100. Bất Quy Lai (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Tương trừng mắt nhìn hắn, không thể tin được bật giọng hỏi, "Tôn thượng? Người không biết Cửu vương sao?"

Ôn Khách Hành nhàn nhạt liếc mắt, bình tĩnh đáp, "Vì sao bổn tọa phải biết y?"

Cố Tương lòng gấp muốn chết, nàng bước đến chụp lấy cổ tay hắn. Ôn Khách Hành cũng không rụt tay về, Cố Tương nghiêm mặt giúp hắn xem mạch, nhíu mày thì thầm, "Không có gì bất thường, mấy hôm nay trí nhớ cũng rất tốt. Sao lại đột nhiên quên đi một mình Cửu vương?"

"Ngươi đang nói gì vậy? Bổn tọa cũng không có bệnh, bắt mạch làm gì?"

"Tôn thượng, người biết Chu Tử Thư là ai không?" Cố Tương vẫn cố hỏi hắn, Ôn Khách Hành nhíu mày lại, khẽ lắc đầu đáp.

"Bổn tọa chỉ biết thập tứ vương của Hồ tộc tên Chu Lịch, không ấn tượng với Cửu vương gì đó."

Vẻ mặt Cố Tương như gặp phải quỷ, biểu tình của nàng nghiêm trọng đến tột độ, hoảng hốt lầm bầm, "Chết rồi, không lẽ người bị vết thương lúc trước ảnh hưởng, mất đi một phần trí nhớ? Chết rồi, chết rồi, Cửu vương mà biết, nhất định sẽ đến đây lật tung cả Ma cung mất."

"Y rốt cuộc là ai?" Ôn Khách Hành mất kiên nhẫn hỏi. Cố Tương nhìn sang hắn, gấp gáp đáp lời.

"Y là tri kỷ của người đấy, Cửu vương Hồ tộc ở Trúc Mộng Hoa Lâm, Chu Tử Thư."

Ôn Khách Hành nhướng mày tỏ vẻ suy ngẫm. Thế nhưng trong trí nhớ của hắn không có bóng dáng của người nào tên Chu Tử Thư. Ma cung có giao tình với Hồ tộc ở Trúc Mộng Hoa Lâm, qua lại mấy trăm năm hòa thuận vui vẻ, tương trợ lẫn nhau, thế nhưng vì sao hắn lại không có ấn tượng gì với Cửu vương? Rốt cuộc là chuyện gì?

Thái dương đột nhiên đau nhức, bên tai mơ hồ vang lên âm thanh nhàn nhạt.

"Lão Ôn, ở Trúc Mộng Hoa Lâm có một cây đào lớn, hoa của nó nở ra có thể ngâm mười mấy bình Đào Hoa Tửu..."

"Lão Ôn, ngày mai nhân gian có ngày hội cầu duyên, nghe nói chỉ cần viết tên người mình yêu lên giấy cầu duyên thì sẽ được trời cao tác hợp, đúng là khó hiểu. Muốn đi xem thử không?"

"Lão Ôn, hôm qua Thiên Giới gửi chiến thiếp đến Trúc Mộng Hoa Lâm, bọn họ dạo này rất nhàn rỗi có phải không?"

"Lão Ôn..."

"Lão Ôn."

"Tôn thượng?" Cố Tương lo lắng gọi hắn. Ôn Khách Hành giật mình choàng tỉnh, hai mắt cả kinh nhìn về phía trước. Cố Tương sợ hắn lại muốn phát điên, nhanh miệng nói, "Người cũng đừng lo lắng, trí nhớ có thể lấy lại, để nô tỳ nghĩ cách giúp người."

"Bổn tọa có lo lắng à?"

"Tôn thượng?" Cố Tương không thể tin được. Xưa kia, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư quấn quýt với nhau như hình với bóng, bất kỳ ai nhìn vào đều không tránh khỏi việc hiểu lầm bọn họ là tình nhân. Mọi việc Ôn Khách Hành làm đều mang theo cuồng vọng, thế nhưng không ai dám mở miệng khuyên can, duy chỉ có Chu Tử Thư là dám cứng rắn lên tiếng, thậm chí từng mắng hắn trước mặt rất nhiều người.

