111. (H) [Tuấn Hạn] Lệnh Cấm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thổi lạnh lẽo, nơi đây hiếm khi ám trầm một mảnh, ai ai cũng kinh hãi sợ sệt không dám bước ra đường. Bởi vì bên cạnh dòng sông chảy vào nơi họ sống có một xác chết không biết rõ là của ai.

Cảnh sát rất nhanh đã đến phong tỏa hiện trường, đồng thời lấy lời khai từ nhân chứng phát hiện xác chết. Đó là một ông lão không có công ăn việc làm, mỗi buổi chiều đều đi bộ dọc bờ sông để cải thiện sức khỏe.

Chiều này, ông cũng như thường lệ đi bộ tập thể dục, có lẽ vì hôm nay gió nổi hơi to nên khiến ông thường xuyên bị nhòe mắt. Ông lão dừng bước đưa tay xoa xoa, vô tình nhìn thấy một cái bọc đen hơi bất thường đang trôi nổi trên mặt sông.

Ông lão vốn cũng không quan tâm, nhưng cái bọc đó kích cỡ quá lớn, hơn nữa còn rất kỳ lạ. Nó như phát ra tiếng gọi mơ hồ bảo ông mau đến đây xem thử. Cuối cùng, ông lão quyết định kéo nó lên, cả kinh khi phát hiện trong đó là một xác chết sình ương không rõ dung mạo.

"Bác nhìn thấy cái xác này lúc mấy giờ?" Nữ cảnh sát nhẹ giọng hỏi. Ông lão vẫn chưa được định thần, sợ đến mức trắng bệch khuôn mặt, không dám thở mạnh. Nghe cô hỏi, ông cố gắng suy nghĩ, đáp.

"Lúc tôi đi tập thể dục, khoảng bốn năm giờ gì đó."

"Lúc bác nhìn thấy, xung quanh đây còn có ai không?"

Ông lão lắc đầu, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy, "Chỉ có mình tôi thôi, cũng có vài người chạy qua nhưng đều là công nhân tan làm về nhà, không có ghé lại."

Nữ cảnh sát thấy ông vẫn còn chưa bình tĩnh, cô cũng không ép buộc, chỉ hẹn khi nào có vấn đề cần hỏi thì sẽ đến tìm ông. Nữ cảnh sát cho người đưa ông lão về, sau đó thở dài nhìn xác chết đang được đắp khăn trắng.

"Có manh mối gì không?"

Ngoài xa vang lên thanh âm trầm thấp, nữ cảnh sát nhìn qua, rầu rĩ đáp, "Không có, bác ấy chỉ là người phát hiện xác chết, không có bất kỳ mối quan hệ nào với nạn nhân."

Nam cảnh sát sải chân bước qua dây phong tỏa, quần áo trên người thẳng tắp gọn gàng, uy phong lẫm liệt. Hắn nhíu chặt đôi chân mày sắc lạnh, khóe môi cương nghị mơ hồ mím lại, không rõ tâm tư. Nam cảnh sát nhanh chóng đeo lên đôi bao tay trắng, sau đó ngồi xổm bên cạnh xác chết.

"Đội trưởng Cung."

"Làm sao?"

Châu Dã thấy hắn liếc nhìn thì bối rối gãi đầu, ngại ngùng nói, "Không có gì, chỉ là... anh đạp lên ngón tay nạn nhân kìa."

Cung Tuấn giật mình nhìn qua, lúc này mới phát hiện mũi giày của hắn đang đạp lên ngón tay tím ngắt của nạn nhân. Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy thật bức bách, nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi nha."

Hắn nhanh chóng nâng bàn tay của xác chết lên, đặt vào bên trong vải lót. Khi đưa được nửa đường thì đột ngột dừng lại, Cung Tuấn nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón tay áp út của đối phương, suy ngẫm.

"Chiếc nhẫn đó chúng tôi đã thấy rồi, nhưng mà ngón tay nạn nhân sưng phù, không cởi ra được." Châu Dã vội vàng giải thích, Cung Tuấn cũng không trách cô, chỉ nói.

"Lát nữa nghĩ cách."

Dứt lời, hắn lập tức mở khăn đắp lên. Mắt chớp cũng không chớp, môi run cũng không run. Cung Tuấn bình tĩnh nhìn khuôn mặt sưng phù dị dạng của nạn nhân, làn da thịt tím tái, căng bóng no nước. Nhưng cũng không có cảm thấy béo bở gì, có lẽ người này lúc còn sống thân thể rất gầy đi.

