Chương 94-2: Chiếm đoạt anh đi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Editor: heisall

Trở lại nhà họ Mộ, mưa cũng đã tạnh.

Giang Dĩ Mạch nghe tiếng xe ô tô gầm rú, lập tức lao nhanh xuống lầu, vừa đúng lúc nhào vào trong ngực Mộ Thiên Thần, đôi tay vòng qua cổ của anh, quấn trên người anh giống như bạch tuộc.

Mộ Thiên Thần cúi đầu, vừa vặn có thể hôn cô.

Hình ảnh ngọt ngấy của hai người không phải diễn ra lần đầu tiên, đám người hầu nhìn thấy cũng coi như không thấy, vì họ biết tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình rất tốt.

Ninh Tử căm ghét nhìn một màn này, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.

"Sao hôm nay anh về sớm như vậy?" Giang Dĩ Mạch tò mò hỏi.

Mộ Thiên Thần mập mờ thì thầm vào tai cô: "Bởi vì anh nhớ em."

Mặt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, đang muốn buông anh ra, thì hai tay Mộ Thiên Thần càng siết chặt hơn, ôm cô vào trong ngực.

"Có người nhìn đó!" Giang Dĩ Mạch đỏ mặt nói.

"Yên tâm, bọn họ sẽ không nói cho người khác biết." Mộ Thiên Thần cố ý xuyên tạc ý của cô, lại cúi đầu hôn cô.

"Quần áo của anh ướt hết rồi, nhanh đi tắm rồi thay đồ đi." Lúc này, Giang Dĩ Mạch mới chú ý thấy quần áo của anh bị ướt, nhanh chóng nói.

"Không sao đâu......" Mộ Thiên Thần định tiếp tục hôn cô.

Giang Dĩ Mạch liền quay mặt đi chỗ khác: "Không được, nếu là cảm lạnh thì làm sao? Nhanh đi tắm thay quần áo."

"Được, xin tuân lệnh bà xã đại nhân!" Mộ Thiên Thần ôm Giang Dĩ Mạch lên lầu.

"Anh ôm em đi đâu? Không phải đi tắm thay quần áo sao?"

"Đúng vậy, anh đang đi tắm đây." Mộ Thiên Thần ôm Giang Dĩ Mạch vào phòng tắm ở lầu hai: "Bà xã, em giúp anh kì lưng nhé!"

Cửa phòng tắm nhẹ nhàng đóng lại.

Trong bồn tắm khổng lồ được đổ đầy nước ấm, Mộ Thiên Thần thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, thuận tay lôi luôn Giang Dĩ Mạch xuống nước, bàn tay không an phận vừa ôm vừa hôn.

"Tắm cho đàng hoàng!" Giang Dĩ Mạch đẩy cái tay của anh ra, cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc.

"Bà xã, người ta muốn......" Mộ Thiên Thần trưng ra bộ mặt ngây thơ đầy uất ức, đưa tay qua muốn ôm cô.

"Nếu anh còn dám đụng vào em một lần nữa, em sẽ phạt anh ngủ trên ghế sa lon một tháng, trong vòng một tháng không cho phép gặp mặt em."

Mộ Thiên Thần lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới có thể yên tâm tắm thoải mái, hơi nóng tỏa ra mờ mịt khiến cho cô ngủ lúc nào chẳng hay.

Mộ Thiên Thần đứng lên, lau khô nước trên người, quấn cái khăn tắm ngang hông, cẩn thận mặc áo choàng tắm cho Giang Dĩ Mạch rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm, trở về phòng ngủ.

Trong mơ màng, Giang Dĩ Mạch cảm giác có vật nặng đè lên người, chống lại cơn buồn ngủ, cố mở to mắt, thấy người đàn ông đang chồm trên người mình, nhanh chóng đẩy anh ra: "Anh đang làm gì?"

Mộ Thiên Thần bắt được tay cô: "Anh và em cùng nhau sinh em bé mập mạp."

"Đêm qua đã giày vò đến khuya, bây giờ anh lại muốn nữa......"

