13. (H) [Sinh Tử] Bảo bối rất khó chiều (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đêm vắng lặng nơi Quỷ Cốc, ánh sáng trên bầu trời lập lờ hết tỏ lại mờ, vầng trăng sáng quắc đỏ tươi như máu quỷ dị đến lạnh lòng.

Trong không gian u ám tối tăm mơ hồ truyền đến âm thanh ướt át tràn đầy tình dục.

Chu Tử Thư quỳ gối trên giường cúi thấp mặt, một tay y nắm chặt thành giường, tay kia bị Ôn Khách Hành túm lại vòng qua phía sau. Làn da trắng nõn phủ một lớp mồ hôi mỏng càng làm y thêm phần quyến rũ câu nhân, hai chân thon dài run lên bần bật theo từng động tác của Ôn Khách Hành.

"Ah~ ưm.....ức."

Chu Tử Thư rên rỉ triền miên không dứt, giọng nói có phần khàn đi vì rên rỉ quá nhiều.

Ôn Khách Hành nhìn người đang quỳ dưới thân, hậu huyệt nóng bỏng co rút theo từng nhịp đưa đẩy của hắn làm Ôn Khách Hành liên tục hưng phấn chiếm đoạt y. Mỹ nhân như nước đang phóng đãng trên giường, Ôn Khách Hành làm sao có thể cưỡng lại?

"Lão Ôn... chậm một chút!"

Tay nắm thành giường của Chu Tử Thư siết chặt, y vùi mặt vào trong chăn, mông bị Ôn Khách Hành ép nâng cao lên làm eo y như rệu rã đi. Chu Tử Thư nức nở lên tiếng, "Ta sắp không được rồi a... Mau dừng lại! Đau eo quá! Ưm~"

Ôn Khách Hành sờ sờ bờ mông mịn màng mềm mại của Chu Tử Thư, hắn không đứng đắn nói.

"Nhưng miệng nhỏ của ngươi không chịu buông ta ra, ngươi xem nó càng nuốt càng sâu."

Chu Tử Thư mất lí trí khẽ rên rỉ, đầu gối y rụng rời sắp không xong rồi, nếu còn không mau dừng lại, phỏng chừng ngày mai Chu Tử Thư sẽ không thể rời giường.

"Đáng chết! Nếu ngươi không ngừng lại, đừng hòng có lần tiếp theo."

Ôn Khách Hành nghe vậy thì nhất thời ỉu xìu, hắn đẩy nhanh động tác dưới thân làm Chu Tử Thư khó chịu vặn vẹo hô lên, sau đó hai người rất nhanh phóng thích.

Ôn Khách Hành xoay người y lại, cả người Chu Tử Thư mềm nhũn hiện đầy những vết đỏ quỷ dị, Ôn Khách Hành đắc ý thưởng thức thành quả của mình. Hắn thỏa mãn kề lên môi y hôn nhẹ.

"A Nhứ đúng là cực phẩm nhân gian!"

Chu Tử Thư nghiêng đầu không muốn nhìn hắn nữa, Ôn Khách Hành tỏ vẻ đau lòng nói.

"A Nhứ, ngươi giận ta sao?"

"Ai thèm giận ngươi!"

Chu Tử Thư phát điên quát hắn, chỉ là giọng nói khàn khàn suy yếu càng làm y thêm vài phần bệnh nhược cần người bảo hộ. Ôn Khách Hành yêu thương ôm lấy y, nói.

"Rồi rồi, ta không nên phóng đãng như vậy!"

Chu Tử Thư mệt mỏi đẩy hắn ra, nhanh chóng say giấc. Ôn Khách Hành thấy y đã ngủ cũng không muốn làm phiền y nữa, hắn xoay người nằm xuống, ôm y vào lòng...

....

Sáng sớm hôm sau, Chu Tử Thư từ mơ màng tỉnh dậy thì trời đã lên cao mấy sào. Chu Tử Thư động động thân mình khẽ nhíu mi một cái.

Thật sự rất nhức mỏi a!

Chu Tử Thư chậm chạp bò dậy, nhưng ngay lúc y từ trên giường đứng dậy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Chu Tử Thư lòm khòm bò lại giường.

Cúc huyệt quá đau a.

Vừa đau vừa rát vừa nóng, Chu Tử Thư không khỏi muốn đánh chết Ôn Khách Hành!

"Ashhhi!" Chu Tử Thư vươn tay xoa xoa vòng eo nhức mỏi, y cắn chặt môi dưới tránh tự làm mình phát ra tiếng rên rỉ, im lặng xoa eo một lúc.

Bên ngoài Ôn Khách Hành nể y bao nhiêu thì khi trên giường lại phóng đãng bấy nhiều. Chu Tử Thư nghĩ vậy không khỏi cảm thấy bất công.

Vì sao hắn luôn là người được lợi? Còn y luôn là người chịu đau đớn? Chu Tử Thư hơi bĩu môi oán thầm.

Là quỷ thì hay lắm sao?

Sau đó?

