15.NHƯ MỘT GIẤC MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời kể của Forth.

Tôi thấy thật vô dụng và thảm bại.

Tôi đã nhận thức được dù tôi có cảm giác thế nào đối với cậu ấy thì cũng đều không có ích gì cả. Tình cảm này giống như là một con thuyền đang đi trên một đại dương rộng lớn nhưng lại không biết đường đi lối về ra sao cả. Giống như các bạn không thể biết được ta nên phải đi theo hướng nào hay là tới bao giờ mới có thể đến được đích. Một lần và lại thêm một lần nữa, tôi bị mắc kẹt trong cái mớ hỗn độn này.

Tôi đã tự nói với chính bản thân mình rằng tôi đã có thể vượt qua thứ tình cảm này rồi... Rằng tôi đã bỏ lại được tất cả thứ cảm xúc này lại trong buổi đêm khi tôi nói lời tạm biệt đó. 

Nhưng, tại sao mọi thứ có vẻ như đã quay lại hết rồi vậy??

Tôi đã hẹn hò với vài cô gái xinh đẹp, tôi tự làm cho bản thân bận rộn với công việc tại trường học khi đã là một phần của đội họp cổ động, tôi đã tập trung làm nhiệm vụ như là người huấn luyện cho Trăng của khoa hiện tại... Tuy nhiên, những điều đó vẫn chưa đủ để tôi quên đi được con người đã làm cho tôi mất đi phương hướng như thế này. Chỉ là một hành động dù nhỏ của cậu ấy đã có thể khiến cho thế giới của tôi xoay chuyển mà chính tôi cũng không thể kiểm soát được.

Chết tiệt!! Tôi thật đúng là một thằng ngốc!!

Một thằng ngốc đã yêu đơn phương một người không bao giờ yêu mình. Một thằng ngốc vì dù làm thế nào cũng vẫn luôn sa lưới bởi thứ tình cảm đó hết lần này tới lần khác. Một thằng ngốc vì vẫn cứ thích cậu ấy dù rằng luôn biết cậu ấy sẽ không bao giờ thuộc về mình...

.

.

.

Trong suốt hành trình còn lại trên chuyến xe buýt, tôi không nói chuyện với bất kì ai cả dù họ cố gắng tới gần nói chuyện với tôi. Tôi không biết gì cả, về việc tôi trông như thế nào mỗi khi có người tiến tới gần tôi, nhưng ít nhất điều đó khiến mọi người tránh xa tôi, vì dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có chút tâm trạng nào mà nói chuyện được với họ cả.

Khi chúng tôi tới nơi, người quản lý khu nghỉ dưỡng đã chào hỏi chúng tôi rất ấm áp và giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong việc bê đỡ đồ đạc. Tôi nghe nói, khách sạn này là một trong những nhà tài trợ chính cho cuộc thi Trăng và Sao trong năm nay, chủ sở hữu của khách sạn này cũng là bạn của một trong những người đứng đầu của trường, vậy nên họ đối xử với chúng tôi rất tốt. Họ đã cho chúng tôi ở những căn phòng tốt nhất mà khu nghỉ dưỡng có.

Trong khi đó, nhân viên trong đoàn đã tập hợp các Trăng và Sao lại tại phòng dành cho khách để chỉ dẫn những hoạt động trong ngày hôm nay. Yo, Nam khôi của khoa Khoa học, vẫn còn chưa đến nữa. Tôi thắc mắc rốt cuộc họ đã đi xe với tốc độ như nào tới mức rõ ràng họ đi trước nhưng lại tới muộn hơn chúng tôi nữa. Tôi cá, Beam chắc phải buồn chán tới chết vì chúng tôi biết tới cậu ấy với việc lái xe rất nhanh.

...

Chết tiệt!! Sao tao lại nghĩ tới cậu ấy nữa rồi?!

...

Tôi nghĩ, tôi cần một điếu thuốc ngay lúc này... Nhưng tôi lại không mang theo bất kì điếu thuốc nào theo người cả... Có lẽ, tôi sẽ chỉ đi mua một chút ở 7Eleven mà tôi vừa thấy vào lúc trước. Tôi hỏi mấy người bạn Nam khôi có muốn đi với tôi hay không.

