Phiên ngoại 1: Con gái ông chủ mỏ than phá sản (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy ngày mai hai ta ăn cơm như thế nào ?"

Vệ Lễ nghĩ nghĩ, "Ngồi xổm dưới bếp ăn chứ sao."

Thật tiện, cơm bới ra là có thể ăn, ăn xong rồi còn để luôn xuống sàn nước rửa luôn.

Triệu Hi Hằng ghét bỏ, ai muốn cùng ngồi xổm dưới bếp ăn cơm chứ ? Đó là chuyện người đứng đắn có thể làm ra sao? Cứ như một tên long bong đầu đường xó chợ vậy.

Nhưng cô cũng cảm thấy không nói gì được Vệ Lễ, tiền cũng là hắn, cô khó mà nói muốn mua cái này cái kia, hôm nay mua quần áo, mua giày, mua nước hoa lại ăn cơm, tốn không ít tiền.

"Hay là ngày mai trả quần áo lại, chúng ta đi mua cái bàn đi?" Triệu Hi Hằng thương lượng.

Cô tự mình cảm giác ngữ khí này là thương lượng, hơn nữa còn vô cùng ôn nhu hiền huệ, nhưng Vệ Lễ lại cảm thấy bị vũ nhục.

Hắn mở đệm chăn ra, "Lăn lại đây ngủ, mấy việc này còn cần đến cô nghĩ sao?"

Nói như vậy xong, Triệu Hi Hằng cũng tức giận, dù sao cũng đã kết hôn, cô mới không sợ, "Anh hung dữ với tôi làm gì?"

Cô chỉ một bộ chăn đệm duy nhất trên giường đất, "Của tôi đâu?"

"Không có." Vệ Lễ hất cằm lên, "Trong nhà chỉ có hai bộ chăn đệm, mẹ một bộ, hai ta một bộ."

Kết hôn rồi, ngủ cùng một bộ chăn là rất bình thường, không phải sao?

Tuy rằng, tuy rằng hắn hình như có chút khẩn trương.

Mặt Triệu Hi Hằng hơi đỏ một chút, "Vậy tôi không ngủ với anh, tôi đi qua chỗ mẹ ngủ."

Cô theo bản năng muốn chạy, cũng chỉ khi còn nhỏ mới ngủ cùng ba mẹ trong một chăn, hiện tại muốn cùng một người quen biết không bao lâu ngủ chung, cô thật không quá quen, phải cần thời gian chuẩn bị tâm lý đã.

Vệ Lễ tuy cũng có chút nhi thẹn thùng, nhưng nhan sắc mụ đầu càng làm hắn có nhiều chờ mong, không ngủ với vợ thì ngủ với ai bây giờ ?

Hắn kéo người trở về, "Cô lẩm bẩm một ngày không mệt à ?"

"Mẹ lúc này chắc đã ngủ rồi, cô lại đi đánh thức bà, vốn dĩ thân thể bà đã không tốt còn thức đêm sao."

Triệu Hi Hằng suy nghĩ thấy cũng đúng, trái tim cô chợt chìm xuống, dù sao sớm muộn gì cũng phải ngủ cùng nhau thôi, dũng cảm bước ra bước đầu tiên là được rồi.

"Vậy...... tôi đi rửa mặt đây."

Cô cầm khăn của mình, bàn chải, Vệ Lễ chỉ chỉ phòng bếp, "Xuống chỗ đó rửa mặt, có vòi nước."

Người trong thôn không giống người thành phố, tắm rửa còn phải có phòng tắm riêng, mọi người đều dùng nồi sắt nấu nước nóng, sau đó ở để cái thùng to bên cạnh sàn nước kệ bếp, múc nước trong nồi hoà với nước lạnh mà tắm.

Vệ Lễ chỉ có thể thấy Triệu Hi Hằng lấy khăn thôi mà đã mặt đỏ tai hồng nói, "Cô thử xem."

Triệu Hi Hằng phanh một cái đóng cửa phòng bếp lại.

Vệ Lễ sờ sờ mũi, không được gấp, người sẽ chạy mất.

Không được trong chốc lát, Triệu Hi Hằng lại dò đầu ra hỏi, "Nhà anh chỗ nấu nước ở đâu vậy ?"

Cô muốn nấu chút nước ấm rửa mặt đánh răng lau mình.

"Là nhà chúng, nhà chúng ta." Vệ Lễ nhấn mạnh, nghĩ đều không cần nghĩ, trả lời cô, "Không có chỗ nào nấu nước hết, tôi rửa mặt đánh răng tắm rửa đều dùng nước lạnh. Hiện tại giường đất còn đang đốt, nếu cô muốn dùng nước ấm có thể dùng nồi nấu, nhưng nấu cho nóng phỏng chừng phải hơn nửa giờ."

Thấy Triệu Hi Hằng còn lời muốn nói, giống như biết cô muốn nói gì, hắn lại bổ sung, "Cũng không có thùng tắm rửa, tôi tắm rửa đều tắm bên chỗ cái giếng bên ngoài."

Triệu Hi Hằng lại hơi hơi hé miệng, Vệ Lễ trước cô một bước nói tiếp, "Đúng vậy, mùa đông cũng vậy, còn có cái gì muốn hỏi sao?"

"......" Lời nói đều nói hết, nàng còn có cái gì mà nói chứ, "Không còn......"

Thôi kệ đi, cô ở bên ngoài bôn ba một ngày, trên người ra mồ hôi, Vệ Lễ nếu không chê cô là được, dù sao cô cũng sẽ không ghét bỏ mình.

Cô lại đóng cửa phòng bếp lại, rửa mặt đánh răng, dùng nước lạnh rửa rửa chân.

Còn may là đã giữa tháng 5, ban đêm không quá lạnh.

