Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô khách (ngũ)

Quái điểu đứng ngay trong vại nước, nó gào thét thảm thiết, âm thanh đập thẳng vào mặt Thích Ẩn, mọi người kinh hãi thét chói tai.

Dì lôi Diêu Tiểu Sơn và tổ mẫu quay đầu bỏ chạy, Tiểu Viên cũng té ngã lộn nhào mà trốn đi. Cửu cảnh quái điểu với chín cái đầu nhăn nheo to như bàn tay vây quanh Thích Ẩn, trong chớp nhoáng, đầu óc Thích Ẩn trống rỗng.

*Cửu cảnh quái điểu: quái điểu chín đầu.

Phải chết thật sao? Mười tám năm nhân sinh thảm bại, rốt cuộc kết thúc tại đây.

Nhưng ngay lúc này, chiếc vòng tay xâu mười tám hạt ngọc lưu ly bỗng nhiên rung dữ dội, Thích Ẩn cúi đầu nhìn, phù văn màu vàng trên mặt ngọc lưu ly sáng lên, lấp lánh như sóng nước. Cùng lúc đó, ngọc lưu ly nhanh chóng nóng lên, cơ hồ muốn thiêu cháy cổ tay hắn. Quái điểu thét lên một tiếng, chín cái mỏ đồng thời tấn công cả phía trước và sau lưng Thích Ẩn, phù văn bỗng nhiên chấn động, bỗng chốc cấp tốc tạo ra kết giới bao bọc lấy hắn, quái điểu đánh bừa vào phía trên phù văn, thế nhưng bị dội ngược lại, ngã chỏng vó vào bụi hoa ở hành lang.

Phù văn biến mất, chuỗi hạt bỗng nhiên bị đứt, lăn lông lốc trên mặt đất. Thích Ẩn định nhặt lên, quay đầu thì thấy quái điểu đang bò dậy, hắn vội vàng thu tay chạy về phía hậu viện. Ở đấy có cửa sau, có thể chạy trốn. Thích Ẩn chạy rất nhanh, không lâu sau liền đuổi kịp tổ mẫu bọn họ, mọi người cùng chạy về phía cửa sau, tới rồi mới há hốc mồm, trên then cửa có cài khóa, chìa khóa còn ở trong phòng ngủ của dì.

Tiếng khóc của trẻ con ngày càng gần, vẻ mặt mọi người đưa đám nhìn nhau, giờ nhóm bọn họ gồm một người ở một bà lão, cộng thêm hai nữ nhân chân yếu tay mềm, đường nào chạy cũng không tiện, muốn trèo tường cũng không còn kịp rồi. Thích Ẩn nhanh chóng quyết định: "Trốn vào nhà!"

Tất cả mọi người vào phòng tổ mẫu, Thích Ẩn nhẹ nhàng khép cửa lại, ngồi xổm dán vào tường. Trong phòng tối đen, ánh trăng không biết bị mây đen che tự bao giờ, cửa đóng lại, bên trong liền chìm vào bóng tối, giơ tay không thấy năm ngón. Âm thanh kêu khóc càng ngày càng gần, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chỉ còn cách một vách tường. Tim mọi người treo ngược lên cuống họng, họ dóng tai nghe tiếng khóc cứ quanh quẩn ở cửa.

Trong lòng Thích Ẩn rất bất an, Diêu Tiểu Sơn nói còn tới hai con quái điểu, một con ở bên ngoài, vậy con kia đâu? Quái điểu kia thích chui vào trong bụng người, không lẽ ở trong bụng ai đó sao. Trong lúc hoảng loạn hắn quên nhặt cái rìu về, giờ trong tay không có vũ khí gì cả. Trán hắn rịn một lớp mồ hôi lạnh, những người khác đều sợ hãi quái điểu ngoài cửa nên ngồi xổm dưới đất, chỉ có hắn cố ý đứng ngay cạnh cửa không đi, tránh ở chung một chỗ với bọn họ rồi bị tấn công đến nỗi trở tay không kịp.

