P21 - Trò chơi mê cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đồng loạt nhìn vào Vio một chút, hừ mũi khinh bỉ tiếp tục ăn. Cũng phải...ai lại tin một đứa oắt con bằng tuổi mình chứ? Nhất là khi biết rõ nó cũng chẳng mạnh mẽ gì. Cùng lắm là nghĩ nó lên cơn điên, nhất thời nổi hứng đùa mấy câu. Cô bé Lily vốn hoạt bát cũng hứng trí đùa theo:

- Anh Corbin đừng giết em nha! Em kín miệng lắm đó.

Nói rồi cười cười tiếp tục ăn.

Vio cười hề hề như thể đó đúng là một trò đùa cậu ta nhất thời nghĩ ra. Khi mọi người hạ mắt tiếp tục bữa ăn, chẳng quan tâm đến anh ta nữa cũng là lúc một tiếng nói trẻ con quái dị vang lên:

- Ha ha ha ha!!! Mọi người không quan tâm đến lời cảnh cáo của Vio! Vio sẽ buồn lắm đó!

Giọng nói đó hơi ngừng một chút. Rồi lại dùng giọng điệu vô cùng trầm và quỷ dị nói:

- Mà Vio đã buồn...cậu ta sẽ tàn sát không sót một ai đó.

Kylo lập tức nổi giận, chẳng để ý hình tượng đập bàn đứng dậy:

- Là ai?!

Giọng nói đó chỉ cười thêm mấy tiếng liền im bặt. Ngược lại Kylo cũng không thèm để ý đến nó nữa mà chuyển dời tầm mắt xuống người em trai đang cười khúc khích của mình. Sắc mặt anh ta lập tức đen lại, nhíu mày dùng lạnh lẽo tra khảo:

- Corbin, không, ngươi là ai? Muốn gì?

Vio lập tức ngừng cười, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt Kylo làm anh ta nổi da gà. Trên môi Vio vẫn là nụ cười cực kỳ gian xảo, thế nhưng trong mắt lại chẳng có một ý cười.

- Ta là Vio. Còn thân phận cụ thể thì...ha, các ngươi chưa xứng để biết.

Nói rồi một đống những con rối chú hề bằng bông to cỡ một bàn tay hiện ra xung quanh Vio. Hắn ta đưa tay thân thiết vuốt ve chúng, sau đó mới bình thản nói tiếp:

- Giết hết thì sẽ có rất nhiều phiền phức, vậy chúng ta cùng chơi một trò chơi xem sao nhỉ? Để biết ai là kẻ sống sót được đến phút cuối!

Sắc mặt mọi người đều lập tức tái xanh, chỉ riêng Asdarsh là vẫn bình tĩnh tiếp tục bữa tối của mình. Như thể anh đang ở một thế giới khác rất yên bình và sự việc đang xảy ra trước mắt chẳng liên quan gì đến mình.

Vio đương nhiên nhận ra được Asdarsh chẳng hề để tâm đến việc lũ con nít này sẽ tùy thời mà chết. Vì thế mà ý cười hiếm hoi trong mắt Vio lại càng đậm hơn. Đúng, như thế mới đúng chứ. Như vậy mới có phong thái của kẻ làm vạn người khiếp sợ, Asdarsh ngày xưa.

Chuyển dời tầm mắt sang lũ trẻ thần sắc còn đang chìm trong sợ hãi, Vio không khỏi thở dài. Hắn cũng chẳng muốn dây vào cái lũ con nít ranh này đâu, nhưng dù sao vẫn là nhiệm vụ, hoàn thành phải thoả đáng mới được.

Vio không nói thêm lời nào, trực tiếp vỗ tay hai cái. Khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi. Đây là khung cảnh ngoài trời buổi đêm, xung quanh là những bức tường làm từ lá. Phía trước có những con đường ngoằn nghoèo phức tạp. Đây...hẳn là mê cung đi? Tên Vio này lại có khẩu vị chán ngắt như vậy, lại đi chọn mê cung.

Chợt, giọng nói trầm khàn của Vio vang lên:

- Chào mừng các ngươi đến với trò chơi! Nhìn thì các ngươi chắc là cũng biết thể lệ rồi. Ta không thích dây dưa nhiều với lũ con nít ranh các ngươi. Nên ta chỉ cho các ngươi biết một điều thôi: thoát thì sống.

Giọng nói của Vio vang khắp tứ phía, gây cho người ta một cảm giác sợ hãi đến cực điểm. Mà hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chốt xong câu đó liền im bặt không nói gì nữa, giống như là đang hưởng thụ một vở kịch không mấy thú vị nhưng lại rất kinh điển.

