E. Ephemeral_ Không thể vững bền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm hôm đó tôi ngồi mất hồn trước phòng độc dược. Thầy không đi ra dù tôi có nói bất cứ điều gì. Thầy vốn đã vậy. Ngoại trừ bông bách hợp trắng của ông, không ai có thể làm cho thầy phải mảy may để ý. Nhưng dù biết điều đó, tôi vẫn lao vào thầy như một con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa. Nghĩ có thể gần ngọn lửa ấy một chút nhưng lại bị sức nóng của nó thiêu rụi. Tôi đứng lên, đi ra ngoài, dù không có chuyện này xảy ra thì sau chính hôm nay, thứ ràng buộc nho nhỏ kia cũng sẽ đứt làm ngàn mảnh. Mọi thứ vẫn phải đến. Chỉ là nó đến lúc nào thôi.

Bước ra khỏi hầm, tôi bước về phía phòng hiệu trưởng. Những com thú đá canh cổng có vẻ đã được dặn trước. Chúng nhảy ra hai bên ngay khi nhìn thấy tôi. Lết từng bước lên cầu thang, tôi chỉ muốn khóc. Nhưng cuối cùng thì tôi kìm lại, tôi không thể khóc được. Mọi thứ tôi sắp đặt đã sắp đến hồi kết. Bây giờ tôi chỉ còn một bước cuối cùng nữa mà thôi.

Cụ Dumbledore nhìn vào tôi với ánh mắt hiểu rõ. Cái nhìn của cụ làm tôi có cảm giác mình đang bày toàn bộ cơ thể ra . Khụ một tiếng lấy lại không khí, tôi bắt đầu ngay vào chủ đề.

"Con nghĩ thầy đã nhận được thứ quà đặc biệt mà con vừa đưa cho thầy." Vuốt đầu cây đũa phép của mình. Thân đũa bóng loáng lấy lại cho tôi cảm giác yên tâm.

"Harry, con tìm thấy Bellatrix ở đâu? Đây có phải do lịch sử đã thay đổi không?!" Giọng cụ nhuốm vẻ lo lắng. Đôi mắt xanh lam của cụ nhìn tôi không hề chớp.

"Ngay tại Hogwarts thưa thầy. Con nghĩ là lịch sử cũng đã thay đổi. Nhưng ta không thể biết rõ cái kết cuối cùng. Phải không ạ??! Việc duy nhất con có thể làm chỉ là cố gắng đi đến cùng mà thôi." Tôi cười nói để làm dịu đi sự nghiêm túc quá mức của cụ. Nhưng có vẻ không thành công với cái dáng vẻ tệ hại của tôi. Đôi mắt cụ càng đậm sự lo lắng.

"Harry....Severus và con...." Cụ ngập ngừng nhưng ông không ngừng lại. Có lẽ ai cũng sẽ cảm thấy ngập ngừng khi mà nói về nỗi đau của người khác. Cái việc không khác nào rạch thêm lên vết thương đã nhiễm trùng để xử lí. Tuy đau đớn vô cùng nhưng lại là phương pháp để vết thương nhanh lành nhất.

"Không có gì đâu thưa thầy. Ngay từ đầu đã chẳng có chút hi vọng nào. Mà con cũng chẳng còn sống được lâu hơn nữa." Tỏ vẻ không hề có bất cứ việc gì. Tôi vén tay áo chùng bên phải lên. Để lộ hình xăm đồng hồ của tích thì. Thứ chất ma mị mang màu xanh ngập sự sống giờ chỉ còn hơn phân nửa. Như báo hiệu cho thời gian tuyệt đẹp sẽ nhanh chóng biến mất. Tôi đưa mắt lên nhìn cụ, cũng đã từng vào một ngày như thế này, cụ ấy cũng đã vén tay áo chùng thêu đầy trăng sao của mình rồi cho tôi xem cánh tay đen sạm vì ma thuật hắc ám. Mà có lẽ tôi bây giỡ đỡ hơn thầy lúc trước. Ít nhất cánh tay phải của tôi vẫn còn lành lặn nguyên vẹn ở đây. Tôi kéo tay áo chùng xuống. Che đi tầm mắt rực lửa của ông trên cánh tay mình. Tiếp tục câu chuyện lúc trước.

"Con không muốn thầy ấy quá quan tâm. Có lẽ sau khi hoàn thành mọi việc. Con sẽ đi khỏi đây và bắt đầu giấc ngủ của con ở một nơi thật xa và tĩnh lặng. Lúc đó, con mong thầy, Dumbledore, hãy giúp con. Hãy khiến cho tất cả mọi người nghĩ con đã và đang đi du lịch. Và để thầy ấy mãi mãi nghĩ con chỉ là một con quỷ khổng lồ kiêu ngạo y hệt cha con, sau khi hoàn thành sứ mệnh của một chúa cứu thế liền nhảy nhót đi khắp nơi khoe khoang chiến tích đi." Tôi cố cười nhưng lại cảm thấy một vệt nước theo khóe mắt chảy dọc xuống má. Tôi quay người lại. Cố không để cụ nhìn thấy những giọt nước mắt. Tôi nghe thấy tiếng cụ nói vọng theo.

"Con không thể cho chính mình một cơ hội sao, Harry..." Tiếng nói như là đang mang theo hơi thở buồn bã và xám ngắt của bóng tối.

