Chương 15: Bất lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Puta Ng
Beta: Nam Thiên Vân. Nga Tiệp dư

"Tiểu thư, thật sự đã làm cho hai di nương kia bị cấm túc! Vẫn là tiểu thư lợi hại nhất!" Ánh mắt Hổ Phách lấp lánh, tiểu thư thật là thông minh!

Chỉ phân phó nàng làm một việc nho nhỏ, thế mà đã thành công. Thật là cao siêu! Đã lâu không được hầu hạ bên cạnh tiểu thư, vẫn là ở bên cạnh tiểu thư thật vui.

"Không có Hổ Phách, tiểu thư ta cũng bó tay không có cách nào." Lý Già La cười nói, có Hổ Phách bên cạnh, ngày tháng trôi qua làm cho người ta rất thư thái.

"Ha ha." Hổ Phách cười cười xin lỗi, sau đó thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người làm sao biết Đại Mạo nhất định sẽ nói cho Vân mụ mụ, lỡ như nàng ta kể cả nô tỳ ra, không phải hỏng chuyện sao?"

Lý Già La đáp: "Trong mắt các nàng, ngươi là người của phu nhân, ta chẳng qua chỉ mới tới đây, tình cảm với ta không sâu, mà ngươi ở cùng Đại Mạo đã ba năm, vô tình trong lúc nói chuyện, chỉ cần vờ như lỡ lời, nhất định nàng ta sẽ nghe lọt." Trên đường đến đây, Lý Già La đã phát hiện ra Đại Mạo này là người có dã tâm.

Về chuyện Vân mụ mụ muốn Đại Mạo làm con dâu, lời đồn đãi này cũng không ít người biết, kết quả khi ở trên đường, Lý Già La phát hiện con trai của Vân mụ mụ và Tử Đằng lén lút liếc mắt đưa tình, Tử Đằng này, nâng cao đạp thấp, ngoài mặt cùng Đại Mạo tỷ tỷ muội muội thân thiết, nàng ta dĩ nhiên biết tính toán của Vân mụ mụ, nhưng lại không từ chối sự tiếp cận của con trai Vân mụ mụ.

Đại Mạo kiêu căng tự mãn, đương nhiên muốn được Vân thị coi trọng, mà Vân mụ mụ là người thân cận nhất bên cạnh Vân thị, nay bởi vì chuyện với con trai Vân mụ mụ, Đại Mạo phải chịu thiệt, cho nên Đại Mạo dễ dàng nhận chuyện tốt này, cơ hội tốt như vậy nàng ta sẽ không bỏ qua, lại nói đây là chuyện tốt, không phải chịu trách nhiệm với người khác, Hổ Phách tùy ý nói một câu, đều đã tan thành mây khói.

Về phần cãi vã ở phòng bếp, là đương gia chủ mẫu, Vân thị hoàn thành một chuyện nhỏ như vậy, vẫn là dễ như trở bàn tay.

Võ lão thái thái bên kia, lại thích bày ra vẻ bề trên, thấy chuyện bất bình của Vân thị, bà tất nhiên muốn ra mặt, thể hiện bản thân cao hơn Vân thị một bậc, cũng tiện chèn ép Vân thị - người con dâu xuất thân giàu có này, đương nhiên, điều kiện tiên quyết trong chuyện đó là không tổn hại đến hai đứa cháu còn chưa chào đời của bà ta, cấm túc không phải là phương pháp tốt nhất sao?

Đây cũng là điều Vân thị muốn nhìn thấy, mà chắc chắn Vân thị cũng đã thu mua người bên cạnh Võ lão thái thái, ngầm nhắc nhở một chút, Võ lão thái thái liền đem chủ ý này chiếm làm của riêng.

Nguyễn thị nghe được hai di nương đại phòng bị cấm túc, còn cảm thấy đáng tiếc, sao không động thủ đánh nhau, tốt nhất là hai người đều sinh non đi.

Lão thái thái tuy rằng ưu ái nhị phòng, nhưng đến cùng vẫn hi vọng con trai lớn có đứa con trai của mình.

Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình cảm thấy cấm túc Lưu di nương và Hồ di nương vẫn còn thoải mái cho các nàng. Vốn nàng muốn tìm một cơ hội, làm cho bụng hai người xảy ra một chút vấn đề, tốt nhất có liên quan đến Võ Uyển Trinh, như vậy chính là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng bây giờ còn chưa có cơ hội, chỉ có thể oán giận Vân thị, lão thái thái bên kia quá nuông chiều bọn họ!

Trong lòng Võ Uyển Đình, hai người phụ nữ kia chẳng qua chỉ xuất thân nha hoàn thấp hèn, làm sao có tư cách sinh ra em trai mình? Hơn nữa hai người này ỷ vào có thai, lại dám lớn tiếng, thật là đáng ăn đòn!

Võ Uyển Đình cũng không có tình cảm tốt với ma ma từ trong cung tới kia, người phụ nữ kia mỗi ngày đều nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu, đối với Võ Uyển Trinh lại vô cùng ân cần thân thiết, không biết Võ Uyên Trinh này nghèo rớt mồng tơi sao?

Bỏ tiền ra mời ma ma này là mẹ ruột của mình đấy, không phân biệt được chủ thứ sao!

Tóm lại, Võ Uyển Đình mọi mặt đều không hài lòng, nàng phải nhịn, đợi đến khi tuyển tú nhất định phải bộc lộ tài năng, sau đó đè bẹp Võ Uyển Trinh dưới chân.

