20. [Sinh Tử] Bảo bối rất khó chiều (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dùng sức một chút."

Bà đỡ gấp gáp nhắc nhở Chu Tử Thư, trong lòng bà cũng đã gấp đến độ tim đập nhanh không kịp thở a. Tuy bà là tay đỡ đẻ lão luyện có một không hai, bất kỳ cái thai nào đều được bà giải quyết gọn gàng, chưa từng e ngại không thành công. Nhưng trường hợp của Chu Tử Thư là bà lần đầu tiên nhìn thấy a, hơn nữa thân phận của y đặc biệt, không biết nếu lỡ bà đỡ đẻ thất bại thì bà có toàn mạng trở về được không a?

Bà đỡ sốt sắng nhẹ đè lên bụng Chu Tử Thư, luôn miệng nói.

"Dùng sức."

Phía Chu Tử Thư, giờ y đã đau đến mức cái gì cũng không biết nữa rồi, bụng như có ngàn vạn tảng đá nện vào, nhói đau theo từng đợt như thủy triều đột nhiên dâng trào, trán Chu Tử Thư thấm đẫm mồ hôi lạnh, cổ họng đau đớn rên rỉ.

Ôn Khách Hành liên tục dùng khăn lau mồ hôi trên trán y, đáy mắt lo lắng nhưng bất lực không thể làm gì, tay hắn cầm lấy bàn tay run rẩy ướt đẫm mồ hôi của Chu Tử Thư, thấp giọng trấn an.

"A Nhứ, đừng sợ!"

Chu Tử Thư vô thức lắc đầu, thanh âm khàn khàn rên rỉ dai dẳng không dứt. Loáng thoáng, Ôn Khách Hành còn có thể nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nhoi nơi cuống họng y. Hắn đau lòng siết chặt tay y, nói.

"A Nhứ, sắp qua rồi!"

Tay kia Chu Tử Thư nắm chặt khăn trải giường, hai chân y run lên liên hồi, hậu huyệt trướng đau khiến y khó chịu nhíu mày, nghiến răng ken két.

Bà đỡ lo âu nhìn hậu huyệt của Chu Tử Thư, thở dài thườn thượt. Nhỏ như vậy, hài tử làm sao mà ra đây?

Mắt thấy Chu Tử Thư đã chịu đau đớn mấy canh giờ liền, Ôn Khách Hành gấp đến độ luống cuống không biết thay khăn thế nào. Hắn đau lòng cầm tay Chu Tử Thư như tiếp thêm sức lực cho y, nhưng giờ Chu Tử Thư đã đau đến mức không còn biết trời trăng mây đất. Y nhắm chặt hai mắt chịu đựng cơn đau, chóp mũi đỏ bừng, cả người ướt đẫm mồ hôi.

Bà đỡ đứng dậy do dự suy nghĩ, mắt thấy Chu Tử Thư đã sắp chịu không nổi nữa, bà lập tức lấy trong mình ra một thanh chủy thủ nhỏ, mang huơ trên ánh lửa. Đợi một lúc, bà lấy khăn tay lau sạch lớp khói bám trên lưỡi dao, chậm chạp tiến đến bên cạnh Chu Tử Thư. Bà đỡ đưa mắt nhìn Ôn Khách Hành, nghiêm túc dặn dò.

"Giữ chặt y."

Ôn Khách Hành trừng mắt nhìn thanh chủy thủ trên tay bà đỡ, run giọng hỏi.

"Ngươi định làm gì?"

Bà đỡ nhíu mi nhìn hậu huyệt nhỏ bé đang căng chặt, trầm ổn trả lời.

"Nới lỏng hậu huyệt."

Ôn Khách Hành nháy mắt sởn gai ốc, toàn thân hắn như lạnh lẽo đi vài phần, trái tim tựa đã ngừng đập không thể tin nhìn bà đỡ. Bà đỡ thấy Ôn Khách Hành mãi không phản ứng thì lên tiếng giải thích.

"Do y là nam nên không có sản đạo như nữ nhân, vì thế hài tử chỉ có thể chui ra từ hậu huyệt, nhưng hậu huyệt của y quá nhỏ, hài tử không thể chui lọt được. Cho nên ta chỉ có thể giúp y nới lỏng."

Ôn Khách Hành gấp gáp siết chặt tay Chu Tử Thư, đè nén hơi thở dồn dập hỏi.

"Không còn cách nào sao?"

Bà đỡ nâng mắt nhìn Ôn Khách Hành, nhàn nhạt trả lời.

