Chương 19. Đối tác làm việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19. Đối tác làm việc

Lúc Lâm Dục Thư chuẩn bị hoàn tất công việc của mình, cậu nhìn thoáng qua tin nhắn trên Wechat, phát hiện Tống Khải Minh đã đi đến đường đua, lúc thì giúp người này điều chỉnh bộ giảm xóc, lúc thì giúp người kia đổi khí thải, người trong nhóm đồng loạt spam "Đại thần hạ phàm".

Vị đại thần này thật đúng là rảnh rỗi.

Lâm Dục Thư không tham gia cuộc vui mà trực tiếp trở về nhà, nhân viên cấp dưới đưa ra phương án dự toán kinh phí nghiên cứu, cậu còn phải phụ trách xét duyệt, nếu quá cao, công ty không chịu nổi, nếu quá thấp, Tống Khải Minh chắc chắn sẽ có ý kiến.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài dân khu cư truyền đến tiếng động cơ quen thuộc, vài phút sau, phía đối diện vang lên tiếng mở cửa, Lâm Dục Thư biết là vị đại thần kia về nhà.

Cậu vốn định cầm biểu mẫu đi tìm Tống Khải Minh nói chuyện kinh phí nghiên cứu, nhưng lúc này điện thoại di động của cậu đột nhiên rung lên.

"Đàn anh?" Lâm Dục Thư thoáng ngạc nhiên nhận điện thoại.

"Ngày mai có rảnh không?" Đỗ Vũ Phi hỏi. "Cùng ăn cơm trưa đi."

Ngày mai... là sinh nhật của Lâm Dục Thư.

Cậu không tin Đỗ Vũ Phi hẹn cậu ăn tối vì chuyện sinh nhật, liền hỏi: "Tìm em có việc gì không?"

Đỗ Vũ Phi cười: "Không có việc gì thì không thể tìm em?"

"Nếu là như vậy." Lâm Dục Thư dừng một chút. "Em không chắc có thời gian."

Ai cũng đã trưởng thành và biết thời gian quý giá như thế nào.

Ý của Lâm Dục Thư rất rõ ràng, nếu không có chuyện gì quan trọng, vậy cậu không muốn tốn thời gian liên lạc tình cảm.

"Em đúng là không nể tình." Giọng nói của Đỗ Vũ Phi lộ ra chút bất đắc dĩ. "Anh tìm em có việc thật. Không phải em đang hỏi thăm ai đang mua đáy cổ phiếu của Vĩnh Tinh sao? Anh nghe được một chút thông tin."

Lâm Dục Thư lập tức chuyển thái độ: "Thật sự có người mua đáy?"

"Khó mà kết luận." Đỗ Vũ Phi nói. "Trưa mai nói chuyện đi."

Trong ngày, Lâm Dục Thư đã đề cập với Thiệu Quang Kiệt rằng có thể ai đó đang mua đáy, nhưng hắn không quan tâm lắm.

Bởi vì cấu trúc cổ phần của tập đoàn Vĩnh Tinh là cấu trúc doanh nghiệp gia tộc tiêu chuẩn.

Cơ cấu như vậy đại khái có thể chia làm ba tầng trên dưới, tầng trên cùng là tập đoàn cổ phần Vĩnh Tinh, không niêm yết công khai, do thành viên gia tộc Thiệu thị nắm 100% cổ phần.

Tầng giữa là công ty niêm yết Vĩnh Tinh, cũng là mặt tiền đối ngoại của tập đoàn, do tập đoàn nắm cổ phần phía trên giữ trên 50% cổ phần.

Tầng dưới cùng là các công ty công nghiệp như ô tô Vĩnh Tinh, bất động sản Vĩnh Tinh, công ty giải trí Vĩnh Tinh,... lại do các công ty niêm yết tầng giữa nắm cổ phần tuyệt đối.

