Quang minh thánh tử là bạch liên hoa (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chuyện ồn ào bên phía Tinh Linh tộc hoàn toàn không hề đến tai Lâm Mặc cùng thần Hắc Ám. Hai người họ chỉ ôm cây đợi thỏ, chờ tới thời điểm thích hợp thì cướp lấy quả sinh mệnh từ gã ma pháp sư vong linh kia.

Nói theo cách giải thích của Lâm Mặc, tùy tiện xông vào Tinh Linh tộc vừa phiền toái, lại tự dưng kết thù với cả tộc. Còn không bằng để tên Mashuu cùng gã ma pháp sư kia gánh chịu tất cả, bọn họ ung dung ở phía sau hưởng lợi.

Thần Hắc Ám thật không hổ là kẻ khiến cho Long tộc bước đến bờ vực diệt tộc, đối với loại chuyện trộm cắp này vừa nghe đã hiểu, thái độ chuyên nghiệp mười phần.

Bởi vì không dám lơ là, cả hai chỉ có thể trú tạm tại một hang động gần đó theo dõi sát sao hành tung của tên ma pháp sư vong linh. Lâm Mặc đã quen cảnh ăn bờ ngủ bụi, chỉ cần không phải hứng mưa chịu gió đã đủ tốt lắm rồi. Nhưng thần Hắc Ám đối với điều kiện sống hiện tại bất mãn hết sức, càng thêm ủy khuất cho tiểu nô lệ nhà hắn.

"Cực khổ ngươi rồi. Đợi đến khi ta lấy về được thân thể, nhất định sẽ bù đắp lại." Thần Hắc Ám nghiêm túc nói, "Quyền lực, tài phú, trường sinh bất lão,... vô luận là thứ gì ta cũng sẽ cho ngươi cả."

Lâm Mặc ném một khúc củi vào đống lửa, đối với những đề nghị mê người đó lại hoàn toàn không chút động tâm: "Không cần."

Thần Hắc Ám thấy đối phương chẳng kích động gì cả, trong lòng có hơi hụt hẫng, áp sát lại gần ôm cậu vào ngực: "Thế nói thử xem, Eclipse của ta muốn gì?"

"Ta chỉ muốn ở bên ngài vĩnh viễn thôi." Lâm Mặc đáp, trong giọng nói mang theo chút ưu thương nhàn nhạt.

Đáng tiếc thần Hắc Ám không chú ý tới, chỉ nghe tiểu nô lệ bày tỏ như thế với mình, liền hết sức vui vẻ hôn một ngụm: "Đó là đương nhiên. Ngươi vĩnh viễn là của ta, cho dù sau này ngươi có chán ghét ta cũng không buông tha ngươi."

Trong hang động ăm u, ánh lửa lách tách bập bùng như nguồn sáng duy nhất, phản chiếu lên vách đó bóng hình hai con người đang hòa làm một với nhau.

Lâm Mặc đột nhiên lên tiếng: "Chủ nhân, chúng ta làm đi."

Thần Hắc Ám không ngờ tiểu nô lệ đột nhiên phát biểu như vậy, sau khi kinh ngạc trôi qua chính là biểu tình bất đắc dĩ: "Đợi sau khi ta khôi phục thần thể, hóa giải lời nguyền xong rồi, ngươi muốn rời giường cũng không có khả năng."

Lâm Mặc đương nhiên biết thời điểm tốt nhất chính là chờ đợi cho đến khi lời nguyền được hóa giải, nhưng không hiểu sao trong lòng cậu như có một dự cảm không lành, rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra tốt đẹp như cậu mong muốn. Vì thế lần đầu tiên trong hơn một năm qua, Lâm Mặc không thuận theo đề nghị của thần Hắc Ám, lại cắn môi khẩn cầu: "Chỉ một lần thôi, nếu như có chuyện gì không ổn chúng ta sẽ dừng ngay tức khắc... Ngài..."