Cung Tuấn nhịn không được nhìn lâu hơn một chút, đợi đến khi Châu Dã bước đến bên cạnh, hắn mới chịu hoàn hồn. Châu Dã bình tĩnh nói.

"Nạn nhân có lẽ đã chết được mười ngày, ngoài da không có bất kì vết thương trí mạng nào, hiện trạng đang phân hủy gây khó khăn cho công tác điều tra. Tạm thời chỉ thu được mấy manh mối không đáng kể, đợi lát nữa mang về khám nghiệm tử thi thì mới biết rõ hơn được."

"Ừm." Cung Tuấn đặt khăn xuống, thở dài nói, "Dù sao cũng nên kết án càng sớm càng tốt. Người dân đang rất hoang mang, không ai dám ra đường. Từ trước đến nay, thành B vốn rất yên bình, nay lại xuất hiện chuyện này, khó tránh khiến lòng người sợ hãi."

Cung Tuấn kéo bao tay ra, quăng vào túi rác bên cạnh, tiếp tục nói, "Có lẽ nạn nhân sống ở tỉnh khác, sau khi chết thì trôi dạt tới đây, dù sao cũng nên trấn an lòng dân trước. Lát nữa kéo chiếc nhẫn nạn nhân mang ra, tra rõ xuất xứ của nó."

"Rõ."

Đoàn cảnh sát nhanh chóng rời đi.

Cung Tuấn trở về Cục tiếp tục phục vụ công tác điều tra, trải qua mấy tiếng đồng hồ, họ rốt cuộc đã tìm được xuất xứ của chiếc nhẫn. Đây là mẫu thiết kế độc quyền của nhãn Paradise, một tập đoàn trang sức nổi tiếng khắp trong nước, chi nhánh đương nhiên là có mặt ở khắp mọi nơi. Điều này vô tình gây khó khăn cho công tác điều tra.

Sau nhiều lần vật vã, Cung Tuấn mệt mỏi trở về nhà, hai mắt lừ đừ không còn sức sống. Nhà hắn nằm trong con hẻm nhỏ tại thành phố, vì hắn không thích ồn ào, cần không gian tĩnh lặng để suy nghĩ về các vụ án. Cho nên, thay vì lựa chọn ở những khu nhà đông đúc thì Cung Tuấn lại thích sống tại một nơi trên cơ bản là hẻo lánh.

Tuy bây giờ đã là mười hai giờ mười bảy phút, nhưng nhà hắn vẫn lập lòe ánh đèn vàng nhạt đầy vẻ ấm áp. Nhìn thấy cảnh này, mọi mệt mỏi lập tức được trút xuống, Cung Tuấn mỉm cười tháo giày bước vào nhà, ôn nhu nâng mắt nhìn bóng người đang ngủ gà ngủ gật ngồi trên sô pha.

Cảnh phục vẫn uy nghiêm như cũ, Cung Tuấn cởi áo treo vào ngăn tủ, sau đó xoay người nhìn vật nhỏ đang ngoan ngoãn dựa đầu vào thành ghế sô pha.

Đầu óc Cung Tuấn lập tức nhẹ hẫng, hắn nâng chân bước đến hôn lên trán người trước mặt. Trương Triết Hạn vốn ngủ không sâu, thời điểm Cung Tuấn kề sát người mình thì anh đã giật mình choàng tỉnh.

"Anh về rồi sao?"

"Ừm, sao em không đi ngủ?"

"Đợi anh."

Trương Triết Hạn cong đôi mắt hạnh, ngửa đầu hôn lên môi hắn. Hai người lập tức lâm vào triền miên, Cung Tuấn một chân chống lên ghế, một chân trụ vững thân thể gặm nhấm đôi môi anh. Trương Triết Hạn luồn tay vào chiếc áo thun ba lỗ mỏng tang, sờ soạng từng tấc da thịt săn chắc rắn rỏi.

"Ah!" Cung Tuấn đột nhiên bế bổng anh lên, bước vào phòng ngủ. Trương Triết Hạn được hắn đặt lên chiếc giường mềm mại, thân thể lập tức nặng nề, anh mông lung nhìn lên khuôn mặt nhuộm đầy dục tình của người đàn ông. Cung Tuấn kéo áo anh ra, nhẹ nhàng mân mê đầu nhũ non nớt dựng thẳng.