Sau đó Chu Tử Thư rất dễ nóng giận, lại trải qua thêm hai tháng ở Quỷ Cốc, Chu Tử Thư thường xuyên phát hỏa vì những chuyện nhỏ nhặt và vô lý. Thế nhưng Ôn Khách Hành lại không hề chán ghét mà ngược lại, hắn luôn tận lực chiều lòng y, dùng mọi cách khiến Chu Tử Thư vui vẻ.

Tỷ như đêm đó, Chu Tử Thư đột nhiên đói bụng nửa đêm, y lay Ôn Khách Hành dậy nói y đói bụng. Ôn Khách Hành dù rất buồn ngủ nhưng vẫn mò mẫm đi nấu mì cho y. Sau đó cười ngu chống cằm nhìn Chu Tử Thư ăn no mà không hề than trách.

Ôn Khách Hành không hề cảm thấy như thế rất phiền, ngược lại hắn rất vui vì Chu Tử Thư đang dần dần ỷ lại vào y, xem y như chỗ dựa duy nhất mà y có được.

Nhìn y cười, nhìn y giận dỗi, nhìn y làm nũng. Nói chung chỉ cần là Chu Tử Thư thì Ôn Khách Hành đều ôn nhu tuyệt đối tiếp nhận.

Chỉ là cho đến một ngày biến cố xảy ra.

Hôm đó bầu trời thoáng đãng, Chu Tử Thư vì khó chịu trong lòng mà quyết định ra ngoài đi dạo. Không biết dạo này y bị cái gì mà thường xuyên muốn nôn, nhưng khi nôn thì cái gì cũng không có. Điều đó khiến Chu Tử Thư rất bực tức và dễ dàng nóng giận.

Chu Tử Thư mang tâm tình không được tốt đi dạo xung quanh Quỷ Cốc, trong tay còn cầm theo một bình rượu nhỏ, vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ.

Việc y dễ tức giận đương nhiên y cũng nhận ra, nhưng y không thể ngăn được xao động trong lòng, cũng không biết vì sao mình lại trở nên dễ giận như vậy. Ôn Khách Hành thấy y khó tính như thế, hắn có chán y không?

Chu Tử Thư sợ sệt nghĩ thầm, khó chịu trong lòng càng thêm nồng đậm.

"Ngươi biết gì chưa? Ta vừa thấy chủ nhân mang một cô nương nào đó về cốc."

Chu Tử Thư đứng im sau núi giả ngóng tai nghe.

"Không phải chủ nhân đã có Chu công tử rồi sao? Sao lại mang nữ nhân về?"

"Ngươi không biết sao? Tính cách Chu công tử dạo này không được tốt lắm, chủ nhân có lẽ đã không còn kiên nhẫn với y nữa a."

Bên tai Chu Tử Thư ong ong không nghe rõ nữa, trái tim y giờ phút này thắt lại đau đớn như có gì đó cứa mạnh vào, làm y không thể thở nổi.

Chu Tử Thư mặc kệ tất cả quay người chạy đi tìm Ôn Khách Hành. Y tin hắn sẽ không làm vậy, Ôn Khách Hành không phải dạng người mau chóng thay lòng đổi dạ như thế.

Chu Tử Thư gấp gáp đi vào nơi ở của Ôn Khách Hành, y run rẩy đứng trước cửa phòng đóng chặt cố lấy lại bình tĩnh. Sau khi y dần dần bình ổn lại thì Chu Tử Thư giơ tay định gõ cửa, chỉ là y chưa kịp gõ xuống đã bị âm thanh trong phòng ngăn lại.

"Ngươi yên tâm, bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ mang ngươi về đây, cùng người tổ chức đại lễ thành thân, bên nhau đến già. Không ai có thể ngăn cản chúng ta."

Chu Tử Thư bất động giữ nguyên tư thế gõ cửa, ánh mắt trừng lớn. Giọng nói ban nãy, chính là của Ôn Khách Hành...

Y làm sao nhận lầm được? Nhưng hắn đang nói chuyện với ai? Đang buông lời hứa hẹn với ai a?

Đáy mắt Chu Tử Thư nóng rực, cổ họng đắng ngắt một mảng, bàn tay không khỏi buông lỏng.

'Choảng.'

Bình rượu trên tay tự do rơi xuống tan vỡ trên nền đất lạnh. Âm thanh trong phòng lặng im thin thít. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã đột nhiên bật mở, đối diện y là đôi mắt kinh ngạc của Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư nhìn hắn rồi lại nhìn về phía cô gái xinh đẹp trong đó, y cười nhạt, nuốt lấy nước mắt trong lòng nói.

"Làm phiền rồi." Sau đó xoay người dứt khoát chạy đi. Đợi Ôn Khách Hành phản ứng lại thì Chu Tử Thư đã chạy mất dạng. Hắn nhận ra vấn đề nghiêm trọng thì cuống quít đuổi theo, miệng không ngừng hô lớn.

"A Nhứ đừng chạy!"

Chu Tử Thư nhất thời không muốn đối diện với Ôn Khách Hành. Vì vậy, y càng chạy càng nhanh hòng muốn cắt đuôi hắn.

"A Nhứ!!"

==============================

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net