Xa xa lại vang lên âm thanh kêu khóc, lòng Thích Ẩn run lên, hắn lặng lẽ chọc một lỗ trên cửa sổ rồi vọng ra ngoài thì thấy cửu đầu điểu dính với dượng vốn đã bị hắn chém nát giờ đã đứng dậy, cái đầu vốn bị nghiền nát dần dần mọc lớp thịt non khôi phục như cũ.

Thích Ẩn mở to hai mắt, quái điểu này giết không chết!

"Muốn diệt yêu quái thì phải moi tim nó," Diêu Tiểu Sơn không biết từ đâu chui ra, dọa Thích Ẩn một cái, "Ta nghe đạo sĩ quỷ hỏa ở chợ phía tây nói, không móc tim yêu quái thì sẽ không chết." Gã chảy nước mắt nói, "Tiểu Ẩn, hôm nay ta chết chắc rồi phải không?"

"Đừng nói bậy, chờ trời sáng tiên nhân tới, chúng ta được cứu ngay." Thích Ẩn rầu rĩ nói.

Trong bóng đêm có thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy cánh tay hắn, Thích Ẩn sợ run lên, cẩn thận nhìn lại thì thấy tổ mẫu. Người nhà này rốt cục làm sao thế, chuyên đi dọa người ta không vậy? Có tiếng quần áo cọ xát truyền đến, hóa ra dì cũng tụ lại bên cạnh hắn, chỉ có một mình Tiểu Viên còn nán lại ở mặt đất phía bên kia.

Tổ mẫu chỉ chỉ Tiểu Viên, lại sờ sờ bụng chính mình. Trong phòng quá tối, Thích Ẩn cố gắng nhìn thật lâu mới phát hiện, Tiểu Viên vẫn luôn ôm bụng nhưng giờ lại không nhúc nhích, giống như đã chết.

Thì ra quái điểu ở trong bụng Tiểu Viên!

Thích Ẩn tiện tay bắt lấy cái ghế con làm vũ khí, mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Tiểu Viên. Âm thanh kêu khóc lại tới nữa, cứ quanh quẩn ở cửa, kêu đến nỗi làm da đầu người ta muốn nứt ra.

Tiểu Viên vẫn không động đậy, ánh trăng không biết từ khi nào lại ló ra một chút, ánh sáng yếu ớt lướt qua cửa sổ, trong phòng dần dần sáng lên.

Bỗng nhiên tổ mẫu kéo kéo ống tay áo Thích Ẩn, Thích Ẩn nghi hoặc quay đầu, dưới ánh trăng, tổ mẫu mặt cắt không còn giọt máu, giống như đeo một cái mặt nạ giấy. Tổ mẫu run run, sau đó chỉ chỉ cái bóng trên mặt đất.

Trên mặt đất có ba cái bóng, bên trái là tổ mẫu, bên phải là Diêu Tiểu Sơn, ở giữa là Thích Ẩn. Dì ngồi xổm phía sau bọn họ, cái bóng trùng với bọn họ nên không nhìn thấy. Vậy cái bóng kia là sao? Còn đang nghi hoặc, trên đỉnh đầu Thích Ẩn chậm rãi vươn ra chín cái bóng vừa dài vừa mảnh, rất giống đầu tóc bù xù.

Nhất thời Thích Ẩn cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ xoay đầu, thấy từ trong miệng dì duỗi ra chín cái cổ dài, dáng vẻ vặn vẹo mà đứng lên.

"Aaaaaaaaa".

Tổ mẫu và Diêu Tiểu Sơn tranh nhau chạy ra cửa, Thích Ẩn cách dì gần nhất, ả bổ nhào về phía Thích Ẩn, Thích Ẩn dùng ghế con chắn trước mặt ả, nhưng bị ả dồn đến mức ngã về phía cửa. Sức lực của ả đột nhiên mạnh kinh người, đôi tay Thích Ẩn chống cái ghế con nổi cả gân xanh. Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng the thé, Thích Ẩn vừa chế trụ cái cổ dài của quái điểu đang bấu víu mình, vừa ngửa đầu nhìn lên, một con cửu đầu điểu đang đứng trên mái hiên, nó giương chín đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Thích Ẩn. Thích Ẩn quả thực khóc không ra nước mắt, quái điểu rũ cánh, nhào thẳng về phía hắn.