"Hài tử bị kẹt quá lâu, nếu còn không mang nó ra thì nó nhất định sẽ ngộp chết."

Tim Ôn Khách Hành run lên, hắn lập tức quay người ôm lấy Chu Tử Thư. Chu Tử Thư liên thanh rên rỉ đau đớn, phần bụng đau đến cực hạn làm y khó khăn ồ ồ thở gấp, đầu óc y giờ phút này trống rỗng không còn nhớ đến bất kỳ cái gì nữa, thời khắc Ôn Khách Hành ôm lấy y, Chu Tử Thư cũng không phát giác ra.

"Aaaaa!!!!" Hậu huyệt đột nhiên đau rát làm Chu Tử Thư thống khổ gào lên, ngay sau đó trong bụng y hình như có gì đó đang di chuyển chạy xuống dưới, nhanh chóng rời khỏi bụng y. Chu Tử Thư trừng lớn hai mắt, thân thể y căng cứng áp chế cơn đau nơi hậu huyệt, cái ôm trên người y đột nhiên siết chặt làm Chu Tử Thư nháy mắt thanh tỉnh, cả người như thoát lực suy yếu thoi thóp nằm liền trên giường, trước mắt tối sầm, ý thức vì thế dần dần tan biến.

Trước khi lâm vào bóng tối, bên tai Chu Tử Thư mơ hồ truyền đến tiếng khóc "oe oe oe" khác lạ...

Không biết vì sao, ngay lúc đó Chu Tử Thư lại cảm thấy mãn nguyện lạ thường.

"A Nhứ!"

Ôn Khách Hành kinh hoảng kêu lên, tay hắn hơi run lay lay Chu Tử Thư, bà đỡ thấy hắn như mất đi phương hướng thì tốt bụng lên tiếng.

"Y chỉ là kiệt sức hôn mê mà thôi. Ôn cốc chủ, ngài lại đây xem a, là một đại thiếu gia đó."

Bà đỡ cẩn thận cắt dây rốn rồi bao hài tử vào mảnh vải dày. Miệng cười không dứt đưa vào tay Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành bối rối cứng ngắc ôm lấy, hắn nhịn không được nhìn hài tử đang rống họng khóc to lâu hơn một chút. Qua một lúc, hắn mới chậm rãi quỳ xuống bên giường Chu Tử Thư, ôn nhu nhìn y nói.

"A Nhứ, ngươi xem, đây là hài tử của chúng ta a!"

Bà đỡ lau máu giúp Chu Tử Thư, thượng dược cầm máu xong hết thì quay đầu nhìn Ôn Khách Hành, hớn hở chúc mừng.

"Ôn cốc chủ, cung hỉ cung hỉ."

Ôn Khách Hành cao hứng cười toe toét, hô to.

"Người đâu, ban thưởng!"

Từ ngay đó, trong Quỷ Cốc náo nhiệt hơn hẳn. Tiếng trẻ con oa oa không ngừng vang vọng khắp quỷ cốc trầm tĩnh, Ôn Khách Hành lại bận bịu đến mức không nhìn thấy mặt trời trông hài tử cùng Chu Tử Thư.

Cố Tương lặng lẽ đi ra khỏi Quỷ Cốc, gương mặt đượm buồn. Từ ngày đó, nàng đã không gặp Tào Úy Ninh rồi. Dù cho có nhớ hắn bao nhiêu nhưng hai người là hắc bạch lưỡng đạo, không thể chung đường.

Cố Tương đưa mắt trông về phía xa, sau đó thở dài đi về Quỷ Cốc. Tốt nhất là nên buông bỏ thôi, nàng cũng đã mệt lắm rồi.

"A Tương!"

Phía sau chợt truyền đến tiếng hô quen thuộc, Cố Tương kinh ngạc dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Tào Úy Ninh bán sống bán chết chạy đến đây, môi hắn treo nụ cười ngây ngô hớn hở, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Cố Tương. Cố Tương đứng bất động rất lâu, nàng còn cho rằng mình đã gặp ảo giác, nhưng khi Tào Úy Ninh chạy đến ôm chằm lấy nàng, Cố Tương liền bừng dậy khỏi mộng ảo, nàng chợt nhận ra đây không phải là mơ.

Tào Úy Ninh siết chặt vòng tay ôm lấy Cố Tương, giọng nói khàn khàn nỉ non không ngừng gọi.

"A Tương."

Ngày đó, Thanh Phong kiếm phái mất đi một người đệ tử, Quỷ Cốc lại nhiều thêm một tiểu ngốc nghếch.