Ngay tại lúc chúng tôi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, tôi thấy chiếc CR-V trắng xuất hiện.

Tôi nghĩ là, tôi nên tránh mặt một chút tại 7Eleven thôi. Dù sao thì, hôm nay cũng chẳng cần phải làm gì nhiều.

...

Khi chúng tôi đang ở tại cửa hàng, mấy thằng bạn Trăng kia quyết định mua chút rượu và sẽ uống xuyên đêm trong ngày hôm nay. Chúng tôi không nên làm như thế khi vẫn còn đang ở tại đây vì chúng tôi tới đây để giúp đỡ chứ không phải đi du lịch. Nhưng ai thèm quan tâm chứ?? Chúng tôi có thể uống tới chết sau khi đã hoàn thành xong những công việc đã được phân công. Dù sao, đây cũng chính là điểm lợi của việc đi ngoại khóa mà, không phải sao??

Mọi người đã bắt đầu chụp ảnh khi chúng tôi đã trở về. Chúng tôi nên cảm thấy may mắn vì không ai biết được kế hoạch này. Bạn tôi nói, nó sẽ bí mật gọi những người khác tới sau khi đã để rượu vào phòng tôi...

.

.

.

Nhưng, tôi quên nói nó đừng mời băng Bác sĩ Man rợ rồi...

.

.

.

Phần tồi tệ nhất chính là, người đã khiến tâm trí của tôi tràn ngập cả mớ hỗn độn suốt ngày hôm nay trong đám Bác sĩ Man rợ đó là người duy nhất xuất hiện.

Beam nói, Kit sẽ theo sau. Nó chỉ đi cùng thằng Ming để mua nước đá thôi.

Cái quái gì cơ?? Tôi không nhớ tôi đã yêu cầu thằng Ming đi mua nước đá vì chúng tôi đã có sẵn rồi.

Tôi chỉ gọi điện kêu nó gọi mấy đàn anh tới để bắt đầu uống sớm bởi vì nó bắt chúng tôi phải cho nó tham gia cùng khi nó nghe lén chúng tôi nói chuyện. Tôi không muốn nó trong phờ phạc cho vụ chụp ảnh vào ngày mai, nên nó vẫn phải đi ngủ sớm. Và để bắt nó làm như thế, chúng tôi sẽ phải bắt đầu bữa tiệc này ngay bây giờ.

Nhưng, cái thằng nhóc đó!!! Sao nó dám dùng tên tôi để ở với Kit?? Tôi sẽ dạy nó một bài học sau vụ này!!

Dù sao thì, tôi cũng phải cảnh báo nó đừng gây rối với mấy người trong Băng Bác sĩ Man rợ này thôi, mấy người đó không dễ chơi đâu...

Hãy thử nhìn vào tôi xem, tôi đang phải cố hết sức mới có thể cư xử với Beam theo một cách bình thường được. Nhưng rõ ràng có bao nhiêu chỗ ngồi, sao bọn bạn chết tiệt lại bảo Beam ngồi xuống cạnh tôi cơ chứ??

Có phải tôi đã làm gì sai trong suốt quãng thời gian tôi đã sống trên cuộc đời này rồi không?? Vì làm sai gì đó nên phải trải qua những thứ như thế này?? Nếu tôi đã từng, làm ơn hãy nói cho tôi cách để sửa chữa nó ngay bây giờ được hay không??

Tôi muốn uống vì tôi muốn quên... Nhưng sao tôi có thể quên được nếu lý do tôi muốn quên lại đang ngồi ngay bên cạnh tôi lúc này chứ?? Cậu ấy đang vui vẻ nói chuyện thoải mái với tất cả mọi người mà không hề nhận thức được một chút việc cậu ấy đã gây ra cả đống hỗn độn không nguôi trong tâm trí tôi suốt những ngày qua...

Một lúc sau, Kit đến với một túi nước đá, nhưng lại không có đàn em của tôi. Beam đẩy nó ngồi xuống giữa hai chúng tôi. Tôi biết điều đó rất bình thường để cho bạn thân ngồi bên cạnh mình. 

