Phiên ngoại 1: Con gái ông chủ mỏ than phá sản (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hi Hằng vô thức ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn.

Hai ngàn?

Đổi lại là trước đây, nàng khẳng định sẽ không vì hai ngàn đồng tiền mà động tâm, nhưng hiện tại hai ngàn đồng có thể cứu mạng mẹ của nàng, có thể đi Thượng Hải, đi bệnh viện Trung Sơn tốt nhất.

Thím Lưu sợ tới mức ngã ngồi bệch xuống gốc cây, té đến mông ê ẩm, bà lớn tiếng ồn ào, lúc này không còn sợ Vệ Lễ nữa, "Cái gì? Bao nhiêu ?"

Là lỗ tai bà hư rồi, hay là Vệ Lễ điên rồi?

Hai ngàn?

Cháu họ bà làm việc ở thành phố, công việc rất rốt, mỗi tháng mới được có 50 đồng tiền lương.

Hai ngàn khối đủ mua mười con trâu không lớn không nhỏ, một cái TV mười chín tấc xịn.

"Hai ngàn, lỗ tai điếc thì bớt ra ngoài kẻo mất mặt." Đồng tử đen nhánh của Vệ Lễ lương bạc quét qua bà, liếc mắt một cái, trong lòng thím Lưu vừa sợ lại phẫn hận, nhưng vẫn ngậm miệng.

Bà biết Vệ Lễ ở bên ngoài lái xe kiếm tiền, nhưng không nghĩ tới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Hai ngàn đồng đi cưới vợ, nói chi liền chi.

Tâm can thím Lưu liền run lên.

Vệ Lễ nhìn chằm chằm Triệu Hi Hằng, cắn chết là đang đợi cô gật đầu.

Đã móc ra phân nửa của cải, cái con nhóc chết tiệt này mà còn không biết cất nhắc, nếu còn dám cự tuyệt, hắn...... hắn......

Liền bóp chết cô.

Triệu Hi Hằng không có gì phải do dự, gả cái cho một tên ngốc hay gả cho một tên du thủ du thực không có gì hơn kém, cô có tiền có thể xem bệnh cho mẹ là được.

"Tôi gả."

Hô hấp Vệ Lễ cứng lại, không nghĩ tới cô lại đáp ứng nhanh như vậy, không thèm nghĩ ngợi, ngược lại làm cho hắn ngẩn ra.

Hắn thanh danh hỗn độn như vậy, hai ngàn đồng là cô liền gả?

Một hồi lâu hắn mới phản ứng lại, chớp chớp mắt, có chút tay vội chân loạn mà sờ hết túi trên dưới toàn thân một lần, lấy ra một mớ tiền vuốt vuốt cho thẳng, đếm đếm.

"Tổng cộng 52 đồng chẵn, cô coi như tiền đặt cọc trước đi." Hắn đập xấp tiền thống khoái lên trên tay Triệu Hi Hằng.

Tiền giấy mang theo nhiệt độ cơ thể người ấm áp, Triệu Hi Hằng vô ý thức rụt rụt ngón tay.

Đứng bên nhìn thấy tất cả, nhưng thím Lưu còn không muốn buông tha Triệu Hi Hằng, lại nhỏ giọng xúi giục, "Con suy nghĩ cho nghĩ đi, hắn cũng không phải thứ gì tốt."

Vệ Lễ trừng mắt liếc bà một cái, thím Lưu liền im miệng.

Triệu Hi Hằng cầm tiền, Vệ Lễ ho khan hai tiếng, còn bổ sung, "Cái này không tính trong tiền lễ hỏi."

Nói xong, chân trái vướng chân phải mà loạng choạng đi, suýt nữa té sấp trên mặt đất.

Triệu Hi Hằng nhìn thần sắc phức tạp của thím Lưu, định nói chuyện, bà xua xua tay, nói với Triệu Hi Hằng bà phải đem sọt trứng gà về nhà.

Đen đủi, một chuyến đi công cốc.

Tiền trong tay nóng hổi, Triệu Hi Hằng không rảnh lo nghĩ nhiều, bất chấp xấu hổ hay giận dữ chua xót, vội vàng chạy tới quầy bán tạp hoá đầu thôn mua nửa cân đường đỏ, nửa cân trứng gà, dùng nước ấm pha đường đỏ đánh trứng gà đút cho mẹ Triệu.