Người yêu ở trong lòng nói ra những lời như vậy, thần Hắc Ám nếu không nổi lên phản ứng thì thật không còn là nam nhân. Dục hỏa vốn đã khó khăn áp chế lại lần nửa nổi lên, mồ hôi lạnh trên trán tuôn xuống gắt gao kiềm chề ham muốn đè cậu ra ăn sạch ngay tại chỗ.

"Eclipse, ngươi không biết mình đang nói gì cả. Mau đi ngủ."

"Ta biết chính mình đang nói gì!" Lâm Mặc nôn nóng, ngay cả lúc nói chuyện cũng quên mất sự bình tĩnh, "Ta chính là muốn làm với ngài!"

Nếu thật sự mọi chuyện không xảy ra như mong muốn... Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra... Như vậy Lâm Mặc thật sự hy vọng bản thân có thể lưu lại thứ gì đó để an ủi hắn.

Thần Hắc Ám vẫn không màng đến yêu cầu của cậu, Lâm Mặc quả thực buồn bực đến sắp khóc, đứng phắt dậy từ trong lòng hắn bước thẳng ra khỏi hang động: "Ngài không muốn làm, ta liền đi tìm người khác... Ngô!"

Lời còn chưa nói xong, lửa giận đã bừng cháy ngập tràn tâm trí thần Hắc Ám. Hắn thô bạo kéo cậu lại, đè bên dưới thân mình, một tay bóp chặt cằm cậu: "Ngươi vừa nói cái gì?! Ai cho phép ngươi làm như vậy?!"

Bị bóp đến đau, nước mắt của Lâm Mặc không nhịn được tràn ra: "Ta chẳng qua là muốn cùng ngài một hồi giao hoan, tại sao ngài lại không chấp nhận..."

Nhìn cảnh tượng này, bàn tay đang nắm cằm của thần Hắc Ám hơi thả lỏng ra, một cỗ bất lực từ trong lòng hắn trào dâng không thể nào miêu tả: "Chỉ còn vài ngày nữa mọi chuyện sẽ kết thúc, ngươi không thể kiên nhẫn hơn chút sao?"

Trong mắt hắn, tiểu nô lệ chính là đang làm nũng, được sủng sinh kiêu vô lý không thôi, bằng không vì sao còn đang yên đang lành lại đòi hỏi chuyện này. Tuy rằng thỉnh thoảng cậu làm như vậy cũng là một loại tình thú đối với hắn, nhưng chuyện này chính là lửa đốt cháy nhà, không đùa giỡn được.

"Ta sợ hãi." Lâm Mặc ở bên dưới hắn run rẩy nói, "Nếu như có chuyện gì không may xảy ra... Như vậy..."

"Câm miệng!" Thần Hắc Ám quát to, nhận ra dường như bản thân có chút lớn tiếng, thần sắc hơi bất đắc dĩ, giọng điệu cũng nhẹ đi vài phần: "Không được nói những chuyện xui xẻo như vừa rồi."

"Nhưng..." Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của thần Hắc Ám, Lâm Mặc không dám nói tiếp lời khi nãy nữa, đành chuyển sang phương hướng khác, "Một năm nay chúng ta vẫn luôn bình an, lời nguyền đó chưa chắc sẽ hiệu nghiệm khi... khi làm việc ấy..."

Thần Hắc Ám có khó chịu không? Câu trả lời đương nhiên là có! Nếu tiểu nô lệ nghẹn một thì hắn đây nghẹn đến mười! Một năm qua, không lúc nào hắn không đấu tranh giữa việc tiến đến thêm một bước cuối cùng. Chỉ cần nhìn tiểu nô lệ lắc lư trước mặt mỗi ngày, ngọn lửa trong lòng hắn đã muốn thiêu đốt tất cả thành tro bụi. Tâm trí hắn phải kiên định hết sức mới có thể nhịn được đến bây giờ.

Nhưng khi còn cách thành công một bước cuối cùng, con người vẫn luôn dễ sa ngã. Một giọng nói trong đầu thần Hắc Ám đang cố huyễn hoặc hắn, cứ làm đi, sẽ chẳng sao cả. Không phải bọn họ vẫn luôn giúp nhau thoải mái đấy sao? Chẳng có gì xảy ra, như vậy dù hắn có cùng cậu hòa thành một thể, lời nguyền cũng chưa chắc ứng nghiệm được.

