71. Hội trưởng, tin tức tố của em thật ngọt! (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự vụ của Phùng Thác Lục vẫn còn vang vọng những ngày sau đó. Ai cũng tin rằng, gã nhất định sẽ bị đuổi học, lần trước đánh thầy chủ nhiệm, lần này lại đánh đồng học, hơn nữa còn nhục mạ hội trưởng, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp, giữ gã lại chỉ gây thêm tiếng xấu cho trường.

Từ khi Trương Triết Hạn chuyển đến phòng học của hắn, Cung Tuấn liền phát hiện, Trương Triết Hạn rất ít khi lên lớp. Mã Văn Viễn từng nói y là hội trưởng nên công việc rất nhiều, nhưng Cung Tuấn vẫn nhịn không được tò mò, y bỏ nhiều tiết như vậy, lấy cái gì mà đứng đầu trường nhỉ? Không phải quá bàn tay vàng rồi sao?

Cung Tuấn suy ngẫm cắn viết, đầu óc cứ lẩn quẩn hình dáng của ai kia. Từ cái ngày Trương Triết Hạn một chiêu quật ngã Phùng Thác Lục, Cung Tuấn liền có ánh mắt khác về y. Trương Triết Hạn không giống omega mà hắn từng tưởng tượng, y quá mạnh mẽ, dù bề ngoài có chút giống tiểu bạch kiểm nhưng bên trong lại không phải. Lòng Cung Tuấn nhộn nhạo không thôi, cảm thấy y như vậy rất ngầu.

Nhưng y lên lớp ít quá, Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy không thỏa mãn. Có nên kiện cáo trường vì đã làm gián đoạn việc học của omega không nhỉ? Cung Tuấn không khống chế được suy ngẫm, cảm thấy thật hợp lí.

Tan giờ, Mã Văn Viễn bất ngờ khi Cung Tuấn đột nhiên nói muốn xuống phòng ăn. Ngày thường, hắn chỉ lên sân thượng, hôm nay lại đổi ý nên khiến cậu có chút ngoài ý muốn. Cung Tuấn không nhìn vẻ mặt kỳ quái của Mã Văn Viễn, tiêu soái chỉnh lại đồng phục, dang đôi chân dài bước ra cửa lớp.

Mã Văn Viễn bước theo sau hắn, bồn chồn hỏi, "Cung Tuấn, hôm nay cậu ấm đầu à?"

"Ấm cái đầu cậu! Tôi hôm nay tâm tình rất tốt. Không phải cậu nói tôi suốt ngày không biết tìm hiểu trường sao? Bây giờ tôi đi tìm hiểu, cậu lại ý kiến ý cò, đúng là quái gở."

Mã Văn Viễn ngậm miệng, không muốn nói nữa.

Phòng ăn rất đông người, Cung Tuấn ngồi trên bàn bên cạnh cửa nhìn khắp xung quanh, càng nhìn càng cảm thấy không vui. Mã Văn Viễn rất nhanh đã mang hai phần cơm đến, cậu đặt trước mặt hắn, sau đó bắt đầu lấp đầy cái bụng đói.

Cung Tuấn chống cằm, không buồn động đũa. Mã Văn Viễn nhìn hắn, mắt thấy Cung Tuấn không chịu ăn cơm, cậu lại mệt mỏi đảo mắt, bất đắc dĩ hỏi, "Lại sao nữa? Tổ tông, tôi sắp bị cậu làm cho tức chết."

Nếu cậu không phải anh họ của tiểu Dã thì tôi đã tuyệt cậu lâu rồi.

Mã Văn Viễn nhịn không được oán thầm. Cung Tuấn nghe cậu oán than thì nhếch môi ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn quanh như đang tìm mồi. Mã Văn Viễn không muốn để ý tới hắn nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Tiểu Triết, bên này!"

Đột nhiên, trong đám người đông đúc xuất hiện một cánh tay tráng kiện giơ cao, Cung Tuấn vừa nghe thấy hai chữ 'tiểu Triết' liền nhìn lên. Chỉ thấy Trương Triết Hạn đang đứng ngoài cửa, vừa thấy có người gọi mình, y liền mỉm cười bước tới, nhẹ giọng hỏi.

