Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 - Xin lỗi, mình sẽ không viết những cái tên chương ngọt ngào và văn vẻ đâu.

Lời tác giả:

Phần đầu của chương này đại loại sẽ tập trung về em gái của Blaine, Lacey ( nhân vật mà hoàn toàn do mình tự phăng ra),  nhưng cuối cùng nó vẫn sẽ quay trở lại về Kurt. Các bạn sẽ biết khi nó xảy ra. Đồng thời, khung thời gian kiểu như trùng lên nhau. Nên khi Lacey thấy cô y tá của cô ấy nói chuyện với Kurt, cũng là cùng một lúc với cảnh ở Chương 1, nhưng chỉ là dưới một góc độ khác mà thôi.

_________________________________________

Lacey Anderson lại nằm xuống trên chiếc giường của cô, nằm chờ cơn mệt mỏi và sự kiệt sức qua đi. Nó lại xảy ra một lần nữa rồi. Tại sao lại là cô? Và tại sao lại là bây giờ chứ? Lacey biết cô bé có một trái tim yếu ớt, cô đã được sinh ra với nó. Nhưng tại sao Lacey lại phải ngã gục ngay chính tại sinh nhật lần thứ 12 của bạn cô bé chứ?

Lacey lắc đầu, cố gắng nghĩ lạc quan hơn.

Khi mình 18 tuổi và ngừng lớn lên nữa, họ sẽ tiến hành phẫu thuật thay ghép. Cười lên nào cố lên nào, Lacey, chỉ sáu năm nữa thôi và mình sẽ lại tốt như mới thôi mà.

Nhưng tinh thần của cô bé chẳng cải thiện được chút nào. Đây đã là lần thứ hai mươi hai Lacey phải nhập viện, và cô đã chịu đủ lắm rồi.

Y tá thường trực của cô bé, Cherry-Anne Connors ( có biệt danh là Y tá C.) bước vào với một cái bản ghi chú (clipboard ấy =.=). Nhưng điều ngạc nhiên là,Y tá C. không đến và nói chuyện với Lacey. Thay vào đó, cô ấy lại rảo bước đến một chiếc giường khác, cái giường mà Lacey đã nghĩ là trống người. Và nó thật sự đã là một cái giường trống.

Cho đến bây giờ.

Rõ ràng là, một bệnh nhân mới đã được chuyển vào căn phòng này khi Lacey đang ngủ/ngất đi. Cô bé nhìn thoáng qua chiếc giường bệnh, và nhìn thấy một cậu bé xa lạ. Cậu ta lớn hơn Lacey, có lẽ mười sáu hay mười bảy tuổi gì đấy. Tóc của cậu có màu nâu và đôi mắt của cậu rất đẹp, cùng một lúc chúng vừa có màu lam, màu lục và cả màu xám hòa lại nữa. Nhưng ngoài chúng ra, Lacey chẳng thấy được gì hơn nữa.

Làm sao một người có thể bị thương nặng đến vậy chứ? Lacey choáng váng khi nghe Y tá.C đọc lên cái danh sách gần như là vô tận kia. Chuyện gì đã có thể xảy ra chứ? Cô bé nhớ rằng Y tá C. đã gọi cậu bé kia là Kurt Hummel. Kurt Hummel là ai, và chuyện gì, chuyện gì, đã xảy ra với cậu chứ?

Nhưng Lacey đã bị phân tâm. Khi danh sách chấn thương được đọc xong, Y tá C. bước qua chỗ Lacey.

“Lacey, cháu đang hồi phục rất tốt.Cháu cảm thấy sao?”

“Kiệt sức như mọi khi. Nhưng nó sẽ qua thôi, nó vẫn luôn như vậy mà.”

“Cười lên nào, tình yêu. Chỉ sáu năm nữa thôi. Oh, cô quên nói với cháu! Cháu có khách tới thăm này!”

Lacey mỉm cười. “Ai vậy ạ? Mẹ? Bố? Alicia?”

Y tá C. đều lắc đầu khi được hỏi tên từng người. “Đó là anh trai cháu, Blaine. Cậu ta bảo cháu chưa gặp cậu ấy cũng lâu rồi, nhưng cậu ấy thật sự muốn đến thăm cháu. Cô có nên để cậu ấy vào không?”

Lacey gần như ngừng thở. Blaine. Cô bé đã chẳng được gặp anh của cô gần ba năm nay rồi. Kể từ khi việc đó xảy ra….

“Làm ơn, cho anh ấy vào ạ.”

Kurt nghe được cuộc trao đổi giữa Lacey và người y tá, phần lớn rất là buồn chán và không thú vị chút nào. Cậu đã biết được Lacey sẽ chuẩn bị có một người khách viếng thăm, anh của cô bé. Vậy còn gia đình và những người bạn của Kurt đâu? Tại sao tới giờ họ vẫn chưa tới chứ?

Cô y tá trẻ đi xuống hành lang, rồi khuất bóng khỏi tầm mắt. Kurt đảo đôi mắt cậu trong sự sốt ruột và nôn nóng, bộ phận duy nhất còn có thể cử động được của cậu.

Mất khoảng gần mười phút cô y tá mới đưa được người khách viếng thăm đến.

Có lẽ đây phải là một bệnh viện rất lớn, Kurt nghĩ. Hoặc có thể chỉ là một cái mê cung.

Nhưng khi cô ấy trở lại, những tất cả những xu hướng thô lỗ hay hoài nghi đều bỏ Kurt lại.

Tất nhiên, sự trở lại cô y tá chẳng đáng kinh ngạc lắm. Không, thực ra đó chính là người lạ mặt đi theo phía sau cô cơ.

Một cậu bé trạc tuổi cậu, với một mái tóc rối xoăn màu đen đậm, một đôi chân mày tam giác, và một đôi mắt màu vàng – nâu lục nhạt ( hazel–gold ^3^) trông có vẻ như có tất cả màu sắc trên thế giới hòa vào đó, và thêm cả một số sắc màu đặc biệt khác nữa.

Kurt cảm thấy đầu của cậu đang xoay mòng mòng, nhưng cậu chẳng biết tại sao nữa. Cậu cảm thấy khó thở, không thể nghĩ được gì thêm, và thậm chí nếu cậu không bị thương và bó bột, cậu cũng chắc chắn sẽ hoàn toàn biến thành một khúc gỗ.

Có gì đó đặc biệt ở Blaine. Một điều gì đó chạm thẳng đến tận tâm can của Kurt. Một điều gì đó cậu có lẽ sẽ không bao giờ hiểu rõ được, không bao giờ phớt lờ được, và trên tất cả là, không bao giờ quên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net