Nhưng tại sao tôi lại nghĩ điều này có nghĩa là cậu ấy đang muốn tạo khoảng cách với tôi chứ?? Chẳng lẽ cậu ấy cũng cảm nắng tôi như cách tôi cảm nắng cậu ấy??? Hay tất cả đó chỉ là tưởng tượng của tôi??

Mặc kệ là cái gì, tôi phải biết điều này trước... Đàn em của tôi đâu???

"Nó nói, nó muốn ngắm trăng ở ngoài bờ biển. Nó sẽ đến đây sớm thôi" Kit thờ ơ trả lời nhưng ánh mắt của nó lại nói ra một ý nghĩ khác.

Tại sao Mingkwan lại muốn nhìn trăng ở bờ biển?? Nó có gì khác với trăng ở Bangkok hả??

Tôi không muốn nghi ngờ Kit nhưng có gì đó đã nói với tôi rằng có gì không đúng ở đây... Nếu như thằng Ming cũng mắc bẫy của vị bác sĩ này, nó sẽ gặp rắc rối chắc luôn.

Và khi tôi đang định trả lời thì thằng Ming xuất hiện với khuôn mặt ủ ê. Nó nhìn giống như chú cún con vừa bị chủ nhân bỏ rơi vậy. Và chắc là người chủ nhân đó tên là Kit dựa theo cách nó nhìn Kit từ lúc nó đến rồi.

Như cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã làm, Kit để cho thằng Ming (người ngay lập tức mừng rỡ vẫy đuôi, hai tai vểnh lên, cái lưỡi cũng muốn thè ra lấy lòng chủ nhân luôn) ngồi bên cạnh nó.

Đã xác định, chúng tôi đều đã XONG rồi. Thằng nhóc đó đã thực sự đã sập bẫy.

Tao chỉ dạy mày cách để trở thành Trăng của trường thôi và tao không dạy mày cách yêu đơn phương một trong những vị Bác sĩ Man rợ này!!!

Tôi muốn hét lên với nó như thế.

.

.

.

Tôi đã lạc lối suốt cho tới khi tôi có thể tự chìm đắm vào vị ngon của cồn. Tôi thậm chí còn nhắc nhở Ming mau chóng về lại phòng để nghỉ ngơi đủ cho buổi chụp hình vào ngày mai, nhưng nó xin được ở lại trong phòng này. Nó nói nó không muốn làm phiền người bạn thân đang vui vẻ bên tình yêu đời em ấy khi nó gõ cửa. Tôi còn chẳng có khả năng suy nghĩ tới những lời nó nói có ý nghĩa gì vì rượu đã ngấm vào toàn bộ cơ thể tôi rồi.

(Nguyên văn: "Make love" - "Làm tình")

Tôi đã phải dùng rất nhiều sức ép mới có thể ép thằng nhóc kia đi ngủ vì tôi đang lo lắng nó không ngủ đủ giấc cho buổi hoạt động quá sức vào ngày mai. Nó sẽ là lỗi của tôi nếu như chuyện đó xảy ra vì đã đồng ý để cho nó thằng nhóc này uống với chúng tôi. Tôi cũng đã suýt nữa nằm xuống nhưng lại nhanh chóng ngồi dậy và nhìn xung quanh.

Một số thằng Nam khôi khác đã về phòng được dù bọn nó có say tới mức nào, nhưng cũng có một số đứa uống nhiều quá tới nỗi chẳng thể mở mắt lên nổi.

Nhưng ở giữa tiếng ngáy của mấy thằng Nam khôi đó, có một người vẫn còn rất tỉnh táo... Beam đang lầm bầm sỉ nhục mấy người khác vì say quá dễ dàng như đàn bà. Cậu ấy chính là người đã khiến tôi không thể ngủ được đó.

Nghiêm túc này, cậu ấy uống rượu rất thường xuyên. Nhưng làm thế nào cậu ấy giữ được cơ thể gần như không có tác động của chất cồn như vậy chứ?? Tôi không thể dừng nhìn cách cậu ấy vui vẻ ném những miếng khoai tây chiên lên người mấy kẻ say rượu đang nằm vạ vật trong phòng tôi.

