay, còn không để ý đến những cuộc gọi nhỡ của Xán Liệt trong điện thoại.

Giám đốc Lý và con gái ông ta đã về, Xán Liệt đã có thể ra khỏi nhà. Anh lái xe của cha đi khắp nơi gần nhà anh để tìm Ý Như, hỏi thăm những người xung quanh nhưng không ai biết Ý Như. Anh càng thêm lo lắng, trời đã tối. Xán Liệt nghĩ nên đến nhà trọ của cô, anh nghĩ là làm, lái xe đến đó ngay, trên đường đi, anh thầm mong sẽ gặp được cô, mong cô sẽ không sao.

Ba mươi phút sau, anh đã đến nơi, nhà vẫn khóa cửa, anh sợ gọi điện thoại thì cô sẽ không nghe, đành đến những nhà xung quanh hỏi thăm. Một bé gái sống gần đó nói rằng thấy có người đã vào nhà đó vào trưa nay, vừa rời đi khoảng gần 1 giờ trước, anh cảm ơn rồi vào lại xe, cũng chưa tiếp theo phải đi đâu, lại gọi cho Đinh Nhi.

-Ý Như có về nhà không vậy? Anh đi tìm nãy giờ mà không thấy?
-Chị ấy nói là về nhà trọ ấy, anh đến tìm thử xem.
-Anh đã đến đây rồi, nhưng có người nó Ý Như đã đi đâu lâu rồi, chưa thấy về.
-Thật á? Chị ấy nói là sẽ ở đó mà.
-Nhưng anh không thấy.
-Em không biết đâu, vừa nãy gọi thì chị ấy nói đang ở đó. Khi nãy nói chuyện vẫn cảm thấy chị bình thường mà.
-Thôi được rồi, cúp máy đây, anh đi tìm tiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net