Môi thần Hắc Ám mất tự chủ ngậm lấy cánh môi mềm mại phớt hồng kia, mút nhẹ, sau đó như muốn tàn nhẫn cắn mạnh một cái, cuối cùng lại không nỡ chỉ dùng răng cọ qua.

"Đây là ngươi tự tìm lấy."

Đã nhiều lần giúp nhau tuốt, trên người tiểu nô lệ có những chỗ mẫn cảm nào thần Hắc Ám đều biết rõ. Hắn dùng hai tay trêu ghẹo nhũ hoa của cậu, nắm kéo mạnh, khiến Lâm Mặc giật nảy cả người, tiếng rên rỉ không tự chủ được tuôn ra khỏi miệng.

"Đọc Hắc Ám quỷ kinh."

Ánh mắt Lâm Mặc nhìn hắn sững sờ, tựa hồ không hiểu cái loại tình huống này còn đi đọc kinh với chả sách gì nữa. Không lẽ chơi nhiều quá nên nghiện luôn rồi sao?

Thần Hắc Ám vô cùng bất đắc dĩ giải thích: "Hắc Ám quỷ kinh mang theo sức mạnh của ta, sẽ giúp ta chống đỡ được lý trí."

Bằng không vì sao lần nào hắn cũng chọn thời điểm tiểu nô lệ đọc kinh cầu nguyện mà thân mật. Tình thú đương nhiên có, nhưng lý do lớn hơn vẫn là vì quỷ kinh của hắn sẽ giúp hắn kéo về nếu hắn đột nhiên đánh mất lý trí.

Tuy rằng không biết nếu thật sự sa vào loại chuyện lạc thú mê người kia, quỷ kinh có còn khiến hắn quay đầu nổi hay không...

Lâm Mặc nghe lời giải thích như tỉnh ngộ, vội vã niệm: "Nhân danh thần Hắc Ám tại thượng, biểu tượng của diệt vong và kết thúc, ta quỳ xuống... Ân!"

Tiểu Mặc Mặc run rẩy đứng dậy trong tay đối phương, thần Hắc Ám vẫn không hề để tâm, nhẹ nhàng gảy gảy: "Tiếp tục."

Biết rõ tránh không được, Lâm Mặc chỉ có thể nghẹn ngào tụng tiếp: "... Ta quỳ xuống dưới chân chủ nhân, cầu xin ngài nghe thấy những lời nguyện cầu... Ưm... a... cầu này..."

Bên dưới thật khó chịu muốn bắn, nhưng thần Hắc Ám bất mãn tỏ vẻ muốn cả hai đến cùng lúc, cho nên Lâm Mặc ngoài nhịn ra thì vẫn chỉ có thể nhịn.

Ngón tay của hắn đã bắt đầu di chuyển xuống dưới, sờ đến hậu huyệt co lại, màu hồng sẫm bên trong lấp ló như dụ hoặc nhân tâm, khiến ánh mắt của hắn tối sầm xuống.

Lần trước xảy ra chuyện, hắn bị lời nguyền điều khiển, cho nên ký ức có hơi mơ hồ, hoàn toàn không nhớ rõ từng bước một. Vì vậy nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên thực hành, thần Hắc Ám rất khẩn trương đưa một ngón tay vào bên trong thăm dò.

Bị dị vật xâm nhập, hậu huyệt theo bản năng co lại thít chặt. Thần Hắc Ám thật muốn nổ tung, ngón tay lạnh lẽo hơi cử động, ngoài miệng ra lệnh: "Thả lỏng."

Lâm Mặc không phải tiểu xử nam mới vào nghề, đương nhiên biết làm thế nào để bản thân ít chịu khổ nhất, lập tức nghe theo lời buông lỏng ra, miệng vẫn không thể ngừng đọc: "... Ân... nga... Đối diện là địa ngục, chúng ta tiến vào... ưm... tiến vào... a... tiến vào..."

Gân trán thần Hắc Ám đã nổi lên, hai mắt đỏ bừng quát to: "Ta không có viết nhiều từ 'tiến vào' như vậy!"