"Tất nhiên. Con không quá hào phóng như thế." Cứ coi như lần này là thứ hi vọng cuối cùng để tôi bấu víu đi...

Đi vòng về phòng chứa, Salazar vẫn như những ngày trước tôi đến. Vô hồn và trầm mặc. Như là cả tâm hồn ông giờ đang tan vào sự u tối của bóng đêm. Đôi mắt đen mờ đục và ảm đạm nhìn xuống đầu Tử xà trong lòng. Bàn tay tinh tế lướt qua xương sọ trắng nhởn của nó với sự cẩn thận và yêu chiều. Ông ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười vô cùng khó coi.

"Harry, đã đến lúc cậu đi rồi phải không." Ông đưa tay ra, trước mặt tôi xuất hiện một cái ghế dựa màu bạc với hoa văn hình rắn.

"Ta có phải quá ngu xuẩn không?! Harry..." Ông không cần nghe câu trả lời từ tôi mà tiếp tục nói. "Ta không hề nhận ra tình cảm của Basilic khi ở cạnh ta. Ta không hề biết nó lại vì ta mà làm nhiều việc như vậy. Ta không hề biết tại sao nó lại cứng đầu đi theo ta, lại vui vẻ cả ngày khi thấy ta cho nó quà. Tại sao cơ chứ... Tại sao lại là ta?!" Ông ôm chặt lấy cái đầu to lớn của tử xà. Biểu hiện của ông đầy vẻ điên cuồng và chấp nhất.

"A... phải rôi. Harry, cậu cần gì ở ta." Có lẽ tâm trạng đã bình ổn lại. Salazar lấy lại vẻ trầm mặc ngồi nhìn tôi. Tôi nhanh chóng nói với ông

"Salazar, về chuyện của Medusa..." Tôi nói hết về sự lo lắng của mình.

"Ta không có gì để nói cả Harry. Cậu đã có thể gọi được Medusa chứng tỏ bây giờ cậu là người thừa kế của gia tộc Slytherin. Cậu có quyền sai khiến loài rắn không làm tổn thương và bảo vệ người cậu quan tâm nhất. Nhưng mà cậu biết hậu quả..."

"Tôi đã rõ, Salazar. Mà có lẽ tôi nên tạm biệt ngài ở đây. Ít nhất thì tôi cũng đã đạt được mục đích của mình. Mà để thầy ấy an ổn sống nốt phần đời còn lại là việc mà cả thời gian còn lại của cuộc đời tôi cố gắng. Không phải sao?!" Tôi không đợi ông nói hết mà quay lưng đi. Để lại vị xà vương đầu tiên vẫn trầm mặc. Cuối cùng thì sau lưng tôi, Salazar lẩm nhẩm một mình

"Harry.... Tình yêu của cậu thực sự giống tử xà..." chấp nhất, điên cuồng nhưng lại ngọt ngào và trong sáng

Ra ngoài khuôn viên trường. Bụi hoa bách hợp trắng phau một màu trắng tinh khiết đang khẽ khàng khoe nở trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm. Cúi xuống hái một bó to. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi còn có thể hái những bông lily này cho thầy. Hái xong, tôi quay người về phòng, bắt đầu thu dọn tất cả hành lí của mình ra khỏi căn phòng ở hầm. Đưa hành lí cho Dobby để nó mang về một khách sạn tôi đã thuê ở cái vạc lủng. Tôi chậm rề rề dọn dẹp. Cuối cùng là đem bó Lily to bỏ vào trong cái lọ. Nhìn bó xin đừng quên tôi để trên bàn độc dược. Tôi cúi người, lấy một bông hoa màu xanh nhỏ nhoi ấy, ếm bùa lên nó, ngay lúc đó, cuống hoa bắt đầu xuất hiện một dòng chú Rune. Nhét nó sâu vào trong bó Lily. Sau khi màu xanh bị che lấp hết bởi sắc trắng. Tôi mới im lặng quay người ra khỏi hầm. Cứ coi như là tôi quá hẹp hòi đi... Nhưng ít ra toi cũng có một chút hi vọng. Nắng đã rọi xuống hành lang cổ kính của lâu đài. Tôi không quay đầu lại nữa

'Xin thầy nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng vì chế độc dược mà để đêm muộn mới ngủ yên.

Rượu cũng bớt đi một chút, sẽ có hại cho cơ thể.

Xin thầy nhất định phải ăn cơm đều đặn, ăn nhiều rau nữa, đừng lười biếng.

Xin thầy mỗi ngày phải nhớ uống đủ nước, uống nhiều nước thật sự rất tốt.

Em đi rồi. Em nghĩ mình không nên thừa nhận, nhưng vẫn phải nói ra, thời gian được ở bên thầy, là khoảng thời gian quý giá nhất trong cả cuộc đời này.

Xin thầy hãy nhớ đến em một chút. Hãy nhớ về em chỉ duy nhất là Harry, không phải là Potter mà cũng không phải là con trai Lily Evans.

Xin đừng nhanh chóng lãng quên em– người học đồ sinh mệnh duy nhất của thầy. Cho dù mối quan hệ ấy không bao giờ có thể vững bền.

Và làm ơn hãy tin một câu này, em...yêu thầy
.
.
.
— oOo —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net