"Bà xã, chúng ta đã kết hôn hơn một năm rồi, nên sinh em bé thôi, với lại em đã từng đồng ý với anh rồi mà." Mộ ngốc nghếch nằm phía trên, đôi mắt lã chã chực khóc nhìn người phụ nữ phía dưới.

Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, không cự tuyệt nữa, Mộ Thiên Thần cúi đầu......

Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh, Giang Dĩ Mạch tính toán, hôm nay là giai đoạn nguy hiểm (ý nói thời điểm dễ mang thai), quyết định sinh một đứa bé.

Hôm nay Giang Gia Kiệt đột nhiên gọi điện thoại tới, giọng điệu không tốt, nói: "Giang Dĩ Mạch, ba bị ung thư gan, là giai đoạn cuối, đang ở bệnh viện thành phố, cô muốn tới hay không thì tùy cô!"

Nói xong lập tức cúp điện thoại cái rụp.

Giang Dĩ Mạch sửng sốt một chút mới lập tức cầm túi xách đi ra ngoài, thiếu chút nữa va vào Ninh Tử đang cầm một túi giấy đi vào.

"Thiếu phu nhân, đây là áo khoác của thiếu gia, là của một vị tiểu thư họ Tô gởi......" Ninh Tử còn chưa nói hết đã thấy Giang Dĩ Mạch vội vã chạy ra ngoài.

Trong hành lang bên ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch gặp được Giang Gia Kiệt, từ Giang Gia Kiệt, cô mới biết được, mới cách đây không lâu, ba cô vừa được chẩn đoán là bị ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ nói đã không còn cách chữa trị, nếu uống thuốc trị liệu thì nhiều nhất chỉ có thể sống được không tới ba tháng, nếu như không chữa trị mặc kệ bệnh phát triển, thì có lẽ không sống tới một tháng.

Bây giờ nhà họ Giang đã chỉ còn lại một cái vỏ trống không, không thể lo nỗi số tiền thuốc kếch xù này, nên Giang Triển Bằng muốn xuất viện không chữa trị, vì thế Giang Gia Kiệt không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Giang Dĩ Mạch.

Giang Dĩ Mạch cảm giác suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, giống như không biết phải đi đường nào.

Giang Triển Bằng thấy con gái tới, thì rất vui mừng.

"Mạch Mạch!" Giang Triển Bằng vui mừng ngoắc tay ý bảo cô tới gần: "Ba không ngờ con sẽ đến bệnh viện thăm ba."

Có lẽ là bởi vì bệnh nặng, nên Giang Dĩ Mạch thấy tóc ba mình bỗng nhiên bạc đi rất nhiều, cảm giác giống như già hơn trước rất nhiều.

Cô không biết phải nói gì với ông, cũng không biết phải an ủi ông như thế nào.

Lúc còn trẻ, ba đã phản bội mẹ, còn làm ra chuyện có lỗi với mẹ, sau đó dẫn Tiểu Tam về nhà, ném cô cho người đàn bà đầy dã tâm ấy nhiều năm trời, không hề quan tâm hay không hỏi han gì đến cô, còn bênh vực ba mẹ con họ, trách cô không tôn trọng mẹ kế, cô đã sớm hận người ba ngày thấu xương, cũng hết sức thất vọng về ông.

Nhưng hôm nay nghe nói ông bị mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối, không còn nhiều thời gian nữa, thì cô vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, hai tay không ngừng run rẩy.

"Mạch Mạch, con có thể tới thăm ba là ba vui rồi, ba thật sự rất vui." Giang Triển Bằng vui mừng nên lời nói không được trôi chảy cho lắm: "Mau tới đây ngồi đi, đã rất lâu hai ba con chúng ta chưa nói chuyện với nhau thật vui vẻ."

Giang Dĩ Mạch bị động đi qua, cứng đờ ngồi xuống.

Từ khi ba đưa tiểu tam về nhà, đây là lần đầu tiên cô không nổi trận lôi đình, không oán hận cũng không kích động ngồi trước mặt ba, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì, chỉ yên tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Hôm nay ngồi yên như vậy, lại cảm thấy không được quen.