Vì vậy, sau khi bóc từng lớp vỏ, trên thực tế, tất cả các công ty trực thuộc Vĩnh Tinh đều do tập đoàn nắm cổ phần tầng trên cùng khống chế.

Mà Thiệu Chấn Bang đem toàn bộ vốn chủ sở hữu của tập đoàn nắm cổ phần đặt vào quỹ ủy thác ở nước ngoài, tương đương với việc thêm một khoản bảo hiểm, tức là người ngoài không thể pha loãng cổ phần của nhà họ Thiệu, không thể lay chuyển địa vị của tập đoàn nắm cổ phần.

Ngay cả khi ai đó mua cổ phần của một công ty niêm yết tầm trung trên thị trường thứ cấp, nó sẽ không ảnh hưởng gì đến nhóm nắm giữ cấp trên, nhóm nắm cổ phần vẫn là cổ đông lớn nhất của một công ty niêm yết.

Tuy nhiên, Lâm Dục Thư vẫn không thể không nghĩ, ai sẽ làm một việc như vậy?

Người đầu tiên cậu nghĩ đến đương nhiên là bất động sản Phương Thiên.

Công ty bất động sản Phương Thiên là cổ đông lớn thứ hai của công ty niêm yết Vĩnh Tinh với 15,3% cổ phần. Nếu cổ phần trong tay nó nhiều hơn, vậy......

Cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyền quyết sách của Thiệu gia.

Đã như vậy, tại sao nó phải mua đáy cổ phần của Vĩnh Tinh?

Ngoại trừ hưởng thụ cổ phiếu chia hoa hồng, về cơ bản không có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, tin tức về vụ ly hôn sẽ khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, điều này cũng trái ngược với chia hoa hồng, không có ý nghĩa gì cả.

Lâm Dục Thư chỉ có thể nghĩ đến một người hưởng lợi khác —— Tống Khải Minh.

Với giá cổ phiếu giảm mạnh, Tống Khải Minh sẽ không thiệt hại gì mà ngược lại còn được lợi, nếu những việc này đều do hắn lên kế hoạch thì hắn quá tâm cơ rồi.

Đầu tiên là tuồn chuyện ly hôn ra ngoài, làm cho Vĩnh Tinh lâm vào nguy cơ, nhân cơ hội nâng giá thu mua.

Tiếp theo mua đáy cổ phiếu Vĩnh Tinh, mặc dù không thể ảnh hưởng đến tập đoàn nắm cổ phần tầng trên, nhưng ít nhất có thể trở thành cổ đông của công ty niêm yết.

Cuối cùng, khi việc thu mua hoàn tất, giá cổ phiếu đã đảo ngược và hắn đã kiếm bộn tiền từ nó.

Đây quả thực là kế hoạch một mũi tên trúng ba con chim.

Tuy nhiên Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy có chỗ không thể giải thích được.

Tống Khải Minh biết được tin tức Thiệu Hòa Húc sắp ly hôn từ đâu?

Đây chẳng phải chuyện thường, Tống Khải Minh không thể nghe ngóng được từ Vĩnh Tinh.

Cho dù hắn thật sự nghe ngóng được, vì sao sớm không tung, muộn không tung, khăng khăng chọn thời điểm thu mua sắp đàm phán lại tung ra?

Và quan trọng nhất, hắn lấy tiền ở đâu để mua cổ phiếu của Vĩnh Tinh?

Giá trị thị trường của Vĩnh Tinh khoảng 70 tỷ USD, cho dù chỉ có 1% cổ phần, cũng là 700 triệu USD (~16.500 tỷ VNĐ), đây không phải là con số nhỏ.

Mà căn cứ theo quan sát cả ngày của Lâm Dục Thư, quy mô giao dịch cổ phiếu Vĩnh Tinh hôm nay trên dưới ba bốn tỷ đô la Mỹ, đây không thể nào là bút tích cá nhân của Tống Khải Minh.