Năm năm sau.

"A Chân, con đứng lại cho ta!"

Ôn Khách Hành gấp gáp chạy theo một thân thể nhỏ nhắn bé tí, bé con vui vẻ ha hả ôm thanh Bạch Y kiếm chạy rất nhanh. Tựa hồ cảm thấy rất thú vị, bé con quay đầu lớn giọng nói.

"Quỷ phụ thân, người không cướp được kiếm của A Chân đâu!"

Ôn Khách Hành như muốn bốc lửa, hắn dứt khoát phi thân chặn đường nhóc con, túm lấy cổ áo nó nghiêm túc dạy dỗ.

"Con có biết cái này rất nguy hiểm không? Con còn ôm nó chạy lung tung!"

Có biết Bạch Y kiếm lúc xưa được Chu Tử Thư dùng để lấy bao nhiêu mạng người không? Vậy mà nhóc lại ôm chạy loạn như vậy?

Ôn Chân xì mũi nhìn Ôn Khách Hành, bướng bỉnh nói.

"Không phải phụ thân cũng từng bị thanh kiếm này đánh sao? Chỉ là phụ thân bị cha đánh bại, phụ thân liền tức giận kéo cha vào phòng đánh cha, cha khóc lóc rất thảm thương a, A Chân nghe hết rồi!"

Ôn Khách Hành bất ngờ nhìn Ôn Chân, sau đó hắn xấu hổ gãi mũi nghĩ, mình 'đánh' y thảm vậy sao? Vả lại lúc đó, Chu Tử Thư đang giận nên Ôn Khách Hành mới giả thua, thấy y vẫn không chịu bỏ qua nên hắn mới dạy dỗ y một chút, ai ngờ tên nhóc này vậy mà đã nghe thấy!

Ôn Khách Hành buông nó xuống, Ôn Chân liền tức giận hừ hừ, bướng bỉnh bồi thêm một câu.

"Phụ thân đúng là chả ra gì!"

"Ngươi! Phản rồi phản rồi!" Ôn Khách Hành không thể nói nổi lên tiếng, "Ngay cả ngươi cũng phản rồi! Ngươi đừng có học theo cha ngươi mà đè đầu ta, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn bướng bỉnh như y, ta nhất định sẽ ném ngươi cho cá ăn."

"Bướng bỉnh như ai cơ?"

"Như cha ngươi!"

Ôn Khách Hành đột nhiên im bặt cảm thấy không đúng. Hắn chậm rãi quay người, đập vào mắt hắn chính là vẻ mặt lạnh lẽo của Chu Tử Thư. Ôn Khách Hành lập tức cười cười lấy lòng, nhẹ nhàng nói.

"A Nhứ, ngươi đến đây lúc nào thế?"

"Đủ nghe những lời ngươi muốn nói!"

Ôn Khách Hành giật thót, chạy đến bên y dang tay ôm lấy chiếc eo mềm mại của Chu Tử Thư. Chu Tử Thư liếc xéo hắn, Ôn Khách Hành cười hì hì hiền lành.

"Phụt!" Ôn Chân nhịn không được bật cười, nhạo báng chỉ chỉ Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư nhìn nó một cái, Ôn Chân lập tức tắt nắng hối lỗi hô, "Cha à."

Chu Tử Thư không cười nhàn nhạt nói.

"Tự tiện lấy Bạch Y kiếm cha còn chưa nói, con vậy mà còn ôm nó chạy lung tung? Múa cho ai xem đây?" Tựa như không nhìn thấy tia hối lỗi trong mắt Ôn Chân, y nhàn nhạt nói, "Chép sách về đạo làm con ba lần!"

"Cha!!! Không được đâu!" Ôn Chân thê thiết gào lên, Chu Tử Thư bình tĩnh nhìn nó nói.

"Sáu lần?"

"Không không, ba lần được rồi!" Ôn Chân xua tay đau đớn nói.

"Mười hai."

"Cha!"

"Mười lăm."

"..."

Ôn Chân buồn bã câm miệng, khóc không ra nước mắt.

Có phụ thân là Quỷ Chủ thì sao? Phụ thân vô trách nhiệm, nó không tin được những lời nói của đấng trụ cột này a. Cha thì quá nghiêm khắc, nó không dám cãi lại a!!

Ôn Chân tủi thân nghĩ, có đứa trẻ nào năm tuổi mà bất hạnh như nó không? Hu hu, thật ấm ức, thật tủi thân a.

==============================

...Hoàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net