Cho tới khi... Cậu ấy bắt được ánh mắt tôi đang nhìn cậu ấy. Beam dừng những việc đang làm và một nụ cười gian xuất hiện trên môi cậu ấy.

"Vậy là, trong một đám đàn bà, chúng ta vẫn còn có một người đàn ông thực thụ nhỉ??" Cậu ấy nhìn chằm chằm về hướng tôi.

Khuôn mặt và đôi tai Beam đã đỏ ửng lên như mỗi lần cậu ấy say. Nó giống như những thứ mỹ phẩm mà phụ nữ dùng để làm cho da mặt tự nhiên hơn vậy, nhưng cậu ấy lại không phải như thế. Chỉ cần một hoặc hai cốc rượu là đã có thể làm khuôn mặt đáng yêu này hồng lên rồi, tôi thực sự yêu mến và trân trọng khuôn mặt dễ thương này.

Thực ra thì, môi cậu ấy cũng rất đỏ như là nó đã bị cắn sau mỗi lần cậu ấy uống rượu...

Tôi có thể cắn nó được không??

"Hey, chào anh bạn Forth dữ dội!!" Cậu ấy đột ngột mở lời "Có vẻ như chỉ còn hai chúng ta là đang tỉnh lúc này thôi..." 

Tôi nhận thức được rõ ràng điều đó nhưng mà tôi lại không trả lời, nên cậu ấy tiếp tục, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi mặc dù nó đã bắt đầu lơ mơ rồi.

"...Mày có biết là dạo gần đây tao ghét mày lắm không??"

Cậu ấy là đang bày tỏ sao??

"Tao ghét mày vì mày đối tốt với tất cả mọi người. Tao ghét mày vì mày cứ đơn giản tha lỗi cho tao khi tao phá hoại buổi hẹn hò của mày. Tao ghét mày vì lúc nào cũng giúp đỡ người khác mọi việc dù rằng họ có thể tự làm những việc đó. Tao ghét mày vì mày cứ cười với mấy Hoa khôi đó vì sau đó bọn họ sẽ thích mày. Và tao ghét mày vì đã quá quan tâm tới đàn em yêu quý của tao, em Yo, dù rằng mày không nên..."

*Tiếng nấc cụt*

"Nói thật với tao đi, Forth... Mày có thích Yo không?"

Cậu ấy còn mong đợi câu trả lời gì khác ở tôi khi tâm trí tôi bây giờ đều bị đong đầy bởi những lý do cậu ấy 'ghét' tôi chứ?

Và cái cách cậu ấy nấc cụt thật đáng yêu làm sao!!

Tôi biết tôi đã say rồi, đã gần như không thể tỉnh táo nữa rồi, và tôi không thể nghe theo được những lời cậu ấy nói. Tuy nhiên, một phần khác trong tâm trí tôi đã nói, thuyết phục tôi về một thứ khác...

... Về Beam, cậu ấy nói những thứ ấy là bởi vì cậu ấy chú ý tới tôi đúng không??

Cậu ấy quan sát tôi... Cậu ấy nhìn về phía tôi...??

Beam ngáp, rồi dụi mắt một chút bằng mu bàn tay. Cậu ấy nhìn thật giống một chú mèo đáng yêu. Cậu ấy rõ ràng đang rất buồn ngủ nhưng lại cố gắng để tỉnh táo.

"Này, Forth..." Giọng cậu ấy dần nhỏ đi, nhưng tôi lại vẫn có thể nghe rõ những từ cậu ấy nói. "Đừng thích Yo..."

Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ấy.

"Đừng thích Yo, Forth..." Cậu ấy lặp lại. "Đừng thích Yo..."

"Tại sao??" Tôi tò mò tại sao cậu ấy có vẻ như rất bận tâm điều đó ở tôi, Yo chỉ là đàn em của tôi mà thôi.

"Bởi vì em ấy yêu người khác rồi. Mày sẽ bị tổn thương đó" Cậu ấy trả lời.

"Vậy sẽ có chuyện gì xảy ra với em nếu như tôi bị tổn thương hay sao??"

"Tao không muốn mày bị tổn thươngggg. Mày quá tốt bụngggg"

"Nhưng tôi đã bị tổn thương sẵn rồi"

"Hở? Ai?? Ai đã làm mày tổn thương??? Tao sẽ đạp nó hộ mày!!"