Một luồng ánh sáng lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện như xé toạc màn đêm. Ánh sáng kia trực tiếp xuyên qua thân mình quái điểu, Thích Ẩn trơ mắt nhìn quái điểu bị chia năm xẻ bảy, máu đen hôi thối rơi xuống đầy đầu đầy cổ hắn. Hình như dì bị dọa sợ, đột nhiên ả run lên, chín cái đầu chim thu vào trong miệng, đồng thời dùng tay chân leo lên phòng.

Thích Ẩn bị một bàn tay tái nhợt xách cổ áo lên, quay đầu lại thì thấy nam nhân áo đen kia, trên vai y vẫn là con mèo béo ú, mèo mập nhảy vào trong ngực hắn, nó há miệng phun ra một viên ngọc lưu ly vào tay hắn, "Lưu ly trừ tà, có thể thu liễm hơi thở, chắn yêu trừ ma. Yêu ma chúng ta dựa vào hơi thở tìm người, cái thứ đồ này lại giấu khí tức của ngươi đi, khó trách chúng ta không tìm được ngươi."

Thấy con mèo này nói tiếng người, suýt nữa Thích Ẩn đã quăng nó xuống đất.

"Mi mi mi mi..." Thích Ẩn trợn mắt cứng họng.

Cửu đầu điểu còn đang kêu the thé, dượng và dì thè cổ chim đuổi theo Diêu Tiểu Sơn và tổ mẫu chạy vòng vòng quanh sân, nhưng không lần nào chạy tới chỗ của Phù Lam và Thích Ẩn cả. Mèo đen nói: "Ta bảo gan đứa nhỏ này cũng to lắm, dám coi trứng yêu như bảo bối. Cô Hoạch Điểu này ăn nội tạng con người, hơn nữa vừa mới nở, đúng lúc đang đói, nếu lão phu và tên ngốc tới trễ, đứa nhỏ nhà ngươi đã mất mạng rồi. Đúng rồi, mẹ ngươi đâu, sao không thấy?"

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Thấy bên kia mái hiên Diêu Tiểu Sơn đã bị dượng đuổi kịp, Thích Ẩn không nhiều lời vội chắp tay thi lễ với Phù Lam, "Thỉnh cầu đại nhân ra tay cứu biểu ca tổ mẫu ta, Thích Ẩn vô cùng cảm kích!"

Phù Lam không nhúc nhích, chỉ vào mái hiên nói: "Có người tới."

Vừa dứt lời, nóc nhà truyền đến tiếng gào thét sắc nhọn, như thể muốn xỏ xuyên qua đầu. Một luồng ánh sáng trắng như tuyết ngay lập tức truyền đến, đồng thời xuyên thủng ngực bụng dượng và dì. Máu bắn tung tóe, thân hình hai người cứng lại, như cái bao bị rách gục trên mặt đất, không động đậy nữa.

Ánh kiếm bay lượn trên không trung, mây đen tiêu tán, ánh trăng hiện ra trên bầu trời. Hai nam tử áo trắng đạp nguyệt lướt đến, nhẹ nhàng đáp xuống tiểu viện.

Nam tử áo trắng đi trước thu tay áo vái chào, giống như bướm trắng thu cánh. Hắn nở một nụ cười tinh tế, đoạn nói: "Vô Phương Sơn Chiêu Nhiễm tới chậm một bước."

Tổ mẫu khóc lóc thảm thiết mà bò đến bên chân hắn, khóc lớn nói: "Tiên trưởng, tiên trưởng, cuối cùng ngài cũng tới rồi!"

Tiểu Viên ôm bụng từ trong phòng bò ra, Thích Ẩn thấy hạ thân nàng dính vết máu, trong lòng hiểu một chút, thì ra là sinh non.