"Sao cậu không ăn trước đi, tôi xuống có chút trễ."

Bạch Duẫn Hiên cười, xua tay nói, "Ăn một mình rất chán, ăn với cậu cảm thấy tốt hơn nhiều. Đây, tôi lấy cho cậu rồi đấy, không có cà rốt."

"Cảm ơn." Trương Triết Hạn ngồi xuống đối diện Bạch Duẫn Hiên, không khí ấm áp ôn hòa như nắng sớm kéo theo hương thơm nhàn nhạt của hoa cúc trắng. Cung Tuấn nhíu mày, khẩu vị đột nhiên tụt giảm trầm trọng.

Trương Triết Hạn tựa hồ rất vui vẻ khi bên cạnh tên đó? Hai người bọn họ hình như rất thân nhau. Còn nữa, theo như lời trò chuyện thì có vẻ tên đó rất hiểu y.

Cung Tuấn đập mạnh đũa xuống bàn, Mã Văn Viễn giật mình trợn mắt nhìn lên, cơm chưa kịp nuốt xuống đã mắc ngang cổ họng, cậu khó khăn nuốt xuống, hỏi.

"Lại sao vậy?"

Cung Tuấn nhăn mày không nói. Hắn thoáng nhớ lại cuộc trò truyện trước đây của các nữ sinh trong lớp. Hình như tên đó thích Trương Triết Hạn?

Hơn nữa hai người còn như hình với bóng? Máu trong mình Cung Tuấn sục sôi, đột nhiên không muốn ăn nữa. Mã Văn Viễn cảm thấy thật khổ sở, mệt mỏi chống trán.

Nhận ra có một ánh mắt nóng bỏng đang phóng tới đây, Bạch Duẫn Hiên khó hiểu ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Cung Tuấn, anh liền mở miệng.

"Tiểu Triết, hình như có người muốn nói chuyện với cậu đó." Bạch Duẫn Hiên lên tiếng, Trương Triết Hạn bất ngờ ngẩng mặt, mắt thấy anh chỉ tay ra, Trương Triết Hạn liền nhìn theo hướng đó. Gương mặt đen sì của Cung Tuấn lập tức đập thẳng vào mặt y.

Trương Triết Hạn có chút ngoài ý muốn trừng to đôi mắt, Cung Tuấn thấy y đã nhìn qua, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Hắn đứng dậy cầm theo phần cơm nóng hổi bước qua bàn ăn của Trương Triết Hạn. Tự nhiên tự tiện, an ổn ngồi xuống.

"Xin chào, có thể cho tôi ngồi đây ăn cùng được không?" Cung Tuấn mỉm cười, Trương Triết Hạn ban đầu cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh y liền phản ứng lại, vui vẻ nói.

"Được. Phải rồi, vở của cậu hôm nay tôi có mang theo đó. Lát nữa tôi mang trả lại cho cậu."

"Không gấp đâu, dù sao cũng không cần ngay. Phải rồi, mấy hôm nay cậu ít khi lên lớp, cứ như vậy có bất tiện quá không?"

"Dạo này tôi đột nhiên rất bận, vì vậy không thể lên lớp cùng mọi người. Cung Tuấn, cậu cũng đừng lo cho tôi, Duẫn Hiên luôn giúp tôi tu bổ lại kiến thức, không sao đâu."

Nụ cười bên môi Cung Tuấn cứng đờ, đột nhiên cảm thấy thật hụt hẫng. Trương Triết Hạn lại không nhận ra ai kia đang bị tổn thương, Bạch Duẫn Hiên ôn nhu rót cho y một ly nước ấm, nói.

"Dạo gần đây cậu lại bị đau dạ dày có phải không? Ăn cơm xong thì uống ít nước ấm cho dễ tiêu."

"Cảm ơn." Trương Triết Hạn cảm kích gật đầu. Cung Tuấn bức bối nhìn vào bầu không khí hòa hợp giữa Bạch Duẫn Hiên và Trương Triết Hạn, đột nhiên cảm thấy thật chướng mắt.

