R. Rascal_ kẻ đểu giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè này, giới pháp thuật đã định trước bất an, tin cậu bé không chết mất tích bùng nổ ngay sau lúc "Nhật báo Tiên tri" đưa tin Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó trở về, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó trở lạo tại một nghĩa địa vào đêm thi tam pháp thuật cuối cùng.

Không ai nghi ngờ ông cụ ngu
ngốc Dumbledore thích nói chuyện giật gân như kiếp trước, vì đơn giản, cậu bé vàng đã mất tích.

Sau khi mọi người lo lắng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó trở về sẽ chém giết, rất nhiều người cũng đang cầu nguyện Kẻ Được Chọn trở về.

.

.

.

Một nhà Malfoy gần đây rất bất ổn.

"Lucius, chỉ mong mi có thể giải thích đây là chuyện gì." Từ khi dân chúng biết Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở
về, Bộ Pháp thuật đang ổn định lòng dân đồng thời cũng phái Thần Sáng lùng bắt Tử thần Thực tử, không bắt
được Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, chí ít cũng phải bắt được vài tên Tử thần Thực tử chứ.
Dù giết một Tử thần Thực tử cũng có thể khiến dân chúng thoáng yên tâm về Bộ Pháp thuật rồi.

Nhưng không ai ngờ, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy lại đặt "đại bản doanh" ở trong biệt thự Malfoy có địa vị quan
trọng trong Bộ Pháp thuật.

"Thưa chủ nhân," Lucius cố làm vẻ cung kính khom lưng xuống, "Xin ngài tha thứ."

"A?" Voldemort đầy hứng thú nhìn anh,

"Mi muốn nói mi cũng không biết chuyện gì? Lucius, phải biết, lừa gạt Chúa tể Hắc ám sẽ có hậu quả gì."

Lucius run lên, dường như nghĩ tới thủ đoạn thường ngày mà Voldemort trừng
phạt, "Mong ngài tha thứ, nhưng, ngay từ đầu Dumbledore đã nghi ngờ khi dao động pháp thuật kỳ quái sinh ra khi ngài trở về. Mà lúc đó tôi đang bị giam lỏng."

"A?" Gương mặt trắng bệch của Voldemort hiện lên một tia thú vị.

"Lucius, mi biết những gì?" Giọng ông ta càng nhẹ nhàng, dường như biểu đạt chỉ cần Lucius ngoan ngoãn nói sự thật, thì ông ta tuyệt đối sẽ không "trừng phạt" Lucius, nhưng Lucius biết, Chúa tể Hắc ám chỉ mang vẻ ngoài hiền hòa, thậm chí ông ta có thể dùng vẻ ngoài hiền
hòa này mà cho anh một Crucio – từ khi Chúa tể Hắc ám trở về, ông ta càng
thích sử dụng Crucio. Anh chỉ đành im lặng cúi đầu thật sâu, chờ đợi sự trừng phạt.

"Ngài ấy điên rồi ạ." Ban đêm, khi Draco và mẹ lấy cớ ra ngoài làm việc, Draco
hoàn toàn không để ý cái gọi là lễ nghi, cứ thế run rẩy nắm lấy tay mẹ, sợ hãi hỏi, "Crucio... Ngài ấy cho cha
hai cái Crucio..."

"Draco..." Narcissa thở dài ôm chầm con trai mình, "Chúng ta không còn đường lui."

"Không, mẹ, chúng ta còn đường lui. Con có cách liên lạc với Đầu Sẹo." Draco nghiến răng lôi đồng Galleon đặc biệt trong túi áo chùng

"Draco!" Narcissa kích động nhìn cậu.

"Con không muốn... Con không muốn cha lại bị ông ta  Crucio..." Cứ thế quỳ dưới chân người khác... Draco
nhắm mắt, muốn bình tĩnh lại,

"Mẹ, nếu Harry Potter trở về..."

"Con cho là, đứa trẻ kia có thể đối phó Chúa tể Hắc ám sao?" Narcissa lắc đầu,

"Con nghĩ đây mới là ngã rẽ cuối cùng của chúng ta, mẹ." Draco đưa ánh mắt kiên định nhìn Narcissa. Vinh dự của
Malfoy cứ thế bị người khác giày xéo, bất cứ ai trong gia tộc Malfoy cũng không cam lòng.

°_____________________°

Biệt thự Malfoy hôm nay có một vị khách đặc biệt. Vị giáo sư độc dược Hogwarts đã lâu không thấy mặt.

"Severus..." Voldemort lúc này đang đứng bên cạnh bàn khẽ vuốt ve cây đũa phép thủy tùng, đôi mặt đỏ quạch thù hận nhìn Snape, "Rất tốt,
rất tốt, xem ra mi không phải biến mất, mà là trốn đi."