Này còn không phải trắng trợn dụ dỗ hắn sao! Gấp gáp đến như vậy, tiểu nô lệ đây thật dâm đãng!

Lâm Mặc khóc không ra nước mắt, bị thứ bên dưới kích thích lại còn phải ngồi nhớ lại từng câu chữ trong quỷ kinh, ai mà đọc cho lưu loát mạch lạc được chứ!

Ngón tay thứ hai cũng đã len lỏi vào trong, thành công xâm nhập. Khác với ngón đầu tiên, lần này cúc hoa không quá phản ứng bài xích, rất nhanh liền tiếp nhận.

Kế sau đó là ngón thứ ba, cũng theo chân hai ngón kia mà thuận lợi tiến vào hậu huyệt. Ba ngón tay có chút căng, Lâm Mặc cũng cảm nhận rõ ràng được chúng đang di chuyển từ từ để làm bước chuẩn bị.

Kế sau đó, ba ngón tay rút ra, bên dưới một mảnh trống vắng, mà cự vật liền theo đó kề sát ngay cửa động.

Thần Hắc Ám lo lắng có thể làm cậu bị thương, cho nên không vội vã, ngược lại chậm rãi tiến vào.

Nhưng thử thách chông gai trên đời thật sự nhiều, khiến đạo tâm của hắn lung lay muốn đổ.

"... A... Ác quỷ tiến sát... ưm... dụ dỗ... 'Nhanh lên... mau nhanh chóng tới đây... ân... nhanh...'"

Thần Hắc Ám: "... Ngươi đừng có câu dẫn ta nữa! Ta sẽ không khống chế được mất!"

Lâm Mặc cảm thấy bản thân vô tội vô cùng, thút thít nói: "Trên quỷ kinh của ngài viết như vậy mà... ngô..."

"Ai cho ngươi nói chuyện! Tiếp tục đọc!"

Lần đầu tiên trong đời thần Hắc Ám sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là bê đá đập chân chính bản thân.

Dã thú hoàn toàn tiến vào trong, kéo căng đến độ các nếp gấp bên trong hậu huyệt đều giãn ra. Sau đó eo hắn bắt đầu cử động ra vào, tất nhiên, động tác vẫn hết sức kiên nhẫn...

"A... Thật to... thật nóng... nóng a... thiêu đốt cả linh hồn... ưm... a..."

"Ngươi mở miệng sao toàn những lời không đàng hoàng vậy!" Thần Hắc Ám kiềm chế không nổi lỡ thúc mạnh một phát, cự vật đâm sâu bên trong, tiếng rên cũng theo đó vút cao.

"Hức... Là do quỷ kinh của ngài viết như vậy mà..." Lâm Mặc oan uổng không thôi.

Thần Hắc Ám: "... Đọc tiếp!"

Ngươi đúng là cái đồ muộn tao, trong ngoài bất nhất không có lương tâm! Lâm Mặc khóc hu hu chỉ có thể tiếp tục đọc.

Động tác bên dưới của thần Hắc Ám ngày càng nhanh, thân thể Lâm Mặc cong lên, cần cổ ngửa ra sau, mồ hôi rơi xuống lấm tấm, tiếng rên ngày càng nhiều có xu hướng át cả tiếng kinh.

"Ngô... Ân... Chà đạp... chà đạp... ưm a... ta... ân... Trừng phạt... trừng phạt... ân... trừng... ưm..."

Đồng tử hai mắt thần Hắc Ám đỏ rực, chỉ hận không thể thao chết tiểu nô lệ của hắn! Quả nhiên là thứ tiểu yêu tinh dâm đãng, ngay cả đọc kinh cũng không quên câu dẫn hắn!

Thật giống như ai đó đã quên kinh này kẻ nào soạn, lại là kẻ nào bắt cậu phải đọc.

Một tay của hắn nhào nặn cái mông tròn lại vểnh của tiểu nô lệ, cảm thấy thuận tay vô cùng, yêu thích không thôi vỗ mạnh một phát, tiếng vang "Bốp!" thanh thúy vang lên trong không gian tĩnh lặng giữa những tiếng ba ba cùng ưm a.