Tôi không thể ngăn lại nụ cười buồn. "Tôi không muốn em tự làm tổn thương chính mình," Tôi lẩm bẩm. Từng chút, từng chút một, tôi hoàn toàn quên đi cơn say do những cốc rượu tôi đã uống trong tối nay gây ra.

"Hả??"

"Không có gì đâu. Em không muốn theo Kit về phòng sao? Em phải đi ngủ mà." Tôi chuyển chú đề ngay lập tức trước khi tôi tự rước họa vào thân.

Cậu ấy chống đầu gối lên, đặt cằm vào đó trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chỉ có chút thắc mắc liệu có phải chúng tôi đang chơi trò đối mắt hay không nữa.

"Kit có tật ngáy ngủ. Tao không nghĩ về phòng có thể ngủ được"

"Nhưng mấy thằng kia cũng ngáy" Tôi chỉ về phía mấy thằng bạn Nam khôi đang vạ vật khắp cả sàn nhà mà nói với cậu ấy.

"Nhưng mày ở đây..."

Tôi đóng băng mất một chút... Một lần nữa, tôi phải tự nhắc nhở chính mình cậu ấy nói ra những lời này chỉ do cậu ấy đang say... Mà tôi cũng say nữa... Tôi không nên nghiêm túc nghe theo những lời cậu ấy nói...

.

.

.

Tuy nhiên, tôi lại chẳng thể ngăn cản bản thân nghe theo lời cậu ấy và rồi lại sa lưới một lần nữa.

...

Tôi xuống khỏi giường và ngồi gần vào cậu ấy mà không ngừng nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Mắt Beam không tối màu như mắt tôi, nhưng đôi mắt ấy lại gợi tôi nhớ tới màu cafe đen tôi thích nhất. Đôi mắt này hoàn toàn trái ngược với làn da xanh xao hiện giờ nhưng lại rất mịn màng khi chạm vào của cậu ấy. Tôi thắc mắc liệu có phải tôi đã để lại dấu đỏ trên cổ tay Beam khi tôi nắm tay cậu ấy vào lúc nãy hay không.. Tối nay, cậu ấy nhìn thật giống tinh thể pha lê mong manh mà tôi có thể làm vỡ với chỉ một cái chạm nhẹ... Tôi sợ không dám chạm vào cậu ấy.

"Mày đang sợ sao??" Cậu ấy đột ngột sau khi chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau một phút hoặc cả khoảng thời gian dài hơn thế nữa.

"Sợ cái gì??"

Cậu ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi hay sao??

"Về những thứ có thể xảy ra hiện tại..."

"Cái gì có thể xảy ra?"

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, cậu ấy vươn ngón tay trỏ tới gần tôi. Dần dần, ngón tay ấy tiến gần tới môi tôi... Nhưng tôi nhanh chóng giữ lại nó khi nó chạm vào.

Kể từ đêm nói lời tạm biệt đó, đây chính là khoảng cách gần nhất mà tôi ở cạnh cậu ấy... Đây chính là khoảng thời gian dài nhất mà tôi nhìn vào đôi mắt có sức thôi miên tôi tới vậy... Và đây cũng chính là lần sự thèm khát đôi môi cậu ấy mạnh mẽ nhất của tôi.

Chúng tôi đều đã say... Tôi phải cố gắng nhắc nhở bản thân mình như vậy. Nhưng, tôi mất hết toàn bộ khả năng phân tích của bản thân khi cậu ấy di chuyển lại gần tôi, và giống như là cậu ấy đã nghe thấy mọi suy nghĩ của tôi, cậu ấy đặt môi hôn lên môi tôi.

Tôi biết chúng tôi đáng ra không nên làm thế này. Chúng tôi không nên dùng việc say xỉn để làm cái cớ cho việc làm sai trái này.

Nhưng, người trước mặt tôi quá quyến rũ, dù biết phía trước là địa ngục nhưng tôi vẫn nguyện đâm đâu vào.

