P8 - Bán Vertu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- A...cái đó... Sao ngài biết?

- Đoán.

- Chỉ đoán là ra?? Tôi kém che giấu vậy sao...?

- Ngươi che giấu rất tốt.

- Vậy tại sao...

- Nói chính ra thì, mọi người ai cũng chết rất nhanh, sao ngươi lại sống dai vậy nhỉ?

Asdarsh thẳng thừng cắt lời Pailot. Cô ấp ứng trả lời:

- A... T-thật ra là cũng thật khó nói... C-cơ mà, t-tôi đã làm chậm thời gian. Cũng được ba ngày rồi... MP của tôi sợ là sắp cạn...

- Pailot! Ngươi chán sống hay sao?? Hay lời ta nói ngươi quên cả rồi? Làm chậm thời gian sẽ khiến ngươi hút máu!

Asdarsh gầm lên với Pailot khiến cô giật mình, áy náy bày tỏ:

- Nhưng nếu không dùng nó tôi sẽ chết...

- Phép làm giảm sự lây lan chất độc của ngươi đâu? Trước khi đến đây sao ngươi không bật vòng cách ly?

Làm giảm sự lây lan của chất độc, công dụng như tên, có thể khiến chất độc ngừng lây lan trong một khoảng thời gian. Tuy khá tốn MP, nhưng trong trường hợp này, so với làm chậm thời gian thì hữu dụng hơn nhiều. Còn vòng cách ly là một loại vòng bảo hộ nhằm ngăn mọi loại dịch bệnh, độc tố lây lan. Chính là nói, một khi bật vòng bảo hộ đó, bạn độc bất ngoại xâm. Hơn nữa cũng chẳng tốn MP là mấy. Asdarsh cũng đang dùng cho cả anh và Xiao Lan.

Pailot ngơ ngác một chút, sau đó liền tỉnh ngộ ra:

- A! Có lý! Tôi quên mất! Tại lúc đấy vào đây hơi vội, bị trúng bệnh thì lại hoảng.

Asdarsh bất lực lắc đầu. Theo tính toán, ba ngày thì chắc đã tiêu 1/10 lượng máu. Mà Pailot lại bị thiếu máu từ nhỏ, lượng máu của cô ấy chỉ bằng 3/4 người bình thường. Chỉ sợ...không cầm cự được lâu.

- Pailot, tháo ngụy trang, hủy làm chậm thời gian, mau dùng giảm sự lây lan.

Asdarsh nói liền một câu. Pailot cũng lúng túng làm theo. Cô tháo ngụy trang, một gương mặt trắng bệch yếu ớt hiện ra. Bên tay còn nổi chút gân, mắt trắng dã, vằn tơ máu, quầng thâm rõ rệt. Nếu ai nói cô là ma, sợ là cũng chẳng oan ức gì. So với vẻ mặt khiếp sợ của Xiao Lan, Asdarsh ngược lại rất bình tĩnh. Pailot tiếp tục giải phép, chỉ trong mấy giây, những cái gân bắt đầu lục đục ngọ nguậy, dường như là muốn lây lan nhanh hơn. Nhưng Pailot lại kịp thời niệm phép ngăn lây lan, khiến nó không còn ngọ nguậy được nữa.

- Tạm thời ngăn chặn được... Nhưng tiếp theo phải làm sao đây công tước?

- Để cô ấy giúp đi.

Asdarsh đẩy Xiao Lan ra chỗ Pailot khiến cô bé giật mình. Cho dù hơi sợ hãi nhưng cô bé lấy lại thần trí rất nhanh, thuần thục bắt mạch.

Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, cô bé ngồi lấy sổ ra ghi chép, chìm trong suy tư. Pailot ra ý hỏi Asdarsh muốn làm gì nhưng anh không trả lời. Xiao Lan rất có tiềm năng, anh biết điều đó. Quan trọng là phải tìm cho cô bé một cơ hội để phát triển khả năng. Và đây đúng là một cơ hội hoàn hảo.

Chợt Xiao Lan đứng dậy, có vẻ như mạch suy tư của cô bé đã dừng lại. Cô bé nghiêm túc nói:

- Muốn kết thúc căn bệnh này nói dễ không dễ, nói khó không khó. Cô có dám đánh cược không?

Pailot hơi bất ngờ một chút, sau đó liền cười khẩy.

- Riêng mạo hiểm tôi chưa bao giờ ngán.