Sau đó, Chu Tử Thư giận Ôn Khách Hành một đoạn thời gian. Ban đầu, Ôn Khách Hành cũng không để ý đến, thế nhưng dần dần hắn liền cảm thấy trống vắng, vì thế mặt dày mày dạn chạy đến Trúc Mộng Hoa Lâm tìm gặp Chu Tử Thư.

Cố Tương dù có chết cũng không ngờ rằng, sẽ có một ngày, Ôn Khách Hành đối Chu Tử Thư như một người chưa từng quen biết.

"Bổn tọa mệt rồi, ngươi lui xuống trước đi." Ôn Khách Hành phất tay thi pháp biến mất. Cố Tương giật mình chỉ kịp hô lên một tiếng, thế nhưng người đã không thấy đâu.

Cố Tương bất lực thở dài, xoay người bước đi.

Trúc Mộng Hoa Lâm, Chước Tự Cung.

"Khụ..." Chu Tử Thư nghiêng người ho khan, thân mình vô lực nằm trên giường lông dày. Mái tóc trắng xóa lả lơi rơi bên mép giường, sắc mặt tái nhợt suy yếu đến cực độ. Yêu đan vừa mất, Chu Tử Thư tựa nỏ mạnh hết đà, cơ thể không còn như trước nữa.

Chu Tử Thư vươn tay lau đi tơ máu vương nơi khóe miệng, ấn chú trên trán lúc tắt lúc tỏ. Đây là ấn chú mà Hồ vương đã thi pháp, giúp y giữ lại tia yêu lực cuối cùng. Ngày Chu Tử Thư được mang về Trúc Mộng Hoa Lâm, Hồ vương tức giận tột cùng nhưng không thể làm gì với một Chu Tử Thư đã mất đi ý thức.

Chu Tử Thư cưỡng ép bức yêu đan rời khỏi cơ thể, không tránh khỏi việc sẽ bị nó phản phệ. Tu vi ngàn năm mất đi trong tích tắc, kinh mạch của y không thể chịu được áp lực kinh người nên từ từ vỡ vụn. Hồ vương dù đang giận dữ nhưng cũng không thể bỏ mặc y, ông bỏ ra ba ngày ba đêm giúp y chắp nối lại kinh mạch, phong ấn tia yêu lực cuối cùng để y giữ mạng.

Thế nhưng, Chu Tử Thư đã không còn là hồ ly nữa, y bây giờ chả khác nào một phàm nhân sẽ bị trời đất chi phối.

"Khụ." Chu Tử Thư chống tay lên mép giường phun ra ngụm máu đỏ. Sau khi phun ra rồi thì lồng ngực nhẹ đi lạ thường, cơn khó thở cũng biến mất tâm. Chu Tử Thư từ từ lấy lại bình tĩnh, nâng chân bước xuống giường hòng muốn lau đi vết máu vung vãi trên nền đất.

Hồng y trên người tùy tiện lất phất, Chu Tử Thư cúi đầu chậm chạp lau sạch vết máu. Động tác của y có chút cứng ngắc, không được lưu loát, hơn nữa khi làm cũng không có tinh thần.

Đợi mấy ngày nữa, Chu Tử Thư tức khắc sẽ bình phục, cộng với sự trợ giúp của Hồ vương, y đã có thể miễn cưỡng hoạt động. Nếu đổi lại là một hồ yêu khác bức ép lấy yêu đan ra thì không biết bây giờ có còn mạng ngồi đây lau máu hay không? Chu Tử Thư phì cười, ném khăn tay dính máu vào chậu than còn đang cháy dở.

Sau đó, y ngồi trở về giường, hai tay chống đỡ thân thể mệt mỏi, giúp mình không bị ngã. Chu Tử Thư nghe nói Ôn Khách Hành đã tỉnh rồi, thế nhưng hắn lại không đến thăm y, Chu Tử Thư có chút buồn bã, u sầu nghĩ ngợi về chuyện của Ôn Khách Hành.