Sức khoẻ mẹ Triệu vẫn luôn không tốt, từ khi mới sinh ra đã yếu ớt dễ bệnh, chịu kích thích liền càng bệnh nặng hơn. Bệnh này lạnh không được nóng không xong, phải cẩn thận chăm sóc, cần đủ dinh dưỡng, khi phát bệnh càng cần nằm viện điều trị, bác sĩ hộ sĩ chăm sóc thời thời khắc khắc.

Triệu Hi Hằng nghiền nát thuốc hạ sốt, cho ít nước vào khuấy đều rồi rót cho mẹ mình uống, mãi đến đêm khuya bà mới hạ sốt, từ từ tỉnh lại.

Mẹ Triệu mẫu đương nhiên biết con gái nuôi bà không dễ dàng, bà biết tính con gái, không dám nói mấy câu như không trị không muốn sống gì đó, chỉ kéo tay Triệu Hi Hằng an ủi, "A Đam, mẹ khẳng định sẽ khá lên, mẹ còn phải tìm cho con nhà nào tử tế gả đi để ba con an lòng nữa chứ. Con phải giữ gìn sức khoẻ, đừng để đến lúc mẹ hết bệnh rồi, con lại ngã xuống."

Trong lòng Triệu Hi Hằng tươi tỉnh lên, dựa vào trong lòng ngực mẹ mình, lúc này mới có chút ấm áp yên tâm, "Mẹ, con cảm thấy mẹ khẳng định sẽ khá lên."

Cô biết chuyện mình gả ra ngoài sớm muộn gì cũng giấu không được, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Mẹ, con có quen một thanh niên khá tốt." Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, nói, "Rất đẹp nha, còn cao, còn có thể kiếm được nhiều tiền, đối với con...... rất tốt với con......" Cô càng nói càng nuốt nước miếng xuống, "Mỗi ngày phụ con ở bờ sông xách nước, mang đồ ăn cho con, khi nào rảnh con dẫn anh ấy đến cho mẹ nhìn nha."

Phi! Đối tốt với cô cái rắm mỗi ngày làm bộ làm tịch chọi cô, còn luôn nhìn chằm chằm cô, tên lưu manh, khốn khiếp, đồ háo sắc. Huhuhu... vậy mà cô phải lừa mẹ thế này đây.

Mẹ Triệu nào biết mấy chuyện ẩn tình trong đó, đôi môi tái nhợt hơi hơi run lên, sủng nịch vỗ vỗ đầu Triệu Hi Hằng, "Con gái của mẹ quả nhiên ai thấy cũng thích nha."

Tình trạng nhà bà đã là thế này, thằng bé kia không chê, hẳn là một người tốt. Chỉ cần A Đam thích, hai đứa nó có thể nâng đỡ nhau là được. A Đam thật khổ, bà chỉ biết liên lụy con gái mà thôi.

Mẹ Triệu lại cảm thán, nếu trong nhà không xảy ra chuyện thì thật tốt, A Đam đã có thể vào đại học rồi.

Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ truyền đến từng tiếng chó sủa, rất có tiết tấu và quy luật.

Triệu Hi Hằng trở mình, trong lòng bồn chồn, nhìn mẹ đang nằm bên cạnh ngủ say, rón ra rón rén bước xuống giường đất.

Cô cẩn thận đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên thấy Vệ Lễ đứng ở trong viện. Chắc hắn tự đẩy cửa tiến vào, Triệu Hi Hằng cũng không thèm hỏi nhiều.

Mượn ánh trăng mông lung, Triệu Hi Hằng nhìn thấy hắn mặc một cái áo sơ mi bằng sợi tổng hợp mới tinh, sợi tổng hợp quý giá khó mua, không những có tiền, còn phải có phiếu mới mua được.

"Sao anh lại sủa giống chó chi vậy ?" Triệu Hi Hằng há mồm hỏi.

"Tôi thích." Vệ Lễ trợn trắng mắt, thì chỉ có tiếng chó sủa là dễ bắt chước nhất thôi mà.

"Vậy anh tới làm gì?"

"Đến mang cô đi lãnh giấy kết hôn."

"Hôm nay?" Triệu Hi Hằng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, gấp như vậy sao? Hiện tại trời còn chưa sáng!

Cái tên này đầu óc có bệnh sao? Trời còn chưa sáng đến mang cô đi lãnh giấy kết hôn?