Xiao Lan gật gật đầu, bắt đầu giải thích:

- Căn bệnh này là do một loại virus cấp cao được tạo ra nhờ phép thuật và trí não tương đối cao siêu. Loại virus này...gần như là vô địch, không có điểm yếu nào hết. Không khó để đoán ra người tạo ra nó có phép thuật cao siêu như nào. Chắc cũng tầm cô trở lên đấy, Pailot.

Nghe Xiao Lan gọi tên mình thẳng thừng, Pailot hơi bất ngờ một chút, song lại bình tĩnh hỏi:

- Có cách giải quyết không?

- Có thì cũng có đấy. Nhưng cần rất nhiều dược liệu cao cấp, sự mạo hiểm của cô và...khả năng chịu đựng cao.

- Dược liệu thì không vấn đề, tôi có thể tạo ra. Sức chịu đựng của tôi xưa nay không thua ai cả. Còn sự mạo hiểm rốt cuộc là gì?

Xiao Lan nở nụ cười tươi, bình thản cất đồ vào túi mà nói:

- Chính là để cô mắc bệnh hoàn toàn đấy.

Pailot bất ngờ, hít một hơi thật sâu, hỏi lại:

- Ý cô là gì?

- Thuốc này chỉ có tác dụng khi cô đã mắc bệnh hoàn toàn. Hơn nữa lại đặc biệt đảm bảo. Nhưng nếu cô chết trước khi kịp uống thuốc thì toi rồi, tôi cũng không thể giúp gì.

- T...tôi không muốn! Tôi không muốn biến thành lũ chó điên đó! Cô muốn tôi mắc bệnh để giết tôi phải không? Cô muốn thay thế vị trí của tôi phải không??

Asdarsh nhíu mày, cuối cùng cũn không thể im lặng được nữa.

- Pailot, mau bình tĩnh lại.

Pailot hoảng hốt quay sang nhìn Asdarsh, vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt nhuốm đầy nước mắt.

- Ngay cả ngài cũng muốn giết tôi! Ngay cả ngài cũng muốn tôi biến thành lũ quái vật đó! Cũng phải thôi, là do tôi quá bất cẩn rồi, ngài đâu cần một thủ hạ như tôi...

Nói rồi Pailot xoay người, dùng phép chạy đi. Asdarsh định ngăn lại nhưng quá muộn. Pailot giờ đã tiêu tốn quá nhiều MP rồi! Cô ấy cũng đã quá yếu ớt. Sớm hay muộn cũng sẽ chết thôi. Bây giờ chỉ có cách của Xiao Lan là có khả năng nhất, dù rất mạo hiểm.

Nhưng... Pailot đã đề cập đến một chuyện khá quan trọng. Là nguyên nhân khiến cô ấy không muốn thử một lần. "Lũ chó điên", "quái vật", "muốn giết chết"... Vậy là sau khi mắc bệnh hoàn toàn, người bệnh sẽ biến thành quái vật gì đó? Asdarsh quay sang hỏi thử Xiao Lan:

- Sau khi mắc bệnh hoàn toàn sẽ có chuyện gì?

- Tôi không biết. Tôi không phải dân chuyên về mấy cái virus.

Asdarsh gật đầu tỏ vẻ cảm ơn vì đã giúp đỡ. Tiếp tục suy ngẫm một lúc. Việc này...liệu có liên hệ gì với đám Vertu lúc nãy? Vậy là sau khi mắc bệnh hoàn toàn sẽ biến thành Vertu, à không, bán Vertu? Lí do mà hai người không thấy quá nhiều con vì sau một khoảng thời gian biến hoá sẽ chết? Có vẻ vậy.

Vậy thì việc này vốn chẳng phải đại dịch gì. Virus kia cũng chỉ đơn giản là cách gọi của giới y học về sự biến đổi của gen*. Mọi chuyện đột nhiên trở nên đơn giản hơn nhiều.

(* Đương nhiên là thời đó thì chưa có phát hiện về gen với cả virus các thứ, mình chỉ viết vậy để các bạn dễ hình dung hơn.)

- Xiao Lan, nói ta biết. Loại thuốc đó có phải giúp giải trừ phép thuật hay không?

- Nó vốn là có tác dụng triệt tiêu virus và độc tố lây lan, còn giải trừ phép thuật thì tôi không rõ, cũng có thể sẽ có ý nghĩa đó.