Asdarsh cũng chẳng muốn nói lời nào, vẫn dùng bộ dạng ung dung, bình thản tiến về phía trước. Mọi người phía sau cũng sợ hãi lục tục đi theo, chẳng dám nói gì dù chỉ một chữ.

Asdarsh cảm thấy khá phiền phức khi phải dẫn lũ trẻ này theo. Anh thật ra có thể dùng phép Dò tìm trực tiếp tìm hướng đi. Hoặc bay lên tìm đường ra. Hay nhanh gọn nhất, chính là phá tan cái phép thuật này. Asdarsh dám chắc rằng cái phép thuật này không hề cao siêu, vẽ đại mấy dòng liền có thể hủy. Nhưng Asdarsh bây giờ đang là Elias, không cần phải tỏ ra quá đỗi tài giỏi, ngược lại sẽ làm người ta nghi ngờ và kéo theo vô số phiền phức không cần thiết.

Vì thế, Asdarsh liền cứ mơ mơ hồ hồ tìm lối ra, với kẻ gần như mù đường như anh, điều đó thật khó khăn biết bao nhiêu. Chưa kể đến trên đường đi còn có vô số những thứ kì quái. Như là hình nộm chú hề to đùng chỉ biết công kích bất cứ ai nó gặp. Hay là những chú hề với cái hộp mang theo câu đố, phải giải được chúng mới được đi tiếp. Và cả những bức tượng, thi thể, bộ phận cơ thể không xác định nữa.

Lũ trẻ con kia không hề tỏ ra quá sợ hãi mà ôm nhau khóc nhưng cũng chả biết làm gì. Vốn kiến thức non trẻ và khả năng chiến đấu ít ỏi của chúng không thể giúp ích gì cả. Nên cơ hồ cả đoạn đường đi những phiền phức kia toàn bộ là do Asdarsh giải quyết. Bọn chúng ban đầu còn hơi rụt rè nhưng giờ đã thoải mái hơn nhiều, bình tĩnh nói cười đằng sau Asdarsh như thể đang đi chơi làm anh không khỏi nổi gân xanh.

Đứng trước một bức tường lá chặn đường đi, Asdarsh liền hơi nhíu mày. Lũ trẻ thấy thế liền biết đây là đường cụt, thúc giục Asdarsh mau chuyển đường mà đi. Nhưng anh không nghe theo chúng mà giơ kiếm lên, chém đổ bức tường. Theo phong cách làm việc của Vio thì đây hẳn là mấu chốt rồi. Đương nhiên còn nhiều lí do khiến Asdarsh nghi ngờ mà đánh sập bức tường, nhưng chúng ta tạm thời sẽ không xét đến nó.

Sau khi bức tường sụp đổ, bên trong là một đường đi dài vô tận. Asdarsh nhướn mày, chẳng nói chẳng rằng tiến thẳng vào. Lũ trẻ cũng câm nín đi theo, tuyệt không dám rời xa Asdarsh.

Một mảnh tịch mịch.

Ai ai cũng sợ cái không khí trầm lắng này, chỉ riêng Asdarsh là không. Anh ngược lại khá thích thú với nó. Asdarsh không biết vì sao bọn chúng lại không nói gì nữa, nhưng như vậy cũng rất tốt.

Con đường mới này an bình, chẳng hề có chú hề nào hiện ra giữa đường, cười hi hi ha ha. Thế nhưng lại gợi ra cho người ta một cảm giác không an toàn.

* loạt xoạt *

Asdarsh cảnh giác nhìn ra phía bức tường lá ở bên phải, tay nắm chặt thanh Katana. Dường như là đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với bất cứ thứ gì nhảy ra.

Nhưng không, chỉ có một con sóc chạy ra từ bức tường lá, nó nghiêng đầu nhìn tất cả như thể không hiểu được sự vụ đang diễn ra. Tay nó khẽ động một chút, nhưng chỉ là đưa lên để gãi đầu.

Mọi người ngay lập tức thả lỏng, tháo bỏ cảnh giác. Ngay lúc này, giọng nói hơi hoảng hốt của Asdarsh vang lên:

- Cẩn thận, có vấn đề...

Chưa đợi Asdarsh dứt câu nói. Con sóc như thể muốn chứng thực suy đoán của anh, lao lên vồ vào người Minerva đứng gần nó. Cái miệng của nó được mở to, bên trong là những hàm răng sắc nhọn dính đầy máu.

Minerva vốn đã nắm chặt con dao ăn trong tay, chỉ đợi thời cơ vung lên, đâm vào mắt con sóc làm nó đau đớn trong chốc lát. Rõ ràng là phụ nữ vậy nhưng lực đạo và tốc độ lại chẳng thua bất cứ chàng trai khoẻ mạnh nào.