Trước kia mỗi lần gặp mặt ba, đều là lạnh lùng rồi tức giận cãi vả, trách ông khi mẹ mang thai ông lại phản bội mẹ còn làm ra nhiều chuyện khiến mẹ đau lòng như vậy.

"Mạch Mạch, con có thể tới bệnh viện thăm ba, ba thật sự rất vui." Hình như Giang Triển Bằng cũng không tìm được chuyện gì để nói, chỉ có thể lặp lại những lời này, thấy trên tủ có trái cây, liền nói: "Mạch Mạch, gọt cho ba trái táo."

Giang Dĩ Mạch nghe lời cầm dao lên, yên lặng gọt táo, nếu như là trước đây, thì cô tuyệt đối sẽ không có khả năng ngồi yên lặng gọt trái cây cho ba như vậy, rất có thể cô sẽ tức giận mà ném con dao gọt trái cây về phía ba mình.

Gọt xong trái cây, cắt thành khối, đưa cho ba.

Giang Triển Bằng cắn một miếng, cảm động đến ứa nước mắt: "Mạch Mạch, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên con gọt trái cây cho ba ăn, trước đây ba đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, bây giờ chắc là báo ứng đã tới, mới bị căn bệnh này......"

Giang Dĩ Mạch ngồi ở chỗ đó, há miệng, vẫn không biết nên nói gì.

Cô thật sự không thể nói ra được những lời an ủi.

Nhiều năm như vậy, cô đã thành thói quen, vừa thấy mặt ba đã cãi vả, không chịu cho ba một sắc mặt tốt, oán hận ông đã phản bội mẹ, không quan tâm đến cô, giờ phút này khi cô yên lặng ngồi ở chỗ này, cũng làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng cô cũng không thể nóng nảy cáu kỉnh, dù cho ba có làm nhiều chuyện sai lầm hơn nữa, thì ông cũng là ba ruột của cô.

"Mạch Mạch, ba xin lỗi con, ba đã làm mất tất cả sản nghiệp mà mẹ con đã để lại cho con rồi." Giang Triển Bằng hối tiếc nói: "Ba đã rất tin tưởng mẹ kế và em gái con, nhưng đến cuối cùng lại......"

Một người thì bị giam vào ngục, một người thì nuốt hết tất cả tài sản của nhà họ Giang, khi biết ông bị bệnh không thể chữa trị thì lại sợ bị ông liên lụy nên đến bóng dáng cũng không thấy đâu.

"Đây đều là báo ứng của ba!" Giang Triển Bằng bất đắc dĩ nói.

Rốt cuộc, Giang Dĩ Mạch cũng không nói lời nào, chỉ là trước khi đi vẫn quan tâm dặn dò đôi câu.

Giang Gia Kiệt đưa cô ra ngoài, trong hành lang, Giang Dĩ Mạch nói: "Tiền thuốc thang của ba cậu không cần phải lo lắng, cứ để ba tiếp tục trị liệu đi, những điều tôi có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi."

Có lẽ là thấy Giang Dĩ Mạch quá mức thẳng thắn, anh ta còn đang do dự không biết phải nói chuyện tiền thuốc thang như thế nào, thì Giang Dĩ Mạch đã chủ động gánh vác tiền thuốc thang, Giang Gia Kiệt sửng sốt một chút, mới gật đầu, trong lòng có chút cảm động.

Trước kia mỗi lần cô chống đối mẹ và chị mình, anh ta liền hung hăng đánh cô một trận, mặc dù một lúc sau cô cũng cầu xin, nhưng phần lớn cô đều bị đánh rất thảm.

Giang Dĩ Mạch nói xong, lập tức xoay người rời đi.