Dù sao Tống Khải Minh chỉ là chủ của một nhà máy cải tiến, toàn bộ tài sản của hắn cũng ngang hàng với giá thu mua, ước chừng khoảng 200 triệu USD, làm sao hắn có thể chơi lớn như vậy được?

Suy nghĩ hồi lâu không ra kết quả, Lâm Dục Thư định ngày mai đi hỏi Đỗ Vũ Phi có được tin tức gì.

Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, có vẻ Tống Khải Minh không thích nói chuyện công việc vào buổi tối, bởi vậy sau khi do dự một phen, Lâm Dục Thư vẫn từ bỏ ý định đi tìm hắn nói về kinh phí nghiên cứu.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dục Thư nhận được lời chúc mừng sinh nhật của Lâm Dĩ Tắc, mà Lư Tử Bác cũng không quên việc này, bảo Lâm Dục Thư tối nay đi quán bar uống rượu.

Hai mươi chín tuổi cũng không phải là cột mốc đặc biệt gì, Lâm Dục Thư không có nhiều cảm giác về ngày sinh nhật, nó chỉ giống như một ngày bình thường khác.

Tới gần giữa trưa, Lâm Dục Thư rời khỏi văn phòng sớm, đi tới một nhà hàng Trung Quốc ở trung tâm thành phố.

Bữa trưa đã đặt trước, khi Lâm Dục Thư đến đúng mười hai giờ, thức ăn đã bưng lên bàn, có thể động đũa ngay.

Chỉ là ——

Đỗ Vũ Phi đến muộn.

Lâm Dục Thư thực sự rất ghét người khác đến muộn.

Mặc dù Đỗ Vũ Phi gửi tin nhắn tới nói "Trên đường kẹt xe", nhưng Lâm Dục Thư vẫn rất khó chịu ——không thể xuất phát sớm sao?

Khoảng mười phút sau, Lâm Dục Thư đang lướt điện thoại đột nhiên nghe được một tiếng: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, không thấy bóng dáng Đỗ Vũ Phi, mà nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện thì ra bàn bên cạnh cũng đang đợi người.

Nói là sát vách, thực ra hai chiếc bàn nằm ở hai lối đi khác nhau, ngăn cách bởi một hàng rào gỗ.

Nếu không phải Lâm Dục Thư cố ý nhìn sang, cậu sẽ không phát hiện... Tống Khải Minh lại ngồi cạnh cậu.

Nhà hàng Trung Quốc này là nhà hàng top 3 trong bảng Excel của Lâm Dục Thư, cậu chẳng hề bất ngờ khi gặp phải Tống Khải Minh ở đây.

Nhưng khiến cậu ngạc nhiên, người đến muộn lại mặc đồng phục cơ trưởng, nếu đoán không lầm thì đây hình như là đối tượng hẹn hò của Tống Khải Minh.

"Cậu đúng là đến muộn."

Giọng nói của Tống Khải Minh xuyên qua hàng rào gỗ truyền đến, Lâm Dục Thư không muốn nghe lén cuộc nói chuyện của người khác, nhưng Đỗ Vũ Phi vẫn chưa đến, cậu đang ngồi ở đây một mình và thực sự rất khó để dời sự chú ý khỏi cái bàn cách vách nọ.

"Trên đường bị trì hoãn một chút." Cậu cơ trưởng đẹp trai kia ngồi xuống đối diện Tống Khải Minh, nhìn thoáng qua bàn đầy thức ăn, mặt lộ vẻ khó hiểu nói: "Anh đã ăn rồi sao?"

Lâm Dục Thư nghe vậy nhìn lướt qua bên cạnh, phát hiện tất cả các món ăn trên bàn đều là món do cậu đề cử, món nào cũng gần như bị quét sạch, nhìn thế nào cũng không giống cảnh tượng lúc bắt đầu hẹn hò.

"Cậu biết tôi ghét nhất cái gì không?" Tống Khải Minh không đáp mà hỏi ngược lại.

Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy giọng điệu của Tống Khải Minh không đúng lắm, không tản mạn như lúc bọn họ nói chuyện phiếm, cũng không căng thẳng như lúc hai người đàm phán, mang theo một sự xa cách và thờ ơ không thể giải thích được.

Cơ trưởng không trả lời, chỉ nghe Tống Khải Minh nói thêm: "Tôi ghét nhất người khác đến muộn."

... Được rồi, Lâm Dục nghĩ thầm, không hổ là người Đức, để bụng như thế.

Lát nữa Đỗ Vũ Phi đến, cậu cũng không dám nói vậy.

"Tôi đã giải thích cho anh rồi, hôm nay xếp hàng rất dài ở đường băng." Giọng cơ trưởng coi như kiềm chế, đoán chừng cũng biết mình sai trước: "Tính chất công việc của tôi chính là như vậy, tôi rất khó cam đoan với anh đúng giờ."

"Tính chất công việc của cậu không liên quan gì đến tôi." Tống Khải Minh lấy khăn giấy lau miệng. "Tôi cũng không cảm thấy thời gian của cậu quý giá hơn thời gian của tôi."

Đây thật sự là hẹn hò sao?

Lâm Dục Thư nói thầm trong lòng, đây hẳn là đang xem mắt đi?

Làm gì có ai nói chuyện không khách khí với đối tượng hẹn hò như vậy?

"Lỗi của tôi." Cơ trưởng không giải thích nữa. "Tôi xin lỗi anh."

"Không cần, tôi không nghĩ sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau." Tống Khải Minh dường như không hài lòng với lời xin lỗi, vẫn chỉ trích đối phương. "Là cậu chủ động xin thông tin liên lạc của tôi, nhưng hẹn ba lần, hai lần trước cậu đều tạm thời có việc, lần thứ ba đến muộn hơn nửa tiếng. Cậu bề bộn nhiều việc, tôi cũng bề bộn nhiều việc, tôi không ngờ một cơ trưởng lại không có quan niệm thời gian như vậy. Tôi không chịu được người như cậu, cho nên sau này cậu cũng không cần liên lạc với tôi. Cơm trưa tôi đã ăn rồi, nếu cậu còn muốn ăn, có thể tự mình gọi."

Nói xong những lời này, Tống Khải Minh trực tiếp đứng dậy rời đi.

Lâm Dục Thư vội vàng vùi đầu xuống, lấy tay che mặt, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Trước đây cậu không biết, hóa ra lúc Tống Khải Minh tức giận lại hung dữ như vậy.

Dù sao cũng là đối tượng hẹn hò, không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?

Nếu Tống Khải Minh mỗi lần hẹn hò đều như vậy, chỉ cần hơi không hài lòng liền đùng đùng chỉ trích một trận thì ai dám yêu đương với hắn chứ?

...... Không đúng, hình như cũng không liên quan đến cậu.

Với điều kiện của Tống Khải Minh, sẽ không bao giờ thiếu người đuổi theo hắn, cho dù cơ trưởng này rời đi, cơ trưởng tiếp theo sẽ xuất hiện, hắn làm gì phải bận tâm?

Lúc này, bên cạnh vang lên tiếng mắng của cơ trưởng: "Bệnh thần kinh à, anh không chịu được tôi, tôi mới không thể chịu được anh thì có! Ế cả đời đi!

Lâm Dục Thư cảm khái lắc đầu, cho nên yêu đương làm gì chứ, tốt hơn hết là tập trung vào sự nghiệp đi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính tình Tống Khải Minh tệ như vậy, Lâm Dục Thư đột nhiên nghĩ đến chuyện cậu hơn nửa đêm chạy qua nhà hắn, nhất quyết nói chuyện thu mua, không buông tha cho hắn. Thế mà Tống Khải Minh lại không tức giận với cậu, như vậy xem ra, dường như Tống Khải Minh chỉ bắt bẻ đối tượng hẹn hò, còn với đối tác làm việc, hình như vẫn rất khoan dung...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net