Tôi không thể ngăn cản bản thân lại khỏi việc nếm đôi môi mềm, ngọt ngào pha vào đó là một chút đắng đắng của cồn nơi Beam, đôi môi đã làm cho tôi say đắm từ lúc bắt đầu. Đôi môi còn quyến rũ hơn cả rượu hay bất cứ thứ chất cồn nào tôi đã từng thử qua trên thế giới này. Gây nghiện hơn cả chất nicotine trong từng điếu thuốc tôi đã từng hút qua. Và nhiều adrenaline hơn mỗi lần tôi lái xe máy quá tốc độ.

(Nicotine là chất có nhiều nhất trong cây thuốc lá, là chất độc thần kinh, có khả năng gây nghiện, có thể được dùng để điều chế thuốc diệt côn trùng nhưng đã bị cấm do gây hại quá mức. Adrenaline là chất được sinh ra ở cơ thể khi sợ hãi, tức giận hoặc thích thú có tác dụng làm tim đập nhanh, tác dụng chủ yếu là kích thích hoạt động vận chuyển máu về tim, chế biến thuốc trợ tim)

Người này... Sao cậu ấy lại đưa tôi vào tình huống như thế chứ? Tôi biết hiện tại tôi nên dừng lại... Tôi phải dừng lại... Nhưng với tôi, nếu đối phương là cậu ấy, tôi chẳng bao giờ thấy đủ cả...

Đôi tay tôi chạm vào gáy cậu ấy làm nụ hôn sâu thêm khi bàn tay cậu ấy chạm vào ngực tôi.

Cậu ấy có thể thấy trái tim tôi đang đập loạn nhịp vì nụ hôn này hay không?? Tôi đoán là có, giống như tôi cũng đang cảm nhận được nhịp tim của cậu ấy lúc này nữa...

Sự đáp trả nhiệt tình cảu cậu ấy khiến tôi phát điên, tôi không nghĩ tôi có thể duy trì sự đúng mực được nữa rồi...

Nhưng, tiếng những chai rượu rỗng va chạm vào nhau nhắc nhở tôi rằng chúng tôi không phải người duy nhất trong căn phòng này.

Tôi nhanh chóng tách cậu ấy ra, nhưng chỉ một chút thôi. Chúng tôi đều đã gần như ngừng thở... Mặc dù tôi không muốn quay đi khi nhìn khuôn mặt đang hứng tình của Beam, tôi vẫn buộc phải nhìn xung quanh xem liệu có ai đã tỉnh dậy mà nhìn thấy hình ảnh lúc nãy của chúng tôi hay không. Nhưng dường như là chẳng có ai cả. Một vài người có lẽ đã đạp vào mấy cái chai khi nó ngủ.

Tôi quay lại nhìn Beam, người hiện giờ đang có đôi mắt ngập nước bởi sự buồn ngủ, nhưng cậu ấy vẫn có thể nhếch miệng lên cười nhẹ một cái với tôi. 

Một cảm giác mạnh mẽ trong tôi thúc đẩy tôi tiến tới nếm tiếp vị ngọt đôi môi kia, nhưng tôi đành phải tập hợp hết tất cả ý chí để kiềm chế lại chính mình.

"Tao đang mơ..." Beam lơ mơ nói.

Tôi nhìn cậu ấy một chút với nhận thức rõ ràng đã xuất hiện trong tâm trí. Tôi chỉ có thể cười lên một nụ cười nhẹ cay đắng vì sự ngu ngốc của bản thân.

"Đúng vậy, em chỉ đang mơ thôi..." Tôi trả lời.

Cậu ấy dường như không hài lòng lắm với câu trả lời của tôi. Nhưng Beam đâu thể kháng cự lại cơn buồn ngủ đang tới vẽ ra vùng đất mộng mơ cho cậu ấy.

Đúng rồi, tất cả những gì đã diễn ra giữa chúng tôi hôm nay chỉ như một giấc mơ thôi. Một giấc mơ tuyệt đẹp đối với tôi nhưng sẽ bị quên đi nhanh chóng khi ánh dương xuất hiện vào sớm mai...

**********

Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh với tên "Engineering Moon & Crazy Doctor" của tác giả ChervaChenesEklat Nếu muốn REUP truyện lên bất kì trang mạng nào khác, yêu cầu nói với tui trước và phải Credit ChervaChenesEklat là tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net