Một tiếng gầm nhẹ, dã thú liền phóng thích, mà tiểu Mặc Mặc cũng được giải thoát khỏi ma trảo, tự do phun trào. Lâm Mặc kêu to một tiếng, sau đó cả người mềm oặt xuống, thở hồng hộc không thôi.

Tên này còn chưa khôi phục thần thể, sức bền đã kinh khủng đến như thế, một khi khôi phục xong sẽ còn như thế nào đây? Trong đầu Lâm Mặc đột nhiên hiện lên hình ảnh hoa cúc tàn, ưu thương rơi trên đất...

Thần Hắc Ám vẫn chưa vội rút ra, ôm lấy tiểu nô lệ toàn thân ướt đẫm, trong ánh mắt chỉ toàn ôn nhu, đặt trán hai người kề sát nhau. Nguyên tố bóng tối trong người họ theo đó mà lưu chuyển từng vòng, Lâm Mặc nhận ra cơn đau dường như giảm đi rất nhiều, ngay cả hô hấp cũng không còn dồn dập như khi nãy.

"Thoải mái a." Cậu cọ cọ đầu vào lồng ngực đối phương.

Động tác này khiến đại huynh đệ bên dưới có xu hướng muốn phồng lên lần nữa. Thần Hắc Ám hai mắt đỏ hồng, giọng nói nghẹn đến không tả nổi: "Sau khi khôi phục được thần thể ta nhất định phải làm chết ngươi!"

Lâm Mặc nghe mà rợn sống lưng, bỗng dưng có cảm giác cúc hoa run rẩy, một tương lai không mấy tươi sáng đang dần dần tiến đến...

Tuy rằng lần hoan ái vừa rồi nguyền rủa cũng không đột nhiên nhảy ra như lần trước, nhưng tâm đề phòng của thần Hắc Ám vẫn rất nặng, cho nên hắn không đòi hỏi thêm, ngược lại còn tẩy rửa sạch sẽ cho tiểu nô lệ ôm cậu đi ngủ.

Mashuu đúng là không làm Lâm Mặc thất vọng, hôm trước vừa mắng chửi buộc tội Andrew ăn cắp quá sinh mệnh, ngay tối hôm sau liền lén lút mang quả sinh mệnh đi gặp ma pháp sư vong linh.

Quả sinh mệnh toàn thân một màu xanh biếc, to không hơn quả trứng bồ câu, xung quanh lượn lờ tản ra khí tức nguyên tố hệ mộc. Ma pháp sư vong linh kia vừa thấy, tâm liền động đậy, hai mắt cơ hồ tỏa sáng. Nhưng gã chưa kịp chộp lấy, Mashuu đã lùi về phía sau.

"Chậm đã." Mashuu cau mày nói, "Trước khi ta nắm quyền trong tay, ngươi đừng mơ lấy được thứ này."

"Được rồi." Đã chân chính nhìn thấy quả sinh mệnh, thái độ ma pháp sư vong linh kia tốt hơn hẳn.

Gã lấy trong túi ra một con rối gỗ, đưa cho Mashuu: "Cầm lấy. Chỉ cần lấy tóc và máu của kẻ ngươi muốn điều khiển, sau đó vẽ trận pháp bằng chính máu của ngươi liền có thể tùy ý sai khiến hắn. Cho dù ngươi có bảo hắn đi chết hắn cũng không kháng cự được."

Để làm chứng, gã búng tay một cái, từ trong hang động bước ra một nam nhân trung niên, ánh mắt lờ đờ như mộng du. Lâm Mặc quan sát gã mấy ngày nay, biết được đây là một dân thường xấu số bị gã bắt để làm chuột thí nghiệm. Tuy rằng trong lòng phản đối, nhưng cậu cũng biết mình không thể can thiệp vào. Đây là một thế giới đã có sẵn quỹ đạo, lý do những người này tồn tại đều vì vận hành thế giới đó, cho dù cậu có thể cứu người này, cũng không đảm bảo sẽ không gián tiếp giết một người khác.