Trương Triết Hạn run lên bần bật, ngón tay thon dài luồn sâu vào tóc hắn, mềm giọng hỏi, "Anh không định đi tắm sao?"

"Ăn em trước đã."

"Cảnh sát như anh đúng là."

Ngón tay Cung Tuấn len lỏi vào khe mông chật hẹp, ấn nhẹ lên nếp nhăn của cúc huyệt non mềm. Trương Triết Hạn đỏ mặt đẩy hắn ra, bất đắc dĩ nói.

"Anh đừng ấn như vậy, đau em."

"Xin lỗi bảo bối, anh lỡ tay."

"Ah!"

Ngón trỏ đột nhiên đâm sâu vào tiểu huyệt vẫn chưa kịp sẵn sàng, Trương Triết Hạn ưỡn ẹo cánh mông tròn trịa, bất mãn làu bàu.

"Anh cố ý, đừng ấn mạnh như vậy."

"Ngoan nào, làm một lần thôi."

Ngón tay ấn sâu vào bên trong, cạ lên vách thịt ấm áp nhạy cảm. Cung Tuấn lại đâm thêm một ngón nữa, chăm chú giúp Trương Triết Hạn nới lỏng cơ vòng để hắn dễ bề hành sự. Dịch thể trơn tuột rất nhanh đã túa ra, Cung Tuấn thỏa mãn hôn lên hõm cổ lạnh buốt, nhíu mày hỏi.

"Sao cơ thể em luôn lạnh như vậy? Có phải đã nhiễm bệnh rồi không?"

"Không có, từ lúc sinh ra em đã như vậy rồi, nhiệt độ thấp hơn người bình thường." Trương Triết Hạn vòng tay ôm lấy cổ hắn, cười nói, "Mùa hè ôm em rất thích."

"Phải ha." Cung Tuấn yêu chiều hôn lên cánh môi đỏ nhạt, nam căn cứng ngắc cạ qua cạ lại trước cúc huyệt ướt đẫm dâm thủy. Trương Triết Hạn nhíu mày hừ nhỏ mấy tiếng, theo bản năng co rút cơ vòng chặt hẹp.

Cung Tuấn nâng má anh lên, luồn sâu vào khoang miệng nóng hổi. Cảm nhận cúc huyệt của người dưới thân đang cọ nhẹ lên bao quy đầu của mình. Cả người Cung Tuấn như bùng phát đại hỏa, hắn không nhịn được nữa, thúc mạnh côn thịt vào tiểu huyệt gợi tình.

"Ah ha!" Trương Triết Hạn bị cái đâm bất ngờ ép cho rên lên, bụng dưới co thắt siết chặt côn thịt thô cứng. Hắn thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, say mê liếm láp cánh môi ướt át của Trương Triết Hạn.

"Kẹp chặt anh." Hơi thở Cung Tuấn nặng nề ồ ồ mà nóng rực, pha lẫn trong đó là sự thoái mái đến tột cùng. Hắn đâm rút côn thịt vào cúc huyệt ướt đẫm dịch thể, từng tiếng vang giòn giã đánh tan cái u tĩnh bất tận của màn đêm, vô tình khiến dã tính trong hắn càng thêm mãnh liệt. Trương Triết Hạn ôm lấy tấm lưng rắn chắc rịn ướt mồ hôi, môi mím lên nhau tránh bật ra những tiếng rên dâm đãng.

"Đừng mím môi, rên tôi nghe."

"Nhưng mà hàng xóm của anh---"

"Ah~."

Nhân lúc anh mở miệng nói chuyện, Cung Tuấn thừa cơ thúc sâu vào bí động nhạy cảm. Trương Triết Hạn rùng mình bật lên tiếng rên đầy thỏa mãn, hai má ửng đỏ nhỏ giọng thút thít.

Nơi hắn ở tuy rất hẻo lánh nhưng cũng không phải là chỗ hoang vu gì, xung quanh đây vẫn còn một hai cái nhà của người già lớn tuổi. Mà người già thì không nên nghe mấy âm thanh dâm đãng này đâu.

Trương Triết Hạn ngại ngùng né tránh, bất đắc dĩ kéo lấy cánh tay hắn, "Đừng làm quá lớn, dì Thẩm còn phải ngủ nữa."

"Làm chậm, em sẽ bất mãn."

"Không đâu."