"Phải rồi." Cung Tuấn lên tiếng, nói, "Bây giờ Triết Hạn là thành viên của lớp tôi, cũng không thể phiền cậu giúp Triết Hạn tu bổ kiến thức mãi được." Cung Tuấn quay qua nhìn y, tốt bụng nói, "Hay là vậy đi, khi nào cậu rảnh có thể gọi tôi qua hoặc đến quán cà phê gì đó, tôi cùng cậu học."

Bạch Duẫn Hiên bất ngờ nhìn Cung Tuấn, "Cung Tuấn, sao đột nhiên cậu lại có ý nghĩ này thế?'

"Thầy Vương dặn phải tích cực giúp đỡ Triết Hạn, tôi chỉ là không muốn làm thầy thất vọng. Hơn nữa, Triết Hạn được nhiều người yêu thích như vậy, tính tình nhất định là rất tốt. Vì vậy, tôi muốn cùng cậu ấy bồi đắp tình cảm, ngồi cùng bàn mà không hiểu nhau thì rất không được đâu."

Trương Triết Hạn ngẫm nghĩ, gật đầu, "Cũng có lí, từ nhà cậu đến nhà tôi rất xa. Hôm nào cũng phiền cậu thật ra tôi cũng hơi áy náy. Hay là vậy đi Duẫn Hiên, cậu không cần phải tốn công đến nhà tôi nữa đâu, cứ phiền cậu như vậy tôi thật sự rất ngại."

"Nhưng---"

"Đúng vậy!" Cung Tuấn ngắt lời Bạch Duẫn Hiên, nói, "Nhà cậu ở đâu? Để tôi xem có gần không."

"Nhà tôi cạnh đường số 4 ấy, sát bên trung tâm thương mại."

"Thật khéo! Nhà tôi cũng gần cậu đấy, mất mười lăm phút đi xe thôi, quá gần! Bạch Duẫn Hiên, sau này cậu không cần chạy đường xa nữa đâu, Triết Hạn đã có tôi lo rồi."

Bạch Duẫn Hiên cứng miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi đồng ý. Cung Tuấn tâm trạng cực kì tốt, vui vẻ ăn hết phần cơm, Mã Văn Viễn ngồi từ bàn bên cạnh sâu xa nhìn hắn.

Sau khi ăn xong, Trương Triết Hạn ghé phòng hội học sinh lấy cặp sách, Cung Tuấn cũng đi theo y, hai người cùng trở về phòng học. Trương Triết Hạn cảm thấy Cung Tuấn thật ra cũng rất tốt, vả lại, từ nhà Bạch Duẫn Hiên chạy qua nhà y quả thật rất xa. Trương Triết Hạn từng từ chối nhưng Bạch Duẫn Hiên cứ khăng khăng muốn giúp, y không nỡ phụ lòng tốt của anh, cho nên mới để anh đến giúp mình. Trùng hợp nhà Cung Tuấn ở gần đây, vả lại y và hắn còn là bạn cùng bàn, Trương Triết Hạn cảm thấy làm như vậy cũng rất tốt.

"Tối nay tôi qua luôn có được không?"

"Nhanh vậy sao?" Trương Triết Hạn bất ngờ nhìn, Cung Tuấn tỏ vẻ lo lắng, nói.

"Tôi sợ cậu mất kiến thức. Vả lại, cậu là hội trưởng, sau này sẽ còn nghỉ tiết dài dài. Nếu không bù đắp ngay thì sẽ bị dồn đấy."

"Vậy..." Trương Triết Hạn có chút do dự, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì sẽ thấy lời Cung Tuấn nói rất đúng, vì vậy y liền gật đầu, cảm kích nói, "Vậy cảm phiền cậu rồi."

"Không phiền." Cung Tuấn hớn hở đáp, đáy lòng phơi phới như nở hoa vạn dặm. Cảm giác này là sao? Kích động quá đi.

==============================

Haizzzzzz.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net