Huống hồ bọn họ chỉ là dữ liệu máy tính, bọn họ không thực sự "chết", sau khi thế giới đến hồi kết thúc mọi thứ sẽ quay trở về điểm bắt đầu, ký ức của họ cũng theo đó mà reset lại.

Theo những mệnh lệnh gã ma pháp sư vong linh đưa ra, nam nhân bắt đầu mơ hồ làm theo, hết nhảy nhót uốn éo lại tự nói lảm nhảm. Cuối cùng, gã quát một tiếng "Tự sát!", hai mắt nam nhân đỏ ngầu không màng tất cả đập đầu vào thân cây gần nhất cho đến khi chết mới thôi.

Cảnh tượng này quá máu me bạo lực, thần Hắc Ám lo lắng để cho tiểu nô lệ nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm linh của cậu, liền dùng tay vội vàng che lại, ngay cả sau khi tên kia chết rồi vẫn không buông ra.

Mashuu dường như đối với tất cả không hề lộ ra sợ hãi, trái lại trong mắt nhiều thêm một tia hưng phấn. Ánh mắt y nhìn rối gỗ trên tay ma pháp sư vong linh tỏa sáng không thua kém gì cách gã nhìn quả sinh mệnh, sau đó tối sầm xuống, lạnh giọng: "Một rối gỗ chỉ điều khiển được một người, vẫn không đủ."

Tinh Linh tộc hiện tại không có vương, toàn bộ việc lớn nhỏ trong tộc đều do tam đại trưởng lão tiếp quản. Coi như y có thể thành công điều khiển một trong số đó, hai kẻ còn lại vẫn đủ để áp chế ngược lại.

Đấy còn chưa kể tới đông đảo tộc nhân... Giả như việc này bại lộ, dù y có khống chế được cả ba trưởng lão, đám tinh linh ngu ngốc kia vẫn sẽ tìm cách chống đối.

"Ngươi nghĩ điều khiển một người dễ dàng lắm sao?" Ma pháp sư vong linh cười gằn trước sự thiếu hiểu biết của Mashuu, "Đối tượng thực lực càng cao, ngươi càng tốn nhiều ma pháp cùng thần trí để điều khiển, vì vậy tốt nhất chỉ nên áp dụng thứ này đối với những kẻ có thực lực thấp hơn hoặc ngang bằng ngươi. Nếu đối phương cũng là ma pháp sư, như vậy một con rối đủ vắt kiệt ngươi rồi."

"Thật vô dụng, nếu như vậy ta chừng nào mới có cơ hội thượng vị ở Tinh Linh tộc?!" Mashuu tức giận nói.

Y không tính là ngu, kế sách dùng con rối này để đoạt quyền, y đương nhiên nghĩ ra. Nhưng việc này tốn quá nhiều thời gian, mà thời gian càng dài biến số càng nhiều, ai biết được còn có chuyện gì xảy ra hay không. Hơn nữa nếu phải đợi lâu như vậy, vài trăm năm sau các trưởng lão chết đi, y là kẻ mạnh nhất trong tộc cũng được tôn lên vị trí trưởng lão, còn cần thứ giẻ rách này để làm gì!

"Nếu ngươi không còn thứ gì tốt hơn, giao dịch này xem như kết thúc tại đây."

Ma pháp sư vong linh đương nhiên không muốn chịu lỗ, nhưng sức hấp dẫn của quả sinh mệnh đối với gã quá lớn, gã đành cắn răng lấy ra át chủ bài của mình: "Ta vẫn còn một món khác."

Từ trong tay gã xuất hiện một tảng đá nhỏ màu đen, xung quanh như bao phủ một làn sát khí kỳ dị.

"Đây là Khóa Hồn Thạch, có thể dùng để giam giữ hồn phách của nhiều người. Những kẻ bị Khóa Hồn Thạch hút hồn sẽ trở thành con rối sống không hơn." Nói tới đây, gã hít một hơi giải thích tiếp, "Bất quá những con rối này trí tuệ rất thấp, khả năng hiểu mệnh lệnh kém hơn con rối kia nhiều, dùng để chế tạo quân đội thì tốt, có điều không thể sai khiến chúng làm những việc rắc rối tỉ mỉ."