"Câm miệng." Snape còn chưa nói gì, phía sau anh đã có người mở miệng, giọng nói khác hẳn lúc bình thường, cực kì lạnh lùng, gần như
không có tình cảm. Cậu bé được chọn nhô đầu ra từ phía sau vị xà vương.

"Ha... Harry Potter?! Cuối cùng ngươi cũng dám ra khỏi cái lồng của ngươi?! Chúa tể Hắc ám cho tới giờ không cần
nghe lệnh người khác, cũng không ai dám can đảm ra lệnh cho Chúa tể Hắc ám. Giờ ngươi là của ta, Potter." Màu đỏ trong con ngươi Voldemort càng đậm. Nhưng gã cũng không thể làm gì, khi hắn phát hiện Severus Snape mạnh hơn gã tưởng, thậm chí có thể đánh ngang cơ với gã.

"Nagini? Lại đây."

[Tránh xa Tom ra, xà khẩu.] Nagini bò từ góc tối của căn phòng. Thân hình to lớn bám lên cổ của Voldemort. Đôi mắt với đồng tử dọc  nhìn bọn Harry bằng ámh mắt cảnh cáo.

"Giết hắn, Nagini!" Đôi mắt đỏ của Voldemort chứa đầy tàn nhẫn và chết chóc. Nagini lao lên, bỗng nhiên thân thể nó cứng đờ, uy áp từ nữ vương xà Medusa làm nó xuất hiên cảm giác muốn thần phục.

"Không, Nagini. Người mi cần giết là hắn mới đúng." Harry Potter nở nụ cười vui vẻ nhìn về phía Voldemort đang chiến đấu cùng Severus Snape. Thân thể Nagini giật dữ dội. Nó đang dằn lại hết sức để không làm theo sự sai bảo của xà khẩu kia. Không!!! Nó phải giết con người này, theo ya của chủ nhân. Nó phải thực hiện mọi giá. Dù có chết đi chăng nữa.

"Mày thực sự rất trung thành, Nagini!" Harry im lặng nuốt ngụm máu trong cổ họng, việc Nagini phản phệ làm ma lực trong cơ thể cậu bạo động, mà Draco đang ở trong phòng bây giờ lại đang cầm thanh kiếm Gryffindor linh hoạt chém xuống. Trong lập tức, con rắn tách thành hai nửa nằm trên sàn.

Voldemort bị biến cố đột nhiên xảy ra làm hoảng sợ, "Malfoy! Mi làm sao dám? !" Ông ta phẫn nộ giơ đũa
phép lên, muốn giáo huấn Draco. Harry cười lạnh,

"Đối thủ hiện tại của mi là ta." Ánh mắt lại lo lắng nhìn về phía Draco đang được Sev lôi về phía phòng ngủ.

Voldemort quay đầu, "Đúng, để ta giết mày trước, rồi giết chúng sau!"

Hai người cùng lúc giơ đũa phép lên, cặp mắt xanh biếc của Harry bình tĩnh nhìn về phía Voldemort.

"Avada Kedavra!"

"Avada Kedavra!"

Hai ánh sáng xanh chói mắt đụng vào nhau, kích khởi hào quang rực sáng, rực rỡ.

Khi tia chớp xanh biếc đi qua nhau, lao về phía mục tiêu của mình. Voldemort ngã xuống, gương mặt còn
mang theo sự bối rối không thể tin nổi. Harry Potter khụy người xuống, vì lời nguyền chết chóc nên phần linh hồn Voldemort còn lưu lại trong vết sẹo đã biến mất. Nhưng linh hồn cậu cũng không quá tốt. Cậu có cảm giác hề tốt lành cậu biết sinh mệnh của cậu cũng đang xói mòn nhanh hơn trước.

Voldemort không ai bì kịp, sau khi chết đi, giống như một người thường, chết
đi tầm thường thế đó. Thời kì hắc ám kéo dài gần nửa thế kỷ của giới Pháp thuật, rốt cục tan đi.

Dưới sự làm chứng của Harry Potter và Albus Dumbledore, gia tộc Malfoy, Severus Snape và một số gia tộc phụ thuộc đều được phán vô tội. Lại một năm học nữa của Hogwart bắt đầu. Tất nhiên đây là việc sau này, khi tin về cái chết của Voldemort lan ra

°____________________°

Đợi đến khai giảng, Harry từ chối theo Snape trực tiếp tới trường, ngược lại yêu cầu đi tàu tốc hành đến.

"Đồ đạc của em, không biết đã bị đóng gói hay là vẫn ở đó nữa." Harry cau mày nghĩ.

Vì cuối học kỳ trước cậu đi quá vội nên đồ đạc của cậu cũng không biết thế nào.
Nếu ở lại ký túc xá thì may, nếu bị đóng gói...