"Giang...Giang Dĩ Mạch!" Giang Gia Kiệt đột nhiên gọi cô lại, thiếu chút nữa anh ta đã gọi chị, nhưng lại không quen nên đổi lời nói: "Mẹ tôi đã thế chấp tất cả sản nghiệp của nhà họ Giang cho ngân hàng để vay hơn 1200 vạn nhưng đều bị chị của tôi nuốt hết, chị ta cũng không có ý định trả số tiền này lại, bây giờ ngân hàng đã tại thúc giục muốn đòi lại tiền kia rồi."

"Tôi đã đi tìm chị ta, cãi nhau với chị ta rất nhiều lần, nhưng chị vẫn không chịu trả lại tiền."

"Những chuyện này cậu không cần phải quan tâm, ở bệnh viện chăm sóc ba thật tốt." Giang Dĩ Mạch nói.

"Còn nữa......" Giang Gia Kiệt còn nói: "Lần này ba phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối, tôi đã gọi điện thoại cho chị ta, muốn chị ta giúp một tay trả tiền thuốc thang, nhưng kết quả chị ta lại nói không có tiền, sau đó chạy ra nước ngoài đi du lịch rồi."

Nói đến đây, trong lòng Giang Gia Kiệt cũng rất tức giận.

Khi ba mới vừa chẩn đoán bị ung thư gan giai đoạn cuối, chị ta còn thường chạy tới bệnh viện thăm, nhưng vừa nghe nói muốn chị ta chi tiền thuốc thang, thì chị ta lập tức mất tích, đến nhà họ Đường mới biết chị ta đã chạy ra nước ngoài du lịch, còn chọc giận mẹ chồng chị ta đến bệnh.

Giang Dĩ Mạch không nói thêm gì, Giang Mỹ Kỳ là thứ người như thế nào không phải chỉ có một mình cô biết, trong lòng bọn họ cũng đều biết rõ Giang Mỹ Kỳ là một người thế nào, hôm nay chuyện biến thành như vậy cũng là do bọn họ gieo gió gặt bão mà thôi.

Buổi tối khi Mộ Thiên Thần về đến nhà, thấy Giang Dĩ Mạch có chút không bình thường, liền hỏi cấp dưới thì mới biết ba vợ Giang Triển Bằng mắc phải bệnh nan y, cũng cảm thấy có chút không đành.

Sinh mạng vô thường, không ai biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra với mình.

Cho dù có nhiều tiền hơn nữa thì sao chứ? Đứng trước bệnh tật và thần chết thì cũng không thể làm gì được, không thể mua được thời gian và sức khỏe.

Anh đi tới bên cạnh Giang Dĩ Mạch rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, đến một ngày bọn họ cũng sẽ nghênh đón thời khắc cuối cùng cuộc sống, trước lúc đó, anh chỉ muốn thương yêu cô nhiều hơn và quý trọng mỗi một phút giây được ở cùng cô.

*

Giang Triển Bằng bị bệnh khiến tinh thần và cảm xúc của Giang Dĩ Mạch hơi sa sút, nên không thể tiếp tục sáng tác, liền trở về phòng sắp xếp lại quần áo và các đồ đạc khác của hai người để giết thời gian.

Lấy hết quần áo ra sắp xếp lại một chút rồi thả vào lại trong tủ quần áo, tiện tay mở ngăn kéo ra dọn dẹp đồ vật bên trong.

Phía dưới cùng trong ngăn kéo có để một bình thuốc tránh thai nhỏ, bây giờ đã không cần cái này nữa, nhìn thoáng qua rồi tiện tay ném vào trong giỏ rác, nhưng lại không cẩn thận làm rơi ra bên ngoài giỏ rác, làm những viên thuốc rớt ra ngoài.

Lúc này quản gia vô tình đi ngang qua, nhìn thấy cửa phòng đang mở, còn Giang Dĩ Mạch thì đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt cái gì đó.

"Thiếu phu nhân, cô đang làm gì vậy?" Quản gia đi vào, thấy mấy viên thuốc màu trắng, nhặt lên xem thử: "Đây không phải là Vitamin sao?"

Giang Dĩ Mạch ngơ ngẩn: "Ông nói cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net