Nếu chỉ một viên Khóa Hồn Thạch hay một con rối gỗ, Mashuu có lẽ chưa vừa ý. Nhưng kết hợp cả hai thứ này lại, chẳng khác gì sức mạnh tăng lên gấp đôi, y lập tức vừa lòng vô cùng.

"Đồng ý!" Mashuu kiên định đáp, một tay cầm lấy những thứ tà đạo kia một tay ném quả sinh mệnh về phía ma pháp sư vong linh.

Trong mắt thế nhân, quả sinh mệnh chính là bảo vật ngàn năm khó cầu, dù dùng tiền cũng mua không được. Nhưng đối với một tinh linh lớn lên trong Tinh Linh tộc từ nhỏ như Mashuu, quả sinh mệnh này chỉ dùng làm vật trang trí là chính, qua ngàn năm mẫu thụ lại tạo ra một quả mới, đối với tinh linh tộc tuổi thọ trung bình tám trăm tới một ngàn năm bất quá chẳng qua một đời người. Hơn nữa y có lòng tự tin rằng dưới sự thống trị của y, Tinh Linh tộc khẳng định có thể quật khởi, toàn bộ tộc nhân bọn họ không cần sợ hãi mẫu thụ gặp nguy cơ gì.

Con rối này, Mashuu dự định dùng nó lên Andrew, khiến y nhận tội ăn cắp quả sinh mệnh về phía mình, vừa tẩy sạch tội danh cho bản thân lại xử lý xong tên tạp chủng kia, quả thực nhất cữ lưỡng tiện. Còn Khóa Hồn Thạch này, y sẽ dùng với các trưởng lão, trở thành kẻ nắm quyền sau lưng!

Đáng tiếc Mashuu không biết trước rằng y không những không thành công điều khiển Andrew, trái lại còn bị Andrew phát hiện ra mưu đồ của mình, âm mưu vỡ nát từ trong trứng nước. Mà người duy nhất biết điều này là Lâm Mặc lại không hề có ý định báo cho đối phương.

Tiễn Mashuu rời đi, gã ma pháp sư vong linh lòng đau như cắt. Hai thứ kia chính là bảo bối gã dành ra trăm năm mới luyện thành a! Nhưng nghĩ tới trong tay chính là quả sinh mệnh có thể cải tử hoàn sinh, thậm chí tiến cấp không gây ảnh hưởng, tâm lý gã liền dịu lại.

Có điều gã còn chưa kịp thu dọn rời đi, một luồng nguyên tố bóng tối mạnh mẽ ập đến đánh vào lục phủ ngũ tạng. Ma pháp sư vong linh tự nhận bản thân quen thuộc với nguyên tố bóng tối nhất, thế nhưng chịu một chưởng bất ngờ này không chống cự nổi, sắc mặt tái xanh phun ra một búng máu, đồng tử trợn trắng, một câu cũng chưa kịp nói liền đoạn khí mà chết.

"Ngài ra tay cũng đủ tàn nhẫn." Lâm Mặc bước ra từ chỗ tối, tiến lên kiểm tra cái xác của gã.

Thần Hắc Ám hừ lạnh, công dụng của gã không còn, giữ gã sống sót để làm gì? Về điểm này Lâm Mặc hoàn toàn đồng ý. Nhân vật phản diện thường hay thất bại chính là do thời khắc mấu chốt lảm nhảm quá nhiều, suốt ngày tỏ vẻ bản thân ta đây mạnh nhất nên khinh thường đối thủ chơi trò mèo vờn chuột, rốt cuộc lại bị nhân vật chính cắn ngược lại. Cho nên đối với hành động lần này của thần Hắc Ám, cậu không hề cảm thấy hắn quá tàn nhẫn hay độc ác gì.

Bất quá tay cậu còn chưa kịp chạm tới, thần Hắc Ám đã kéo cậu trở lại, nhíu mày nói: "Bẩn, đừng chạm."

Hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net