Harry giật giật khóe miệng.
Cậu không cho là dượng sẽ có lòng tốt giúp cậu mang hành lý về nhà, phải biết chuyện họ gấp nhất khi đón cậu về nhà là ném "mấy thứ kỳ quái" của
cậu vào trong gầm cầu thang, tránh cho chúng xuất hiện trước mặt họ.

" Tất cả ở hầm. Tí sẽ đưa lại cho em," Snape nói, "Thật sự muốn ngồi tàu đi?"

"Anh sẽ phải họp giáo sư mà. Em ở một mình quá chán, ngồi tàu vẫn thoải mái hơn. Em sẽ ngồi trong toa, tuyệt đối không ra, thật đó." Harry ôm cổ Snape.

Draco ở bên cạnh giật giật khóe miệng, bình tĩnh uống nước trái cây của mình.
Không cần đoán, cậu đã biết cuối cùng ai là người chiến thắng.

Quả nhiên, một tiếng sau, Draco và Harry cùng ngồi ở trong toa xe dành riêng cho Malfoy cùng với Blaise và Pansy. Draco nhớ tới trước khi đi ba đỡ đầu cảnh cáo mình phải chăm sóc tốt cho vị 'mẹ đỡ đầu' cậu liền thở dài. Quả thực khi ba đỡ đầu yêu liền bắt đầu tư thế lo đi lo lại suốt ngày.

"Harry, thật là cậu sao, chừng nào cậu trở về vậy..." Vì lo lắng nhìn bạn bè khi Ron và Hermione nhận được Thần Hộ mệnh của Harry truyền tin tuy rất khó hiểu vì sao Harry không đến toa xe họ
thường ngồi, nhưng trên thực tế họ vẫn mau chóng chạy đến.

"..." Ron nói được một nửa đột nhiên nghẹn ở cổ, cậu ngơ ngác nhìn ba Slytherin ở đây, sửng sốt một chút, trước khi mọi người kip phản ứng, lớn
tiếng hét rầm lên, "Malfoy, mày làm gì ở đây!"

Draco đỡ trán thở dài. Con sóc ngu ngốc bao giờ mới khôn ra đây?!

* Đại sảnh đường.

Mọi người trong đại sảnh đường giờ đều đang đổ dồn ánh mắt vào một chỗ. Vị cứu thế chủ chỉ sau một mùa hè đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Cậu như một vầng sáng lan tỏa sự ấm áp a xung quanh làm người ta không tự giác mà cảm thấy yên lòng.

Chiếc nón phân viện đã tạo sự kinh ngạc bằng lời ca mới của nó.

"Ôi Hogwart, đã từng.
Nơi những Hufflepuff tốt bụng trung thực mà cố gắng, nơi những Ravenclaw thông minh hiếu học mà tìm hiểu sự
thật, nơi những Gryffindor dũng cảm nhiệt tình mà chân
thành, nơi các Slytherin bình tĩnh thận trọng. Đến đây đi những phù thủy tương lai của ta, đội ta lên đầu, và để ta quyết định số phận của các trò. Để ta biểu hiện thứ các trò mong muốn."

Lời ca khác với quá khứ, ngắn gọn nhưng khái quát bản chất của bốn Nhà, Harry biết, Salazar đã bắt đầu. Cậu im lặng nhìn học sinh, rất rõ ràng là được đưa tới bốn Nhà gần như cân bằng. Sau khi phân loại xong, hiệu trưởng đứng lên phát biểu.

.

.

.

"Thầy nghĩ chắc Harry cũng có một số việc cần nói với chúng ta. " Dumbledore nhìn cậu bằng ánh mắt từ ái. Harry đứng lên, tự làm cho mình một bùa tăng âm.

" Cảm ơn mọi người vì đã lo lắng cho tôi. Hôm nay, tôi ở đây để thông báo với mọi người. Voldemort dã hoàn toàn bị tiêu diệt!!!"

Cả đại sảng im lặng trong phút chốc. Sau đó bùng lên từng cơn thảng thốt và thét gào.

"Còn một điều nữa, tôi muốn các bạn biết gã, không phải là đời sau của Salazar Slytherin."

Tiếng nói vừa dứt, không
khác gì tiếng bom, nổ làm mọi người sửng sốt. Sao có thể, người kia rõ ràng biết xà
ngữ, hơn nữa nghe nói gia tộc của ông ta là một nhánh cuối cùng của Slytherin mà...

Người kia...

" Salazar Slytherin chưa từng có hậu đại. Có lẽ gã có dòng máu Slytherin nhưng không phải là đời sau của Salazar
Slytherin. Gaunt chỉ là một gia tộc nhánh của Slyrherin mà thôi. Vì vậy, Voldemort đơn thuần chỉ là một tên cặn bã đểu giả"

Ly: Các nàng nghĩ đã hết ngược?! Phát ngược cuối còn đang đợi các nàng phía sau nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net