Vệ Lễ xách theo khăn và bàn chải, tự mình đi đến cái giếng bên ngoài rửa mặt, hắn múc ra một xô nước, xối từ đầu đến chân mình một lần. Khi Triệu Hi Hằng ra tới, nhìn thấy một màn này, cả người rùng mình một cái.

Nước giếng lạnh biết bao nhiêu, cho dù là tối giữa hè  cô đều cảm thấy lạnh thấu xương.

Cô thay một bộ quần áo ngủ dài, ngồi trên giường đất chờ Vệ Lễ trở về.

Nhàm chán nhìn khắp nơi đánh giá.

Vệ Lễ rất có tiền, cửa đều là cửa sắt lớn, một tiểu viện vuông vức, có ba gian phòng nhìn về phía bắc, tây và đông, hình thành một cái tiểu hợp viện, mặt bắc có ánh sáng tốt là phòng ngủ chính, có phòng bếp, phòng khách, phòng ngủ.

Tốt nhì là mặt đông, hiện tại chỉ có phòng phía bắc cùng phía đông là có người, phía tây để trống.

Không được trong chốc lát, hắn đã trở lại, keo xịt tóc trên đỉnh đầu bị rửa sạch, đầu tóc đen nhánh nhu thuận xoã xuống trước mắt, đang rỏ nước tí tách.

Hắn lắc lắc đầu, cột cửa phòng khách lại, lại tiến vào phòng ngủ, cũng cột cửa phòng ngủ, "Ngủ đi."

Tiếng cửa phòng ngủ đóng lại xoạch một cái, trái tim Triệu Hi Hằng cũng lộp bộp một chút, "Ngủ...... Ngủ."

Cô yên lặng vào trong, rút vào trong ổ chăn, hơn nữa tận lực làm cho mình chiếm ít chỗ nhất trong ổ chăn.

Nhưng cũng không được gì, chăn dù có lớn, thì Vệ Lễ nằm xuống một cái, bả vai liền dựa gần vai cô.

Nóng hầm hập, trên người tràn đầy hương vị hơi nước khô mát.

Triệu Hi Hằng cảm thấy cảm giác tồn tại của hắn quá rõ ràng, Vệ Lễ cũng không thể cảm thấy Triệu Hi Hằng có ít cảm giác tồn tại hơn bao nhiêu.

Êm đẹp nằm trong ổ chăn của mình, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người thơm tho mềm mại, quan hệ hợp pháp, tuổi cũng đủ, rất khó mà không sinh ra cái ý tưởng gì.

Hai người cứng đờ nằm song song, ai cũng ngủ không được.

Vệ Lễ trở mình trước, đối mặt với cô, làm Triệu Hi Hằng hoảng sợ trong lòng.

"Biết cô chưa ngủ, mở mắt ra đi, hai ta trò chuyện." Hắn chọc chọc gương mặt Triệu Hi Hằng, má cô vừa trắng trẻo lại mịn màng, chọc lên xúc cảm hơi đàn hồi, thật tốt.

Có chút nghiện, chọc thêm hai cái vậy.

Triệu Hi Hằng lúc này mới không thể giả chết, trợn mắt phủi bay tay hắn, lật người qua, cũng đối mặt, nhỏ giọng hỏi, "Nói chuyện gì ?"

Ban đêm không thích hợp lớn tiếng nói chuyện, chỉ thích hợp thì thầm nho nhỏ.

Vệ Lễ ho khan một tiếng, kéo chăn kề sát vào cô, hai người chỉ cách nhau một bàn tay, thân thể dưới chăn đều muốn dán lại bên nhau.

Đều không quen, nhưng cũng không ai động.

"Tùy tiện nói chuyện thôi. Cô tính đưa đem đi bệnh viện nào trị liệu? Tôi liên hệ người cho."

"Đi Thượng Hải đi, nghe nói bệnh viện ở Thượng Hải giỏi lắm." Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ.

"Ừ, được." Rất hiểu biết mấy chuyện này nhỉ.

"Cảm ơn anh nha." Triệu Hi Hằng lặng lẽ nói.

Cô từ nhỏ đã xuôi gió xuôi nước, rất ít khi nói cảm ơn người ta.

Thật sự rất cảm tạ Vệ Lễ, có thể cho cô nhiều tiền như vậy, để cô chữa bệnh cho mẹ.

"Cô cảm tạ cái gì chứ ?" Vệ Lễ giả vờ tức giận, năng lực nhìn trong bóng đêm của hắn rất tốt, giơ tay khảy khảy tóc mái của cô, "Tôi cưới cô thì cô chính là vợ tôi mà."

"À." Rất thẳng thắn, cũng rất hiển nhiên, người nói đỏ mặt, người nghe mặt cũng đỏ.

"Cô ngày mai muốn ăn cái gì?" Một lát sau, Vệ Lễ hỏi cô.

"Hửm......" Lông mi Triệu Hi Hằng hơi run rẩy, lại chưa nói ra cái gì, chỉ mơ mơ hồ hồ lên tiếng, cô thật sự quá mệt mỏi rã rời.

Vệ Lễ cắn cắn môi dưới, bỗng nhiên không nhịn cười ra tiếng.

Lại một lát sau, cô thoạt nhìn thật sự ngủ say, hắn lặng lẽ thò lại gần, chọc chọc mặt cô.

Không có phản ứng gì.

Hắn đánh bạo, đưa bàn tay mình đáp lên trên eo cô, hai người lại kề sát thêm.

Cô vẫn là không phản ứng.

Vệ Lễ nhẹ nhàng, từng chút từng chút, hôn một cái lên tóc cô, sau đó vội vàng văng ra, sợ bị cô phát hiện, bộ dáng có tật giật mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net