Vậy là rõ rồi. Một số nước có ít Ma pháp sư cũng pha chế một số loại thuốc giải trừ. Tất nhiên thảo dược thì quý hiếm mà phương pháp cũng đắt đỏ. Nên phần lớn nước hùng mạnh đều là dựa hơi Ma pháp sư thiện chiến cả. Ví dụ như đất nước mà Asdarsh đang sinh sống.

Giải thích thế là đủ, quay về với vấn đề chính. Bây giờ tư tưởng đã được đả thông, vấn đề quan trọng chính là: làm sao để cứu Pailot? Cách thì rất nhiều, nhưng tác dụng thì đều ngang nhau. Đương nhiên là đều cần mắc bệnh hoàn toàn, như Xiao Lan nói. Nhưng có vẻ như Pailot không hề muốn việc đó, mà ép buộc thì lại phản tác dụng.

Suy nghĩ một lúc, Asdarsh vẫn lựa chọn phương án tìm ra Pailot trước. Nghĩ cách thuyết phục cô ấy sau.

Asdarsh lấy cây đũa phép vẽ vài kí tự phép thuật lên không khí. Ngay lập tức những kí tự hoá thành vòng tròn bao quanh anh rồi lan rộng ra. Phải, đó chính là phép Dò tìm bậc cao. Mục tiêu chỉ có một, đó chính là Pailot.

Vòng tròn lan rộng ra rất xa rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Chết tiệt! Pailot với số MP đó cô có thể đi đâu? Chợt vòng tròn đứng khựng lại, Asdarsh yên tâm nhìn ra phía xa xa xác định vị trí. Chưa kịp định thần xem vị trí xa bao nhiêu, vòng tròn đã biến thành màu đỏ tươi, tựa như có thể cắt ra máu từ nó.

Asdarsh hơi giật mình, đây là dấu hiệu cho biết mục tiêu đang gặp nguy hiểm. Màu đỏ càng đậm càng nguy hiểm hơn. Anh nghiến răng, vận gió đưa Xiao Lan và anh cùng bay đến mục tiêu.

Đến nơi, xung quanh là một mảnh hiu quạnh. Trên đường đi vẫn có một số ngôi nhà gỗ thô sơ không người ở, trong nhà cũng bám bụi, đồ đạc cũ kỹ. Xem thì có vẻ như đây là ngôi làng sát biên giới đã bị bỏ hoang mấy năm trước. Dẫu sao thị trấn Lania cũng tương đối gần biên giới rồi.

Nhưng nó không hề có dấu hiệu của việc Pailot đã từng ở đây. Cho dù đã khám rất kĩ từng nơi quanh khu vực Dò tìm chỉ điểm nhưng vẫn không thấy ai. Mà vòng tròn lại không hề di chuyển, có nghĩa là Pailot cũng chẳng đi đâu sau khi đến đây. Rốt cuộc, Asdarsh vẫn phải nhờ vào chú thuật cấp cao, dẫn anh và Xiao Lan đến nơi một cách chi tiết.

Lòng và lòng vòng một hồi, đi qua vô số các mật đạo, mở ra rất nhiều cái cơ quan, rốt cuộc hai người mới đến được nơi Pailot trú ngụ.

Một căn phòng ẩm ướt, tối đen như mực với những tiếng "tóc tóc" không xác định. Mang lại cảm giác rùng rợn từ sâu bên trong. Asdarsh sải bước đi vào, nện vào nền đá những tiếng "cộp cộp" nhẹ nhàng, mà lại như đang góp thêm phần cho bầu không khí im lặng quái dị. Anh không hề có ý định dùng phép tạo chút ánh sáng. Không biết là do tâm tình không tỉnh táo hay do đã suy xét cẩn thận.

- C...công tước, tối như vậy, ngài định làm gì...?

Xiao Lan run rẩy hỏi, giọng nói thì thầm của cô lại càng tăng thêm sự rùng rợn. Dù trong này nhiệt độ không giảm quá nhiều so với ngoài kia là bao, nhưng Xiao Lan vẫn cảm thấy không khí có chút hơi lạnh khiến cô không thoải mái, toàn thân run cầm cập. Asdarsh ngược lại khá bình ổn, thản nhiên trả lời lại:

- Đâu phải cần có mắt mới có thể thấy. Ta biết, phía trước là Pailot, cô ấy đang bị trói vào những cái xích sắt rất chặt. Và...

Nói đến đây, Asdarsh hơi ngưng lại, lông mày khẽ nhíu, suy ngẫm một lúc rồi tiếp tục nói:

- ...phép giảm sự lây lan đã bị vô hiệu hoá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net