"Lão phu nhân nén bi thương, bần đạo thấy nơi đây yêu khí ngập trời mới vội vàng ngự kiếm tới, không ngờ..." Chiêu Nhiễm nhìn vợ chồng Diêu gia trên mặt đất, lắc đầu thở dài một tiếng, "Không ngờ vẫn chậm một bước."

Tổ mẫu khóc đến mức thở không ra hơi.

Chiêu Nhiễm chắp tay với Phù Lam, "Hình như trên người vị tiểu hữu này có yêu khí, xin hỏi ngươi có quan hệ gì với yêu điểu Diêu gia?"

Thích Ẩn vốn còn đang thất thần, nghe lời này thì vội vàng kéo Phù Lam ra sau lưng mình, nói: "Không liên quan gì y cả, y là bằng hữu của ta, y tới cứu ta."

Chiêu Nhiễm cười nói: "Không liên quan thì tốt, bần đạo tới đón con trai Thích trưởng lão trở về núi, không nên dây thêm rắc rối."

Thằng nhãi này cười giống như đeo cái mặt nạ, Thích Ẩn nhìn hắn, trong lòng có hơi khó chịu. Hắn nhìn Phù Lam, vẻ mặt y vẫn hờ hững như thế, tựa như không để gì vào mắt cả.

Chiêu Nhiễm nhìn tổ mẫu, "Lão phu nhân, còn chưa thỉnh giáo Thích Ẩn tiểu hữu đang ở nơi nào? Không biết hai vị ở đây vị nào là Thích tiểu hữu, hay là... Hắn đã chết trong bụng yêu quái?"

Đáp lại lời y là sự im lặng, hai mắt tổ mẫu đẫm lệ mờ mịt nhìn Thích Ẩn, bà đang định mở miệng, Thích Ẩn lại hỏi trước: "Tiểu nhân mạo muội, xin hỏi vị tiên trưởng này, mười tám năm qua Vô Phương Sơn không quan tâm Thích Ẩn, vì sao bây giờ lại muốn đưa hắn về?"

"Không quan tâm?" Chiêu Nhiễm cười rộ lên, "E là tiểu hữu đã hiểu lầm, Vô Phương Sơn chưa bao giờ có nghĩa vụ chăm sóc Thích Ẩn. Người tu đạo đoạn thất tình, tuyệt lục dục, mười tám năm trước Thích trưởng lão đi Ô Giang hàng yêu, mẹ Thích Ẩn không biết báo đáp ân tình, ngược lại mị hoặc trưởng lão rời xa đại đạo, trầm mê khỉ niệm*. May mà cuối cùng trưởng lão cũng tỉnh ngộ, quay về tiên sơn, nếu không mấy chục năm tu vi đổ sông đổ bể. Một mình nàng nuôi nấng Thích Ẩn, sau lại chôn cốt đáy sông, đây là gieo gió gặt bão, liên quan gì Vô Phương Sơn chúng ta?"

*Khỉ niệm/ ỷ niệm: là suy nghĩ về tình cảm sướt mướt.

"Chôn cốt đáy sông?" Phù Lam bỗng lên tiếng, "A Phù đã chết sao?"

"A Phù?" Chiêu Nhiễm nói, "Nếu như là Mạnh Phù Nương mẹ của Thích Ẩn theo lời ngươi nói, lúc Thích Ẩn tiểu hữu năm tuổi nàng đã bị thủy quỷ kéo xuống lòng sông rồi."

Phù Lam trầm mặc một lúc lâu, Thích Ẩn cũng im lặng không nói lời nào, sau đó hỏi: "Mẫu thân Thích Ẩn câu dẫn trưởng lão nhà ngươi, lời này là Thích trưởng lão nói cho ngươi sao?"