"Đi sớm về sớm." Vệ Lễ từ trong túi móc ra một cái sổ tiết kiệm, "Lãnh chứng xong, cái này liền là của cô."

Triệu Hi Hằng còn đang suy nghĩ làm sao dàn xếp mẹ mình, lãnh chứng khẳng định phải ngồi xe đi trong huyện, một đi một về tốn không biết bao lâu đây.

"A Đam, con đang nói chuyện với ai vậy ?" Giọng mẹ Triệu suy yếu bỗng nhiên từ kẹt cửa vọng ra.

Triệu Hi Hằng cùng Vệ Lễ đều cứng đờ.

"Là thanh niên kia sao? Mẹ nhìn thấy bóng dáng, sao sớm như vậy đã tới rồi?" Triệu mẫu ngồi dậy, nhìn hai thân ảnh đứng đối mặt nhau qua cửa sổ, nhíu mày hỏi.

Vệ Lễ nhướng mày, "Cô nói với mẹ chuyện chúng ta rồi hả ?"

Phi! Không có mặt mũi, ai là mẹ anh ?!

Trong lòng Triệu Hi Hằng thầm mắng, nhưng hiện tại là không tiện cãi nhau, nếu sự tình bại lộ, làm không khéo mẹ cô sẽ bị tức chết, hoặc là cô bị mẹ cô đánh chết.

Có chuyện nhờ vả, giọng cô cũng chỉ có thể mềm hơn một ít, "Tôi nói với mẹ tôi là chúng ta tự do yêu đương......"

Vệ Lễ hiểu, lập tức kiêu ngạo lên, thẳng lưng, ngữ khí cao hơn một chút, nói thẳng, "Vậy hiện tại cô muốn nhờ cái gì sao ? Nói đi."

Mặt Triệu Hi Hằng luôn luôn dày, thế nhưng hiện tại xấu hổ đến mặt đỏ muốn thấy máu, cũng may còn có bóng đêm lờ mờ che giấu, "Anh...... Anh có thể giả làm con rể tốt một chút không ? Làm như thoạt nhìn hai ta giống như một đôi tự do yêu đương về gặp người lớn vậy ấy, đừng để mẹ tôi nhìn ra manh mối gì."

"Xin tôi đi."

Triệu Hi Hằng tức đến trợn trắng mắt trong lòng, nhưng vẫn co được dãn được, chắp tay trước ngực, nhanh chóng nói, "Xin anh."

Vệ Lễ thỏa mãn, nắm lấy tay cô, cùng cô mười ngón đan vào nhau, thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, không chút để ý nói, "Cô không phải nói hai ta tự do yêu đương sao?"

Bỗng nhiên kề sát vào, mặt Triệu Hi Hằng càng đỏ hơn, độ ấm quá cao nơi lòng bàn tay làm cho cô cả người đều cứng đờ, "À...... đúng... đúng......"

Nhưng anh lợi dụng người ta cũng quá thuận tay rồi a a a a!

Tay rất nhỏ, còn rất mềm rất mịn, Vệ Lễ tiện tay nhéo hai cái, rồi dùng ngón cái của mình xoa xoa.

Triệu Hi Hằng căng người, mặc niệm trong lòng mình là lợn chết mình là lợn chết, cùng Vệ Lễ tay trong tay đi vào.

Vệ Lễ vừa thấy mẹ Triệu ngồi trên giường đất, còn không đợi phản ứng, há mồm liền gọi, "Mẹ!"

Mẹ Triệu hoảng sợ, Triệu Hi Hằng vội vàng véo eo hắn một cái, ý bảo hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Vệ Lễ mới mặc kệ, móc sổ tiết kiệm ra tới, đưa cho mẹ Triệu, "Mẹ, hôm nay con tới hạ sính lễ."

Mẹ Triệu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói, "Ngồi, con mau ngồi đi."

Là tới hạ sính lễ? Trách không được sớm như vậy đã ăn mặc chỉnh tề đến đây.

Bà dùng ánh mắt thân thiết đảo qua Vệ Lễ từ trên xuống dưới một lần, rồi nhìn Triệu Hi Hằng nói, "Đi rót ly nước đường ra đây đi con."

Triệu Hi Hằng làm sao muốn, nhưng đối mặt với ánh mắt dần dần nghiêm khắc lên của mẹ, chỉ có thể xám xịt chạy vào trong rót nước đường, cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Vệ Lễ.