Asdarsh hiển nhiên cũng bị một màn vừa rồi làm cho bất ngờ trong chốc lát, nhưng vẫn nhanh chóng hồi thần lao lên đâm chết con sóc.

Máu bắn lên, Asdarsh nhíu mày nhanh lẹ tránh đi, dường như không muốn để một giọt máu nào dính vào mình. Đương nhiên rồi, công tước Asdarsh "nổi danh" là mắc bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối đã ngừng chữa trị. Chắc chắn sẽ không muốn bị cái thứ máu này vấy bẩn bộ thường phục màu trắng xen xanh của mình.

- Ở nơi này, không có thứ gì đáng yêu thương đâu. Lưu ý chút.

Asdarsh không mặn không nhạt nhắc nhở một câu, sau đó xoay lưng chậm rãi tiếp tục bước đi. Mọi người cũng chậm rãi đi theo.

Thật sự họ cũng không muốn làm vướng chân ai, nhưng họ lại chẳng có vũ khí ở đây. Ngoại trừ Minerva may mắn cầm theo con dao ăn và Asdarsh với đầy đủ dụng cụ thì họ hoàn toàn vô dụng. Phép thuật thì cũng chả ra sao, thời gian phát động lâu. Thật sự vô dụng vô cùng.

Asdarsh đi được một chút rồi lại hơi do dự dừng lại. Cuối cùng anh như quyết định được gì đó, quay người lại đối diện với mọi người. Con ngươi màu xanh lam phản chiếu hình bóng tĩnh lặng của mặt trăng. Cả lũ không khỏi ngây người một phen. Cái vẻ đẹp này thực cũng quá là nghịch thiên đi??

Môi mỏng hơi mấp máy, một giọng nói lạnh băng nhẹ nhàng thốt lên:

- Muốn có vũ khí?

Một câu hỏi thể hiện được tất cả ý muốn nói. Thật ra Asdarsh cũng không phải kẻ kiệm lời gì, chỉ là không biết nên xưng hô sao cho tự nhiên, nên đành trực tiếp lược bỏ chủ ngữ. Thành ra câu này có hơi lủng củng một chút.

Mọi người cũng không để ý nhiều, đồng loạt gật gật đầu.

Asdarsh thấy thế liền móc từ trong túi không gian một đống vũ khí. Chẳng nói chẳng rằng, ý bảo bọn họ tùy ý chọn.

Bọn họ làm sao mà không hiểu cơ chứ! Ngay lập tức mừng như điên lao vào đống vũ khí chọn lựa hồi lâu.

Rốt cuộc, tất cả đã chọn xong. Kylo dùng kiếm, Minerva chọn một con dao găm, Lily thì dùng cung, còn Albert thì quen dùng thương.

Asdarsh liền ngay lập tức cất đống vũ khí còn thừa vào trong túi không gian. Mọi người dường như cũng chả có ý kiến gì về cái túi thần kì ấy, dù cho họ đều không có nó.

Cất xong đồ đạc, nhưng Asdarsh dường như vẫn chưa có ý định đi tiếp. Mắt anh xưa nay đều khá tinh, đặc biệt là trong bóng tối như thế này. Vì thế Asdarsh liền dễ dàng nhận ra thứ ánh sáng lấp loé trong cái xác con sóc hồi nãy.

Asdarsh hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn lại gần con sóc, dùng phép thuật từ tốn banh thây nó ra.

Bên trong quả nhiên có một viên ngọc màu đỏ rất đẹp, nó toả ra thứ ánh sáng lấp lánh vô cùng. Từng góc cạnh đều thấy được sự tinh tế của nó. Asdarsh suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là quyết định dùng phép thuật tẩy rửa máu trên viên ngọc rồi cất nó vào túi. Xong xuôi anh liền đứng dậy, bình thản cất bước.

Tiếp tục hành trình.

Trên đường đi giờ đây chẳng còn một thứ kì quái nào nữa. Nhưng như thế ngược lại tạo cho người ta cảm giác bình yên trước giông bão. Nên chả ai dám buông lỏng đề phòng, tất vả đều căng thẳng cầm vũ khí trên tay, cẩn thận quan sát xung quanh.

Phịch phịch.

Hàng loạt tiếng động vang lên từ đằng sau Asdarsh, nhưng anh không quay đầu lại. Vì anh biết, tiếng động đó là tiếng lũ trẻ ngất đi. Lí do thì...hẳn là cái thứ đang xuất hiện trước mắt anh đây.

- Nhân loại, gan ngươi hẳn phải to lắm mới dám xâm nhập vào đây.

Asdarsh nhìn thứ trước mặt, đột nhiên rất muốn cười khẩy. Nhưng gương mặt lạnh băng của anh lại chẳng biểu hiện được điều gì. Chỉ đành nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net