Côn thịt theo yêu cầu cạ nhẹ lên cúc huyệt, Trương Triết Hạn từ từ bình ổn lại hô hấp, qua một lúc, anh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, răng cắn lên môi, đôi mày nhíu chặt. Vì sao khi Cung Tuấn thả chạm động tác thì anh lại cảm thấy không đủ? Trương Triết Hạn đè lại hơi thở nặng nề, hai mắt đỏ bừng như muốn khóc đến nơi.

Nhận ra người dưới thân đã bắt đầu khó chịu, Cung Tuấn nhếch môi đắc ý, tiếp tục chậm chạp đưa đẩy. Thanh âm nhớp nháp từ dâm thủy cạ vào vật cứng nóng hổi như chặt đứt dây thần kinh thanh tỉnh cuối cùng của anh. Trương Triết Hạn nghẹn khuất rên rỉ, run giọng cầu xin.

"Tuấn, mau lên."

"Không phải em bảo anh chậm lại à?"

"A...ưm....." Hai bắp chân thon dài dang rộng kẹp lên eo hắn, cúc huyệt cũng vì tư thế này mà mở rộng đến cực đại, Cung Tuấn ra vào dễ dàng, động tác thong thả. Trương Triết Hạn bất mãn hừ lên mấy tiếng, há miệng ngậm lấy vành tai tinh xảo của tên cảnh sát đang khiến mình dục cầu bất mãn kia.

Động tác này khiến Cung Tuấn bộc phát ham muốn nguyên thủy, hắn cúi người ép sát thân thể bóng loáng của anh, hạ eo tiếp tục đâm rút kịch liệt. Dâm thủy không kịp chảy xuống bị động tác mạnh bạo của hắn kéo văng ra ngoài, Trương Triết Hạn nức nở ngửa đầu, lộ ra trái cổ non nớt đang kịch liệt lên xuống.

Cung Tuấn há miệng ngậm lấy vật nhạy cảm trên cổ đối phương, dùng đầu lưỡi điêu luyện xoa nắn nó. Trương Triết Hạn rùng mình giật nảy, Cung Tuấn dùng ngón tay hằn vài vết chai sần vuốt qua đầu nhũ dính đầy nước bọt, khiến Trương Triết Hạn thần hồn điên đảo, nước mắt giàn giụa.

Cung Tuấn càng đâm càng hăng, chân giường kẽo kẹt như sắp sập đến nơi, Trương Triết Hạn lo lắng lay lay vai hắn, nức nở nhắc nhở.

"Sập giường mất! Tuấn Tuấn, đừng nhanh quá."

"Không sao đâu."

"Ưm.....a......a.......ư........ um ...... hưm ...... ah...~"

Cũng không biết là Trương Triết Hạn đang rên hay đang khóc, hắn chỉ biết thanh âm của anh thật sự quá quyến rũ, mồ hôi nóng bỏng rịn ướt hai thân thể trần truồng. Cung Tuấn nâng cao chiếc eo dẻo dai trơn tuột, dùng bàn tay to lớn bợ lấy hai cánh mông vểnh cao mềm mại, tiện đà để hắn dễ dàng thúc mạnh côn thịt vào trong. Niệu đạo Trương Triết Hạn nhỏ ra một dòng dịch thể trắng đục, Cung Tuấn nhếch môi túm lấy vật nhỏ đang cương cứng, tuốt lên tuốt xuống.

Kích thích đến từ tứ phía khiến Trương Triết Hạn điên đảo tâm hồn, hai mắt tan rã không còn tiêu cự. Anh không biết cái gì nữa, giờ phút này trong đầu anh chỉ còn là tình dục. Trương Triết Hạn kéo chặt cơ vòng ướt đẫm, kẹp lấy côn thịt đang điên cuồng tra tấn mình.

Cung Tuấn hừ mạnh một hơi, cong môi hỏi.

"Muốn tôi xuất tinh sao?"

"Mai anh còn đi làm mà, mau ngủ đi."

"Còn chưa xong hiệp này đâu."

"Ah! Tuấn à....ưm......ah.....hức......"

Dịch ruột non nhỏ giọt xuống đệm giường trắng muốt, Trương Triết Hạn nắm chặt thành giường, nức nở rên rỉ. Cung Tuấn cong môi cùng anh một phát lên đỉnh, từng cơn tinh dịch theo sự dâng trào phóng thích ra ngoài, thân thể cả hai đồng loạt căng cứng, mùi xạ hương nồng nặc thoáng chốc đã phủ kín khắp căn phòng mập mờ tia sáng của đèn giường ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net