Vệ Lễ bỏ qua ánh mắt tha thiết của cô, mới không thèm nhìn cô đâu, một bộ tiểu nhân đắc chí thiếu đòn.

"Trong nhà con có bao nhiêu người ? Con là con cái hộ nào ? Cha mẹ con là ai? Sinh năm mấy ?"

"Trong nhà không còn ai khác, con không phải người gốc thôn này, khi còn nhỏ lưu lạc đến trong thôn, sinh năm 1960." Vệ Lễ trả lời từng câu một.

"Hai mươi tuổi há, A Đam chúng ta mười tám, vừa lúc xứng đôi." Triệu mẫu gật đầu, dời ánh mắt từ trên mái tóc hơi dài của Vệ Lễ đi. Trách không được tóc đã dài như vậy còn chưa cắt nữa, hoá ra trong nhà không còn ai, phải tự mình chăm sóc bản thân, kiếm ăn thật không dễ dàng.

"Con hiện tại đang làm việc gì ? A Đam nói con kiếm được không ít."

Nhiều câu hỏi liên tiếp đánh tới, ngay cả cơ hội há mồm thở thở dốc cũng không có, ngón tay Vệ Lễ nhịn không được nhéo nhéo lớp vải quần ngay chỗ đùi.

"Là lái xe ở ngoài thôn."

"Con quen biết A Đam nhà chúng ta đã bao lâu, gặp mặt lần đầu tiên khi nào vậy?",

"Quen biết hơn nửa tháng." Vệ Lễ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bổ sung, "Nhưng cảm giác hình như quen biết thật lâu rồi vậy."

Trên mặt mẹ Triệu lộ ra nụ cười trêu chọc, "Con biết tình huống của dì không, không sợ dì liên lụy con sao?"

Vệ Lễ lại đưa sổ tiết kiệm cho bà, "Mẹ, đây là sính lễ cho A Đam." Mấy lời nói hắn học cũng thật mau, bây giờ đã biết tự giác kêu nhũ danh của Triệu Hi Hằng.

"Con không thiếu tiền, con thích A Đam, muốn sớm kết hôn, cùng A Đam chăm sóc mẹ."

Sổ tiết kiệm có 3000 đồng, đích xác không ít, nhưng mẹ Triệu cũng không bị trấn trụ, chỉ là nhiều thêm chút trìu mến đối với thằng bé này. Tội nghiệp, lẻ loi hiu quạnh lớn lên một mình, có thể tích cóp được 3000 tiền phải liều mạng đến thế nào chứ, thằng bé này thật rất có thành ý.

Bà cũng không định gả A Đam ra ngoài sớm như vậy, nhưng thân thể của bà, chính bà cũng biết rõ ràng, thời gian không còn nhiều, chống đỡ dậy nổi, có thể tìm được cho A Đam một chỗ dựa đáng tin cậy thì tốt quá, bà có thể an tâm đi xuống gặp chồng rồi.

Đầu năm nay tất cả đều quen nhau qua giới thiệu, gặp nhau một hai lần liền e thẹn kết hôn.

A Đam cùng thằng bé Tiểu Vệ này, được tự do yêu đương còn xem như may mắn, với chuyện làm mai giới thiệu thì tốt hơn quá nhiều.

Mẹ Triệu lau lau khóe mắt, cười nhìn về phía Vệ Lễ, "Chuyện kết hôn, con thương lượng cùng A Đam đi."

"A Đam chúng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, tính tình có hơi nóng nảy, có chút kiêu căng, nhưng nó cũng là người thiện tâm, thông minh, học cái gì cũng mau, có mâu thuẫn gì nhất định cứ nói rõ với nhau, nói xong thì tốt rồi, A Đam rất hiểu lý lẽ, sẽ nghe theo." Mẹ Triệu cẩn thận dặn dò, "Cái sính lễ này không dùng nhiều như vậy, con......"

Lời còn chưa nói xong, Triệu Hi Hằng liền bước vào, vừa lúc nghe thấy mẹ cô nói sính lễ không cần nhiều như vậy, tim trong lòng nhảu lên, lập tức ngắt ngang lời bà, "Mẹ! Người ta muốn cho thì chúng ta cứ lấy, mẹ đừng khách khí."

Lúc ấy đã nói trước là hai ngàn rồi, làm sao giờ lại giảm giá được!

"3000 nhiều quá."

3000?!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net