"Đương nhiên," Chiêu Nhiễm nói, "Trưởng lão quay về không lâu thì tỉnh ngộ, thuật lại chuyện của mình trước mặt toàn phái, còn tự phạt tới Tư Quá Nhai tĩnh tọa tám năm để tỉnh ngộ. Không gì tốt hơn là biết hối cải. Tiền đồ còn dài, há có thể thuận buồm xuôi gió? Trưởng lão biết ăn năn, vẫn là tiền bối đứng đầu của chúng ta. Đáng tiếc trưởng lão đi Dĩnh Hà quét sạch thủy quỷ không may bỏ mình. Chưởng môn săn sóc trưởng lão, nghĩ rằng mẫu thân làm sai không thể liên lụy con trẻ, đặc biệt bảo ta đến đón Thích Ẩn tiểu hữu về, nếu hắn có thể kế thừa trưởng lão, vẫn có thể xem là một chuyện may mắn."

Thích Ẩn không nói gì nữa, chỉ chỉ Diêu Tiểu Sơn, "Hắn chính là Thích Ẩn, ngươi mang hắn đi đi. Chiếc vòng lưu ly cha hắn để lại đã bị đứt lúc đánh quái điểu, còn để ở tiền viện."

Diêu Tiểu Sơn khiếp sợ nhìn Thích Ẩn, lắp bắp mà kêu hắn: "Biểu... Biểu đệ, đệ... đệ nói gì vậy?"

"Không phải huynh vẫn luôn muốn đi sao? Đi đi, tu hành cho tốt," Thích Ẩn quay đầu nhìn thi thể dập nát trên mặt đất, ánh mắt mờ mịt, "Đừng phụ kỳ vọng của dì... phu nhân."

Hắn quay về tiền viện lấy tay nải quải lên, vái chào tổ mẫu Diêu gia, "Lão phu nhân, ta đi đây, người bảo trọng thân thể."

Tổ mẫu rơi lệ mà kéo tay áo hắn, "Ngươi chờ trời sáng rồi hẵng đi? Còn có đống ngân phiếu đó, đều lấy hết đi, lấy hết đi."

Hắn lắc đầu từ chối, đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên nhớ tới cửa bị khóa, định trở về lấy chìa khóa, Phù Lam búng ngón tay một cái, khóa bị chặt đứt, kẽo kẹt một tiếng mở ra, lộ ra ngõ tắt bên ngoài đang chìm trong đêm đen. Hắn quay đầu lại nhìn bên trong, Diêu Tiểu Sơn và lão phu nhân ôm thi thể khóc rống, Tiểu Viên đứng ở hành lang, hai mắt vô thần, tựa như người gỗ. Chiêu Nhiễm ôm tay áo đứng ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt hờ hững.

Tu tiên hẳn là phải đoạn tuyệt tình ái, lòng hướng về đại đạo mênh mông, làm sao có thể để trong lòng tư tình thế tục như sỏi cát này? Thích Ẩn yên lặng suy nghĩ.

Một nam tử áo trắng khác ôm kiếm nghiêng đầu nhìn hắn, người này trông có hơi cổ quái, nãy giờ vẫn luôn im lặng, tay phải đeo một cái bao tay đen, vẻ mặt hứng thú.

Thích Ẩn nhíu mày, quay đầu muốn chạy, phía sau truyền đến âm thanh của Chiêu Nhiễm, "Tiểu hữu, ta muốn khuyên ngươi một câu, yêu đạo không phải chính đạo, tiểu hữu chớ nên kết bằng hữu với yêu nhân. Bần đạo thấy trên người ngươi cũng không có yêu khí, có thể thấy được giao thiệp không sâu, tốt nhất nên dừng lại, chớ nên lấn sâu vào yêu đạo, vạn kiếp bất phục."

Thích Ẩn còn chưa kịp đáp lời, Phù Lam dừng bước, quay đầu lại nói: "Hắn không phải bằng hữu ta."

"Sao?" Chiêu Nhiễm nhướng mày.

Phù Lam nói: "Hắn là tân nương của ta."

Tiếng khóc trong viện bỗng nhiên im bặt.

Mọi người yên lặng trong chốc lát, Chiêu Nhiễm nói: "Vậy càng không tốt, tiểu hữu, đoạn tụ cũng không phải chính đạo, mong ngươi nghĩ cho kĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net