Người Võ gia cuối cùng cũng an tâm, rất nhanh đã đến cuối năm, tên của Võ Uyển Trinh trước đó đã được viết vào gia phả, cho nên không cần phải viết thêm lần nữa. Thật ra, Võ gia bắt đầu phát đạt từ Võ Chính Đạo, thực tế tổ tiên mấy đời đều đã mất, nói là gia phả nhưng thật sự là chỉ có vài tờ giấy, thế nhưng Võ Chính Đạo đã phải tốn rất nhiều thời gian mới viết thành, ở quê nhà hắn cũng còn người nhà họ Võ, số đàn ông không nhiều, mãi đến thế hệ Võ Chính Đạo, mới có được hai người con trai, Võ Chính Đạo vắt hết óc, mới viết ra được mấy đời lên trên sổ, căn bản không cần nhìn kỹ .

Ngay cả từ đường cũng không có, chung quy nơi này chỉ là nơi Võ Chính Đạo làm quan, vì thế Lý Già La không cần đi bái tổ tông, Võ lão thái thái còn bắt chước quy củ của nhà giàu, con gái không thể đi tế bái bài vị tổ tông, chỉ có con trai mới được, cho nên Võ Chính Đạo chỉ mang theo mấy người đàn ông nhị phòng vào trong căn phòng nhỏ có bày mấy bài vị quỳ lạy.

Lúc này, Nguyễn thị vô cùng vui sướng, bởi vì đám con trai đều là từ nhị phòng bọn họ.

Đêm trừ tịch, Võ lão thái thái không nỡ để Đại tiểu thư xa khỏi bà, trực tiếp mang theo bên mình nửa bước không rời, sau đó Nguyễn thị liền bắt đầu khen, nói Đại tiểu thư hành lễ thuần thục đến nhường nào, hàng ngày học vất vả ra sao, tóm lại, lời nói dễ nghe không mất tiền, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Võ Uyển Đình nhìn cả nhà nhị phòng đều vây quanh Võ Uyển Trinh, trong lòng liền thấy khó chịu, nhưng qua một hồi, cũng chịu đựng không bộc phát ra.

Trong đêm trừ tịch, Lý Già La cảm thấy trừ tịch ở Võ gia tuy rằng có nhiều đồ ăn phong phú trên mặt bàn, nhưng vẫn không thể sánh bằng khi nàng ở cùng với thím Tiền trước kia, so ra còn kém trừ tịch trong nhà Tiểu Bảo, khi đó, tuy rằng chỉ có vài món ăn, nhưng mọi người đều thật lòng đối đãi với nhau, khuôn mặt tươi cười của mỗi người đều vô cùng chân thành, không giống gia đình này, kể cả khi cười cũng giống như mang theo mặt nạ, thật giả dối!

Khi bọn họ vui vẻ, chắc chắn sẽ không nghĩ là bọn họ đang làm trái lương tâm.

Thím Tiền tự mình hầu hạ một nhà già trẻ, để chồng mình đi thi, kết quả lại nhận về kết cục thảm như vậy, hai mẹ con đều bệnh chết, thế nhưng có ai quan tâm mẹ con họ?

Nếu Võ gia này thật sự có chút quan tâm họ, thì sẽ không có chuyện không biết Võ Uyển Trinh thật lớn lên trông như thế nào.

Tuy rằng Lý Già La cũng là lợi dụng điểm này, nhưng trong lòng sao lại không cảm thấy tiếc nuối cho thím Tiền?

Tiểu Bảo lúc này đang học, hắn muốn giữ đạo hiếu, cho nên không đến, trong phủ lấy cho hắn một bàn đồ ăn, Lý Già La bình thường sai Hổ Phách đi qua nhìn Tiểu Bảo, Tiểu Bảo có đôi khi cũng nhân lúc không ai để ý, lặng lẽ chạy đến Tứ Quý hiên tìm Lý Già La.

Hắn biết Lý Già La muốn tham gia tuyển tú, Tiền Tiểu Bảo lúc ấy liền muốn mang Lý Già La lặng lẽ rời đi, hắn chỉ biết người Võ gia này không có lòng tốt, đón người về nhà, chẳng qua là có mục đích, nay còn muốn đưa biểu tỷ hắn vào cung, nói tiến cung trăm lợi ngàn lợi, nhưng nghe nói tiến cung, đến người thân cũng không được gặp, vậy cũng gọi là tốt sao?

Dù cho biểu tỷ nói rất nhiều với Tiền Tiểu Bảo, hắn chỉ biết, mình không khuyên được biểu tỷ .

Biểu tỷ nói với hắn, cho dù không tiến cung, người trong phủ này cũng sẽ đem nàng đi làm tiểu thiếp của người khác, đều là như vậy, còn không bằng cố gắng tiến cung, cho dù chỉ được ban cho cấp bậc thấp nhất, cũng là người trong cung, người Võ gia sẽ không dám bất kính với bài vị của mẹ nàng.

Tiền Tiểu Bảo biết trong lòng biểu tỷ coi trọng nhất là cô, lời này hắn chỉ giữ trong lòng.

"Giả như chúng ta ra ngoài, người Võ gia cũng có thể tìm đến, địa phận Trác Trâu này, là Võ Đại lão gia nắm quyền, chúng ta không có giấy thông hành, đến nơi nào cũng không được cho vào thành, giấy chứng minh thân phận cũng không có, kể cả có chạy đến nông thôn, cũng không ai cho chúng ta chỗ dung thân, huống hồ, Võ gia bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy, làm sao có khả năng cho phép chúng ta chạy trốn? Cho nên chúng ta không thể chạy thoát, thuận theo tự nhiên đi, ngươi cẩn thận, mọi thứ đều sẽ ổn thôi." Tiền Tiểu Bảo lại một lần nữa cảm thấy mình còn quá nhỏ, nên đành bất lực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net