Giờ y đã là người bình thường, không thể cùng hắn chu du thiên nhai, cũng không thể đi mây về gió, việc gì cũng phải có người trợ giúp, Chước Tự Cung giờ đã là rắn mất đầu.

Ai sẽ chấp nhận việc Cửu vương Hồ tộc là một phàm nhân?

Chu Tử Thư rũ đôi mi dài, nặng nề suy ngẫm. Thật ra y cũng không mong quyền cao chức trọng, thế nhưng có rất nhiều việc y vẫn chưa làm xong, vì vậy nhịn không được có chút tiếc nuối. Phàm nhân chỉ có thể sống được mấy mươi năm, Chu Tử Thư không biết mình còn lại bao nhiêu thời gian nữa.

"Tiểu Cửu?" Bên tai vang lên âm thanh mềm mại, Chu Tử Thư ngẩng đầu. Vương hậu chậm rãi bước đến, mắt thấy y lại ngồi dậy, nàng liền nhíu mày trách cứ, "Sao con lại ngồi dậy? Không phải ta bảo con nằm nghỉ ngơi mấy ngày sao?"

"Mẫu hậu." Chu Tử Thư nhẹ giọng gọi, Vương hậu vẫn không chịu buông mi, nàng bước đến đặt y nằm xuống, nói.

"Con chỉ biết cãi lời ta, xem bản thân đã thành cái dạng gì rồi?" Hai mắt Vương hậu có chút đỏ, nàng dùng ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm y. Ngay lập tức, Chu Tử Thư cảm nhận có một dòng nhiệt lưu đang lan tràn khắp cơ thể, thân mình cũng nhẹ đi không ít. Chú ấn trên trán chập chờn phát sáng, Vương hậu đau lòng truyền cho y chút yêu lực, mong y sẽ mau mau khỏe lại.

"Tiểu Cửu, có phải con đã có tình cảm với Ma tôn? Yêu đan là vật trọng yếu của bất kỳ yêu nhân nào. Hơn nữa, con lại là hồ ly tu luyện ngàn năm, còn đứng đầu một cung trong Hồ tộc, con làm vậy chả khác nào đang tự tay dập tắt tương lai của mình."

Chu Tử Thư giương mắt nhìn nàng, cười nhẹ đáp, "Hài nhi biết yêu đan là vật trọng yếu, mất đi rồi chính là mất cả mạng. Thế nhưng Ôn Khách Hành... Đối với hài nhi mà nói còn quan trọng hơn cả yêu đan."

Vương hậu thu lại yêu lực, đau lòng trách cứ, "Tiểu Cửu à, có rất nhiều cách để cứu Ma tôn, con cần gì phải dùng cách đó? Bây giờ con chả khác nào một phàm nhân, mà đã là phàm nhân thì không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, bị thiên địa chi phối."

Vương hậu nắm lấy tay y, đau lòng nói, "Con là nhi tử mà ta thương yêu nhất, con có biết khi con làm như vậy thì ta đau lòng thế nào không? Tiểu Cửu, con có thể hi sinh vì Ôn Khách Hành, nhưng sao lại không nghĩ cho ta?"

Ngày đó, Thúy Tử một thân một mình đỡ một Chu Tử Thư đã hôn mê bất tỉnh trở về Hồ tộc, khi đó, y tựa như đã không còn hơi thở, cái duy nhất níu mạng y lại chính là tia yêu lực cuối cùng. Hồ vương tức giận đạp đổ một tòa cung điện lớn, oán khí ngập trời tỏa khắp tứ phương...

Trên dưới Chước Tự Cung như bị giáng xuống một trận sấm sét, họ không tin Cửu vương của họ vậy mà đã mất đi yêu đan.

Chu Tử Thư ôm Vương hậu vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, "Mẫu hậu, không phải con vẫn còn sống tốt sao? Người đừng đau khổ mà."

"Con yên tâm, ta nhất định sẽ tìm mọi cách giúp con khôi phục yêu đan." Vương hậu kiên quyết đối y nói, "Dù là trái lại thiên mệnh, ta cũng sẽ cho con được trường sinh bất tử, tuổi thọ sánh ngang cùng trời đất."

Ma cung.

Ôn Khách Hành một mình bước dọc bờ hồ rộng lớn, từ lúc Cố Tương nhắc về đoạn ký ức bị mất, Ôn Khách Hành đột nhiên xoắn xuýt chỉ vì một thân ảnh mờ nhạt trong quá khứ. Rốt cuộc, bóng người đó là ai?

"Lão Ôn!"

Ôn Khách Hành giật mình, tiếng hô gọi bất ngờ đó khiến hắn quay đầu, hắn chỉ thấy một nam nhân môi cười rạng rỡ chạy về phía đây, trên người cậu là một tầng y phục đỏ rực, mái tóc trắng ngần buông thả bên eo, khuôn mặt thanh tú nhu thuận thiện lương...

Ôn Khách Hành có chút ngờ nghệch, thanh niên đó cười lên với hắn, nói, "Sao đã tỉnh rồi mà không đến thăm ta?"

"Ngươi?"

"Ngươi quên ta rồi sao? Ta là Thập Nhị vương, Chu Âm. Không phải ngươi đã hứa sẽ dẫn ta đi dạo nhân gian sao? Ngươi muốn nuốt lời à?"

Ôn Khách Hành bất ngờ mở to mắt, ký ức mơ hồ vang lên âm thanh quen thuộc, người trong đoạn ký ức mơ hồ đó nói với hắn rằng.

"Lão Ôn, ngày mai nhân gian có ngày hội cầu duyên, nghe nói chỉ cần viết tên người mình yêu lên giấy cầu duyên thì sẽ được trời cao tác hợp, đúng là khó hiểu. Muốn đi xem thử không?"

Ôn Khách Hành bừng tỉnh đại ngộ, hô lên, "Hóa ra là ngươi."

Chu Âm cong môi, nhẹ nhàng đáp.

"Đúng, là ta đây."

Cửu huynh, xin lỗi...

Chu Âm, một Thập Nhị vương tài cán bình thường, yêu lực bình thường, duy chỉ có dung mạo là tương đồng với Chu Tử Thư. Cậu từ nhỏ đã không được ai để tâm đến, cũng ít được ai nhắc tên.

Lần thứ nhất, sáu trăm năm trước, Chu Âm bị đám người phàm nhân đặt bẫy bắt đi, cậu sợ hãi tột độ kêu hét không thôi. Đúng lúc này, Ôn Khách Hành đi ngang qua thuận tay giải cứu cậu, Chu Âm được Ôn Khách Hành ôm trong lòng mang về Trúc Mộng Hoa Lâm, trả lại cho Hồ vương.

Đó là lần đầu tiên cậu được người khác bảo vệ.

Lần thứ hai, Ôn Khách Hành uống say quên cả lối về, hắn lảo đảo đi tới Trúc Mộng Hoa Lâm nói là muốn gặp Chu Tử Thư. Có lẽ là để nhận lỗi. Nửa đường, hắn vô tình gặp được Chu Âm. Do dung mạo Chu Âm tương tự với Chu Tử Thư, cho nên Ôn Khách Hành trong lúc say rượu thần trí không rõ nhận lầm cậu là y. Hắn thất thố kéo cậu vào lòng cưỡng hôn một lát. Hôn xong rồi thì bỏ chạy mất dạng, để lại Chu Âm ngơ ngác nhìn theo.

Lần thứ ba là trong dịp Thiên Giới gửi chiến thiếp đến Hồ tộc, Chu Âm vì không được tin tưởng nên đã bị Hồ vương đuổi về cung. Ôn Khách Hành cười nhẹ nói 'không cần, thêm người là thêm một phần sức', Chu Âm thoát khỏi cảnh bị bẽ mặt.

Hôm nay, cậu lén lút đến thăm Ôn Khách Hành, cũng vô tình nghe được chuyện hắn đã quên đi Chu Tử Thư. Chu Âm vốn chỉ muốn thử hắn một lát, thế nhưng không ngờ lại bị hắn nhận lầm. Thời khắc đó, cậu đột nhiên không muốn chối bỏ, tham lam ở bên cạnh Ôn Khách Hành dưới hình bóng mờ nhạt của Chu Tử Thư.

Đáng hận nhưng cũng thật đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net